Mọi người đều nói bạn tốt của bà có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ mà người khác không nhìn thấy.
“Nếu thật sự bạn của con có chữa khỏi bệnh cho con thì con không không nên nói ra ngoài, nếu con nói chuyện này ra ngoài, con nghĩ xem bạn con có thể bị những người khác xem thành yêu quái không?”
Buổi tối hôm đó, người bạn tốt giúp bà chữa khỏi chân kia trở về nhà đã sốt cao, nằm ở trên giường mấy ngày cũng không đứng lên được.
Quả thực giống như là... thay bà gánh chịu cơn đau vậy.
Ba của bà giết gà mái đẻ trứng kiếm tiền trong nhà hầm thành canh mang đến nhà cho bạn của bà uống.
Bây giờ bà đã từ một cô gái nhỏ biến thành một bà lão đầu tóc bạc phơ nhưng vẫn còn nhớ lời khuyên bảo nghiêm túc năm đó của ba mình, cho nên bà cũng nghiêm túc nói những lời giống như ba của bà năm đó cho cháu trai của mình nghe.
Năm đó bà không hiểu, nhưng bây giờ cuối cùng bà cũng hiểu được rồi.
Cô gái lúc đó, trong mắt mọi người đều là một đứa trẻ kỳ quái. Không ba không mẹ, lại thường xuyên ngồi xổm ở nơi không người cười híp mắt nói chuyện, có đôi khi ở trên đường, bỗng nhiên cô bé ha ha nở nụ cười ngây ngô.
Tuy rằng tất cả mọi người đều không thể hiện sự chán ghét của mình với cô bé ra bên ngoài, nhưng dường như ai đều sợ cô bé, nhất là đám bạn cùng tuổi, thường xuyên không lý giải được hành vi của cô bé mà tránh thật xa.
Lúc bà Vương còn trẻ thường hay nhìn bóng lưng của cô bé một mình đi trên đường, nhìn có vẻ vừa đơn độc lại vừa cô đơn.
Vì thế bà mới vứt lưỡi liềm vừa mới cắt cỏ vào sọt, xông lên vỗ vào vai của cô bé, vui tươi hớn hở cười, cho dù thiếu một cái răng vẫn cười rất sáng lạn: “Chúng ta kết bạn đi!”
Cô bé quay đầu lại, trông thấy nụ cười của bà, dường như bị lây nhiễm, cũng đáp lại bà bằng một nụ cười.
“Được.”
Cô bé năm đó chữa khỏi chân cho bà chính là bà ngoại của Tiểu Lộc.
Bây giờ, bà từ một cô bé thiếu răng biến thành một bà lão thiếu răng.
Mà bạn tốt của bà…
Bà Vương lau nước mắt nơi khóe mắt vẩn đục, bỗng nhiên đứng dậy nói: “Bà nội đi xem Tiểu Lộc một chút, bây giờ cháu khỏe rồi thì muốn nghỉ ngơi hay đi chơi gì tùy cháu.”
“Bà, cháu đói bụng.” Ma Đản bày ra tư thế ruồi bọ xoa tay: “Cháu ngửi thấy bánh bao đường đỏ mà buổi sáng bà hấp, thơm rất ngọt.”
“Bệnh không ăn được bánh bao đường đỏ, đó là bà hấp cho Tiểu Lộc.” Bà Vương thu lại vẻ mặt hiền lành vừa rồi, đổi lại là thái độ thường ngày đối với cháu trai lớn: “Cháu đi ăn cháo đi, cháo dễ tiêu hóa hơn, trên bếp còn có cháo hoa và dưa muối đó.”
Ma Đản: “...” Cháu và Tiểu Lộc ai mới là cháu ruột của bà vậy!
Cánh tay bị "thạch hoa quả" bám vào rất đau, ban đầu chỉ mơ hồ đau, bây giờ càng ngày càng đau.
Chẳng lẽ bàn tay này mới thoát khỏi yêu quái vào buổi sáng lại mất đi vào lúc này sao?
Tiểu Lộc hoảng hốt chạy loạn, chạy sai phương hướng, một mạch chạy tới cuối thôn.
Đây là nơi có một ngôi đền nằm trên núi do dân làng xây dựng.
Nhưng mà ngôi đền này đã không biết bao lâu không được tu sửa, trải qua rất nhiều năm tháng phơi nắng phơi sương, ngay cả tường bên ngoài cũng bị nứt ra, chỉ cần gió thổi cũng có thể ngã.
Từ khi có thể nhìn thấy thế giới của bà ngoại, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhóc chạy đến cuối thôn.
Trước cửa đền thờ trên núi có một thanh niên như đang ngủ gật.
Người này có một đầu tóc cực kỳ dài, từ đỉnh đầu dài đến chân, phía trên đỉnh đầu thanh niên đó có màu xanh nhạt.
Tiểu Lộc cũng vì mái tóc này mà nhìn đến ngây người.