“Phải… Tạm thời coi cô nhóc như là con non đi.” Ánh mắt ngài Thỏ mơ hồ bất định.
Vì thế, đề tài này cứ như vậy bị bọn họ lảng tránh, hai vị trưởng bối vừa mới trao đổi để cho cô nhóc buộc phải đối mặt với nguy hiểm, nếu cứ khư khư bảo vệ cũng không thể giải quyết được gì.
Sau khi có mối liên kết tín ngưỡng với Thần núi, cô nhóc lại được ngài Thỏ bảo vệ kín kẽ không có một khe hở, trên người còn được quỷ thần để lại ấn kỳ, cũng rất ít khi thấy những quỷ quái có tướng mạo xấu xí đáng sợ kia.
Bởi vì phần lớn những thứ kia đều bị ngăn lại bên ngoài kết giới của thôn nhỏ.
Cuộc sống đã trở lại như trước đây.
Cô nhóc cũng không còn trải qua những ngày bị yêu quái dọa chạy khóc hu hu nữa.
Ngoại trừ thỉnh thoảng cô nhóc có thể nhìn thấy một số yêu quái có chút tinh quái đáng yêu nhưng vô hại. Ví dụ như lúc sáng sớm, cô nhóc thấy một số thứ lấp lánh màu xanh biếc đang bay qua khe núi, chúng nó không có mặt mũi nhưng lại rất mập mạp đáng yêu, chúng nó vây quanh Tiểu Lộc một vòng, sau đó lại bay đi xa.
Dưới sự hướng dẫn của chúng nó, Tiểu Lộc hái được rất nhiều nấm hoang tươi mới ẩn dưới bóng cây, cho dù chỉ cần rửa sạch nấm, không cần bỏ gia vị gì ngoài bỏ thêm chút muối, cho vào nồi nấu chúng sôi lên cũng có thể biến thành một nồi mỹ vị tươi ngon có thể làm cho người ta chảy nước miếng.
“Ngài Thỏ, chị nói xem cái này có có độc hay không?”
Trên tay Tiểu Lộc giơ một đám nấm mình vừa hái, nhìn Đông nhìn Tây nhưng lại không thấy bóng dáng của ngài Thỏ đâu.
A, thật kỳ quái! Rõ ràng vừa rồi ngài Thỏ vẫn còn đi phía sau cô nhóc kêu nấm có màu hồng không thể hái, nếu không vứt mà nấu nấm đó ăn thì sẽ bị chóng mặt choáng váng.
Ngài Thỏ đi đâu rồi?!
Dường như Tiểu Lộc nhận ra điều gì đó, khi cô quay đầu lại, thấy được một bóng dáng quen thuộc.
Ánh mắt của cô nhóc đột nhiên sáng lên, giống như mèo con nho nhỏ thấy được một hồ nước, trong hồ nước kia đều là cá nhỏ tự do bơi qua bơi lại ở bên trong.
Cô nhóc vứt cả giỏ nấm trên tay xuống, vui vẻ xông lên đón người kia rồi hô lên: “Anh trai nhỏ!”
Là anh trai nhỏ ngày đó giúp cô đánh yêu quái xấu xa muốn ăn sạch mình rồi cõng mình về nhà, còn nấu cơm cho mình ăn.
Hôm nay anh trai nhỏ không mặc một bộ quần áo màu trắng như người cổ đại, cũng không đội cái mũ cao cao kia mà mặt một thân áo sơ mi trắng, tóc dài được buộc lên, mỉm cười nhìn cô nhóc.
Anh trai nhỏ đồng ý với cô nhóc sẽ tới thăm mình, bây giờ anh đã thật sự trở lại rồi!
Tiểu Lộc cảm thấy rất vui vẻ cho nên sôi nổi xông lên phía trước ôm chầm lấy anh trai nhỏ trước mặt của mình này.
Nụ cười của Tạ Tất An dần dần ngừng lại.
Quỷ thần tiên sinh cường đại không thể đoán được mình sẽ bị một cô nhóc cả người nho nhỏ ấm áp ôm lấy mà sững sờ tại chỗ.
Cách đó không xa, ngài Thỏ run lẩy bẩy đang ẩn thân trong một lùm cây nhìn thấy một màn như vậy, cũng dứt khoát nấc cụt vài cái, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Khá lắm! Cô nhóc thối này, vậy mà còn dám chạy đến sờ vào mông hổ!
Những lời mà nó từng dặn dò cô nhóc đều coi như uống phí!
Ngài Thỏ bị dọa đến khóc luôn rồi!
“Em rất nhớ anh nha.”
Tiểu Lộc dõng dạc nói, sau đó ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, đôi mắt to tròn trong veo lóe lên ánh sáng: “Anh trai nhỏ, anh thật sự đến rồi.”
Tạ Tất An ‘ừ’ nhẹ một tiếng.
“Tiểu Lộc rất vui vẻ!” Trong lòng cô nhóc chứa chan niềm vui, vui vẻ cười nói với anh.