Chương 13: Địa Phủ Đoàn Sủng Năm Tuổi Rưỡi

Thỏ tiên sinh ra sức giãy giụa từ trong lòng Tiểu Lộc đi ra, tuy rằng trên người nó có một lớp lông thật dày nên không thể nhìn ra sắc mặt của nó có đỏ lên hay không, nhưng ngay cả lông trên đuôi của nó cũng sắp nổ tung rồi.

“Em là đại ngu ngốc!” Ngài Thỏ giãy giụa xong lại mắng cô nhóc.

“Cảm ơn ngài Thỏ, Tiểu Lộc biết mình rất thông minh.” Tiểu Lộc trả lời.

Ngài Thỏ thở phì phò tức giận như sắp chết, nó rất muốn ném đĩa thịt kho tàu này ra ngoài.

Thở phì phò xong, ngài Thỏ lại nhảy dựng lên tiến vào trong phòng Tiểu Lộc tuần tra một vòng, sau đó nó cứng ngắc xoay người lại hỏi Tiểu Lộc: “Tiểu quỷ nhân loại, hôm nay… có ai đã đến đây sao?”

“Vâng, có một anh trai nhỏ cực kỳ tốt đã đến đây.” Khi nhắc đến anh trai nhỏ, trong mắt Tiểu Lộc gần như lóe lên những ngôi sao lấp lánh: “Anh ấy giúp Tiểu Lộc đánh đuổi yêu quái xấu xa, cõng Tiểu Lộc về nhà, còn làm cơm ngon cho Tiểu Lộc ăn.”

Râu của ngài Thỏ lại giật giật, cảm nhận một chút khí lạnh như điều hòa không khí còn sót lại trong phòng, lại run rẩy hỏi cô nhóc: “Người kia… có nói mình tên gì không?”

“Tạ Tất An.” Tiểu Lộc suy nghĩ một chút, sau đó ngọt ngào cười với ngài Thỏ: “Có phải tên rất dễ nghe đúng không?”

Thỏ tiên sinh ‘hít’ một tiếng, hít sâu một hơi lạnh, hai chân đã cứng ngắc tại chỗ, rầm một tiếng ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

Tiểu Lộc sợ hãi ôm lấy con thỏ trắng tuyết lông xù, liều mạng lay thân thể của nó, lần này nước mắt đã tí tách rơi xuống: “Ngài Thỏ, ngài không được chết!”

Tiểu Hoa vừa mới rửa chén đĩa ở phòng bếp, thật vất vả mới rửa xong ra khỏi cửa, từ xa đã nhìn thấy bên này đang diễn một vở kịch Quỳnh Dao, vội vàng quẹo một cái bay đi.

Ngài Thỏ giả ngất nhưng không thể trốn tránh hiện thực được bao lâu thì đã bị cô nhóc này mạnh tay lay tỉnh.

“Tiểu quỷ nhân loại.” Ngài Thỏ hôn mê mở hé mắt, sau đó lăn một vòng rồi tỉnh lại, dùng vẻ mặt nghiêm túc trừng cô nhóc: “Em biết Tạ Tất An là ai không?”

“Là anh trai nhỏ!”

“Sai rồi!”

“Anh trai nhỏ nấu cơm rất ngon!”

“Cũng sai luôn!”

“Lúc anh trai nhỏ híp mắt cười cũng rất dịu dàng!”

“Sai sai sai! Toàn bộ đều sai!”

Tiểu Lộc chớp chớp mắt nhìn ngài Thỏ, trong lòng nghĩ thầm: À, thì ra là thế! Ý của ngài Thỏ đang nói với mình là đúng đúng đúng, tất cả đều đúng!

Hì hì, cô đã nói mà, anh trai nhỏ thật sự là một người rất rất rất tốt!

“Tuy rằng bộ tộc của chị có tu hành rất phế… nhưng chị thật sự không đành lòng nhìn thấy một người ngu ngốc chẳng hay biết gì như em…”

Ngài Thỏ nhảy lên bàn, chỉ hận rèn sắt không thành thép, dùng miếng thịt trên móng vuốt của mình liều mạng ấn trên trán cô nhóc, cứ như vậy chọc chọc vào trán cô mấy lần.

“Em phải biết! Phạm Tiểu Lộc ngu ngốc kia! Em nghe cho kỹ đây! Tạ Tất An có thân phận gì em có biết không? Chị đã sống lâu như vậy rồi nhưng cũng không dám gọi thẳng tên của người đó ra như vậy. Thật ra người đó là một đại ma vương danh xứng với thực đó!”

Tiểu Lộc nghĩ, ngài Thỏ đang nói anh trai nhỏ là một tiểu thiên sứ danh xứng với thực!

Ừ ừ, không sai không sai, không chỉ là thiên sứ, mà còn là tiên nữ tỷ tỷ.

“Người đó hung thần ác sát, ác danh này làm cho tất cả yêu ma quỷ quái lợi hại bao nhiêu, dọa người bao nhiêu, chỉ cần nghe thấy tên của người đó là sợ hãi đến ba ngày ba đêm ngủ không yên giấc!”

Tiểu Lộc nghĩ, anh trai nhỏ thật sự là quá lương thiện, vậy mà ngài Thỏ có thể ra sức khích lệ anh như vậy.