Vẻ ngoài của hắn không giống như Bạch Vô Thường đại nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng, mà là một yêu dã quá mức trẻ tuổi, tự tạo cho mình một khuôn mặt xinh đẹp lừa gạt không biết bao nhiêu nữ âm sai vẫn còn tâm tư thiếu nữ.
Còn nội tâm bên trong lại…
Hung ác nham hiểm sao? Cả người đầy lệ khí? Một lời không hợp đã nổi giận? Tàn khốc máu lạnh vô tình?
Không không không! Thực tế bản chất bên trong của hắn là một con mèo bò sữa+Husky.
Không ai có thể biết rốt cuộc trong đầu Hắc Vô Thường chứa thứ gì, dường như không ai có thể biết đạo lý mà Bạch Vô Thường cười khanh khách khi nhìn mấy con quỷ đều mất tích.
Đương nhiên, lúc bình thường hắn làm việc (Câu hồn), về mặc bên ngoài vẫn làm theo như trình tự, ví dụ như có thói quen nhếch một bên miệng lên, nhe răng cười, lại ví dụ như giả vờ đứng đắn hung dữ, khí thế mười phần.
Nhưng giờ phút này, trên cổ Phạm Vô Cữu đang đeo một sợi xích tinh tế giống như dây chuyền trang trí, hắn ngâm nga một khúc hát nhỏ không thể nào thành điệu, một bên chơi đùa với xiềng xích, một bên nhìn quanh bốn phía.
Lúc làm việc, hắn không mặc đồ chính trang mà là mặc trang phục thoải mái màu đen tay ngắn và quần đùi bảy phân, trên chân giẫm lên dép xỏ ngón, đĩnh đạc đi về phía trước.
Như thế này thì giống người thường trên đường phố hơn.
Dưới tình huống bình thường mà nói, loại hành vi không có công việc gì nhưng lại từ địa phủ len lén mò đến lêu lổng ở nhân gian như thế này được người trên nhân gian hình dung bằng một từ rất lưu loát. Đó là ‘bắt cá’.
Phạm Vô Cữu bắt cá mà giống như hổ béo đi ngang nhân gian, một đường đi đều có quỷ hơi có linh trí len lén đi theo phía sau nói thầm với nhau.
“Xem kìa, vị kia chính là Hắc Vô Thường đại nhân trong truyền thuyết, là quỷ sai hung ác nhất trên thế giới đấy!”
“Thấy sợi xích trên cổ của hắn không? Một khi bị sợi xích Truy Hồn Đoạt Mệnh buộc lại, cho dù anh có chạy đến chân trời góc biển cũng không có cách nào trốn thoát được.”
“Trời ạ! Thật đáng sợ! Tôi sợ toát mồ hôi luôn rồi đây này!”
“Đổ mồ hôi cái rắm ấy! Anh là quỷ, lấy mồ hôi ở đâu ra?!”
Phạm Vô Cữu: “...”
Hắn móc móc lỗ tai, sau đó móc xiềng xích ra, thuận tay vớt một con quỷ mồm thối nhất về phía mình.
“Này anh!”
Phạm Vô Cữu bày ra vẻ mặt Long Vương méo miệng. JPG quen thuộc, khí thế hung dữ mở miệng nói: “Anh...”
“Tiểu nhân trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, cầu ngài tha cho tôi một mạng, đừng đưa tôi xuống địa phủ được không? Hu hu hu…”
Phạm Vô Cữu: “... Đừng khóc, anh đã lớn như vậy rồi, khóc cái gì mà khóc?”
“Tôi nghe lời, tôi nhất định sẽ nghe lời, ngài muốn đưa tôi đi thì tôi sẽ đi, van cầu ngài đừng lấy Đoạt Hồn Thiểm Điện Ngũ Liên Tiên đánh bay bảy hồn sáu phách của tôi. Hu hu…”
Phạm Vô Cữu: “...” Đoạt Hồn Thiểm Điện Ngũ Liên Tiên đó là pháp khí gì? Sao hắn chưa từng nghe nói qua?
Theo như lời của tiểu quỷ này mà nói, hắn có thể rút ra bảy hồn sáu phách? Sao hắn không biết mình có thể có thứ lợi hại như vậy được?
“Chậc, đừng khóc.” Phạm Vô Cữu ghét bỏ nói: “Anh không có trong danh sách câu hồn của tôi, tôi cũng không phải bắt anh dẫn xuống địa ngục, yên tâm đi.”
Địa phủ là nơi quỷ muốn đến là có thể đến sao? Không thể nào!
“... Thật sao?” Con quỷ xui xẻo hít nước mũi chảy ra, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt cảm động.
Phạm Vô Cữu: ... Đây là quỷ, nước mũi chảy đâu ra thế?
“Này, nãy tôi thấy anh cứ mồm miệng ba hoa nói về tôi, chắc là anh cũng nắm được không tin tức ở trần gian đúng không?”