“Đừng khóc đừng khóc, em biết lúc bị đánh sẽ rất đau, để em thổi giúp anh nhé!”
Tiểu Lộc tiến lên ‘phù phù’ hai tiếng, sau đó lại hỏi hắn: “Thế nào? Bây giờ có khá hơn chút nào không?”
Phạm Vô Cữu bỗng nhiên đứng dậy, suýt nữa làm cô nhóc giật nảy mình, sau đó đầu cũng không quay lại mà chạy đi.
Tiểu Lộc nhìn bóng lưng anh trai nhỏ kỳ quái này, cùng ngài Thỏ hai mặt nhìn nhau.
“Anh trai còn chưa lấy mũ.”
“Đúng vậy, em giữ cái mũ này giúp cậu ta đi.” Ngài Thỏ thở dài.
“Anh ấy không phải là người trong thôn sao?”
“Em hỏi câu này không phải quá vô nghĩa rồi sao?!” Ngài Thỏ vô lực nói.
“Tại sao anh ấy lại nói em là em gái của mình?”
“Em hỏi chị, chị biết hỏi ai? Sao chị biết được chứ!”
“Vậy tại sao bây giờ anh ấy lại đi rồi?”
Ngài Thỏ mệt tâm quá, nó giơ chân lên đẩy ‘quyển sách’ nhỏ này về nhà: “Đừng hỏi nữa, em đừng hỏi nữa, chờ ngày nào đó cậu ta trở lại thì em hỏi cậu ta có được không?”
Không nghĩ tới, cái ‘ngày nào đó’ lại tới rất nhanh.
Ngày hôm sau, ngài Thỏ ẩn nấp trên nóc nhà, theo thường lệ làm bảo vệ cho cô nhóc, lúc đang mơ màng buồn ngủ, bên người lại xuất hiện một bóng dáng quỷ sai quen thuộc.
Vẫn là vị Hắc Vô Thường tiên sinh ngày hôm qua gào khóc một trận rồi quay đầu chạy đi, không phù hợp trong lời đồn hung dữ dọa người chút nào.
Ngài Thỏ mới vừa mở miệng muốn nói cái gì đó thì Phạm Vô Cữu đã một tay che miệng nó lại, ngón trỏ đưa lên môi mình, "Suỵt" một tiếng, ý bảo nó đừng nói gì.
Ngài Thỏ: “...”
Sau đó Phạm Vô Cữu ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn ở trên nóc nhà, hai tay nâng mặt, cười híp mắt nhìn Tiểu Lộc đang ôm chậu giặt đồ đi lảo đảo ở phía dưới, lầm bầm lầu bầu cảm thán: “Em gái của tôi thật đáng yêu.”
Ngài Thỏ nghĩ, Hắc Bạch Vô Thường các người từ sáng đến tối đều không có việc gì để làm sao? Vì sao luôn nhìn chằm chằm vào cô nhóc thối này chứ? Chẳng lẽ trên người của cô nhóc khảm vàng hay sao?
Sớm biết âm sai địa phủ nhàn rỗi như vậy, chờ nó chết nó cũng đi ứng tuyển? Gửi sơ yếu lý lịch ở đâu thì tốt hơn?
Tiểu Lộc thở hổn hển đặt chậu giặt đồ trên mặt đất, sau đó bưng băng ghế, đứng lên băng ghế, phơi quần áo, cứ như vậy lặp đi lặp lại các bước này nhiều lần.
“Em gái tôi thật lợi hại.” Phạm Vô Cữu khích lệ: “Còn có thể tự mình làm việc nhà, quần áo giặt thật sạch sẽ.”
Hắn vừa dứt lời, bộ quần áo trên tay Tiểu Lộc kia không treo thành công, rầm một tiếng rơi xuống đất.
Tiểu Lộc nhìn quanh bốn phía, mắt thấy không có ai, nhặt lên rũ vài cái, làm như không có chuyện gì phơi lên một lần nữa.
Ngài Thỏ vỗ một cái lên mặt mình, thầm nghĩ lần sau vẫn nên tự mình động thủ phơi lên cho cô nhóc thì hơn.
Phạm Vô Cữu thấy cũng không thèm chớp một cái, không bỏ qua bất kỳ một động tác nào của Tiểu Lộc: “Em gái của tôi thật sự quá thông minh, em ấy hiểu được như vậy là có thể tiết kiệm thời gian phải đi giặt đồ lại một lần nữa!”
Ngài Thỏ: Cứu mạng, ngồi ở bên cạnh nó là cái thứ đồ chơi gì vậy?!!!
Kế tiếp, ngài Thỏ nghe xong vô số lần khen ngợi em gái của mình, cho gà ăn chính là "Em gái thật có lòng yêu thương, em gái thật biết bảo vệ động vật", tưới nước cho đất trồng rau thì "Em gái biết bảo vệ hoàn cảnh xung quanh, em gái thật tuyệt vời", cuối cùng tổng kết một câu "Em gái tâm địa thiện lương, mỗi ngày làm nhiều việc thiện như vậy, mình phải nói với phán quan thêm cho em ấy thật nhiều công đức mới được".
Khá lắm! Bắt đầu lấy việc công vì việc tư rồi!
Ngài Thỏ: “... Hắc Vô Thường tiên sinh.”
“Có chuyện gì vậy, thỏ con.”
“Tôi chỉ muốn hỏi, còn cái gì ngài không thể khen cô nhóc không?”