Sáng sớm, Phạm Minh đem chăn trên giường gấp gọn một lần rồi lập tức phi ngay ra bếp hì hục nấu ăn, bộ dáng thực hiện công việc rất thành thục.
Cha mẹ Phạm Minh đều đi công tác nước ngoài, căn nhà này ngoài hắn còn có một người chị họ ở cùng, quan hệ hai người rất tốt, thậm chí nếu không phải rào cản họ hàng ngăn cách quá lớn thì có lẽ đã thành một cặp đẹp.
Đương nhiên ngoài miệng vẫn tỏ ra chị em bình thường nhưng thi thoảng trong bóng tối vẫn lén lút làm một số chuyện mờ ám, tỉ như trong bếp Phạm Minh đem cái tay hướng vị trí mông của Phạm Vỹ sờ nắn một chút.
Tỷ tỷ Phạm Vỹ này hai má chợt ửng hồng nhưng rất nhanh nàng rên nhẹ nên một tiếng, phía dưới váy mỏng chợt chảy ra một hàng dịch lỏng đặc dính chậm rãi hướng hai bên đùi trắng chảy xuống.
Phạm Vỹ giơ lên hai tay che miệng, cố gắng kìm nén tiếng rên mà nhẹ nhàng nói:
"Tiểu Minh đừng nghịch, cùng tỷ làm xong bữa sáng nếm một chút thức ăn rồi hai ta mới có thể thoải mái."
Phạm Minh cười nhẹ, bàn tay không có dừng lại trực tiếp lướt lên phía trên mà luồn qua khe hở giữa đuôi áo, hắn cứ thế dùng từng ngón tay đem một bên ngực Phạm Vỹ nắm chặt trong lòng bàn tay.
Chờ cho dịch lỏng bên dưới váy nàng chảy ra khá nhiều thì Phạm Minh mới đình chỉ động tác, lúc này toàn tâm chuyên chú việc nấu ăn, đối với Phạm Vỹ bên cạnh đang ngại cùng cũng không có chú ý đến nữa.
"Tiểu Minh, đệ năm nay vừa tròn hai mươi năm tuổi rồi có muốn tỷ giúp tìm một công việc thoải mái không."
Phạm Vỹ trên bàn ăn gắp một miếng thịt thật to bỏ vào bát đệ đệ mình, bản thân tươi cười hỏi han.
Quả thật mấy năm nay Phạm Minh đều ở nhà không có ra ngoài cũng coi như một người ăn bám, kỳ thực Phạm Vỹ không có ý này nhưng nàng từ lâu đã coi đệ đệ trước mặt không khác phu quân tương lai của mình nên quan tâm cũng là rất lớn.
Hơn nữa nàng chỉ sợ Phạm Minh ở nhà lâu quá đâm sinh ra tâm bệnh trở thành tự kỉ.
Rốt cuộc Phạm Minh vẫn là người thông minh, hắn chỉ nhẹ gật đầu đáp ứng rồi chú tâm ăn uống.
Rất nhanh bữa sáng của hai người đã hoàn thành, Phạm Vỹ đem toàn bộ bát đũa ra bếp rửa vài lượt cho sạch, còn Phạm Minh ngồi một mình trên bàn ngẫm nghĩ chuyện gì đó không có rõ.
Chỉ là hai mắt Phạm Minh bất chợt lướt đến bên người tỷ tỷ đang rửa bát đằng xa, quả thật người tỷ tỷ này dù chỉ mới hơn hai mươi bảy tuổi thôi nhưng thân hình rất đẹp, mang dáng dấp của một vị mỹ phụ dâm đãng với đường cong gợi cảm.
Không nhịn được thú tính trong lòng mà Phạm Minh trực tiếp tiến lại gần Phạm Vỹ, hai cánh tay giang rộng rồi vòng qua eo mà ôm chặt lấy.
Hai cơ thể cứ như thế dính chặt lấy nhau, Phạm Vỹ lúc đầu còn giật mình nhưng sau đó là tùy ý để đệ đệ ôm mình đằng sau.
Từng hương thơm trên cơ thể theo đó tỏa ra ngào ngạt rồi chảy vào mũi của Phạm Minh, mùi hương này trực tiếp kích thích hệ thần kinh của hắn khiến cho cậu nhỏ bên dưới cương lên mãnh liệt.
Một thứ như gậy nhỏ cứng rắn nhô lên bên dưới lớp vải quần thọc mạnh vào giữa hai cặp mông của Phạm Vỹ.
Bất chợt Phạm Minh rên lên một tiếng sung sướng, động tác ôm theo đó càng chặt hơn nữa không tự chủ khiến cho Phạm Vỹ trong nháy mắt có chút khó thở.
"Tiểu Minh, nghe tỷ ngày hôm nay cùng tỷ đi tìm việc làm."
Mặc dù cho những động tác tiếp theo càng ngày càng động tới những chỗ sâu trên thân thể Phạm Vỹ, nhưng Phạm Vỹ vẫn nhất mực khuyên bảo mong đệ đệ cứng đầu này nghĩ thông thoáng một ít.
Chỉ là không ngờ tới rằng khi đôi tay của Phạm Minh vừa kịp đem quần lót trắng trong váy kéo xuống dưới nửa đùi, nghe thấy vậy liền dừng lại tất cả hành động, hắn hít một hơi thật sâu rồi buông tay quay người rời khỏi.
Không biết vì lý do gì, cũng không biết thâm tâm hắn nghĩ gì nhưng là Phạm Minh mang theo một ít phụ kiện trên người rồi mở cửa nhà rời khỏi.
Quả thực động tác này đến quá nhanh, chờ cho cánh cửa nhà khép cạch một tiếng rõ to mới khiến cho Phạm Vỹ giật mình định hình ra nhưng đã muộn.
Nàng tỏ ra hơi thất vọng một chút nhưng không có làm gì thêm, chỉ mặc lại quần lót vừa bị kéo xuống rồi tiếp tục lau dọn phòng bếp cẩn thận.
Khu mà hai người đang ở tọa lạc tại ngoại thành, dân cư phi thường đông đúc nhưng mức độ giàu nghèo phân ra rõ rệt, theo đánh giá mà nói thì Phạm Minh cũng thuộc tầng trung lưu không đến mức thiếu tiền.
Hắn khi ra khỏi nhà thì trực tiếp bắt lấy một chiếc taxi ra hiệu cho hướng nội thành mà đi thẳng.
"Phạm Vỹ tỷ muốn ta xin việc, nhưng gần chục năm nay đây là lần đầu tiên tỷ ấy nhắc đến, rốt cuộc công việc kiếm tiền ổn định vẫn là quan trong hơn bao giờ hết."
Phạm Minh hơi lắc đầu, hắn tỏ ra kích động không phải bởi vì Phạm Vỹ nhắc đếm xin việc, căn bản tư tưởng hắn luôn là làm chủ không muốn nữ nhân nhúm tay vào, dù sao trước đó hắn cũng đã bí mật tìm ra một số công việc phù hợp.
"Chờ cho công việc ổn định một chút rồi nói cho tỷ ấy, như vậy có thể tạo bất ngờ tột cùng."
Phạm Minh cười nhẹ, kích động chỉ là chiêu giương đông kích tây, chủ chốt là tỏ ra bất mãn đến khi thông báo mới là thỏa mãn vạn phần.
Trên xe không tự chủ Phạm Minh lôi ra một tờ giấy màu vẫn còn mới tinh, trên đó ghi rõ ràng hai dòng chữ đỏ ửng màu máu.
Tuyển tài xế chuyến xe số hai mươi bảy, vị trí đường một lẻ năm Hoàng Tuyền.
Nhìn kĩ lại một lượt văn tự trên tờ giấy cũng không khỏi khiến Phạm Minh lại kinh ngạc một hồi, dù sao công việc chỉ có vận hành tuyến xe xuyên suốt bốn tiếng, yêu cầu không có cao mà mức lương tận tới gần hai mươi triệu đồng.
"Chỉ có yêu cầu biết lái xe khách, thân thể lành lặn một chút, mỗi tháng liền có thể đem về từng ấy tiền không khỏi quá mức quỷ dị."
Phạm Minh vuốt vuốt cằm suy tư, tờ giấy này hắn nhặt đường trước đây một tuần, hơn nữa biểu hiện lúc ấy xuyên suốt tới bây giờ đều giống nhau như đúc, vô cùng kinh ngạc.
Tuy nhiên mọi sự việc đều phải mắt thấy tai nghe mới là thực tế, còn hết thẩy còn lại đều là thông tin lá cải không đáng quan tâm.
Rất nhanh chiếc xe đã tiến vào nội thành, dưới bánh xe lăn đều đều chẳng mấy chốc đã tiến đến con đường số 105 Hoàng Tuyền.
"Đây là tiền xe, đại thúc tốt."
Phạm Minh đem tiền đưa cho tài xế bản thân thả mình xuống đường, hai mắt tỏa ra quang mang nhàn nhạt nhìn lên khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quả thật nội thành quá mức nhiều xe cộ, trên phương diện không khí là ô nhiễm khá nặng.
Đem tờ giấy trên tay trải phẳng trên lòng bàn tay, Phạm Minh đọc cẩn thận lại địa chỉ nơi làm việc.
"Đường một linh năm Hoàng Tuyền, trạm xe Hoàng Phúc."
Thông qua một vài người đi đường rất nhanh hắn tìm tới trạm xe Hoàng Phúc, chỉ có điều trong tượng tượng nơi này còn muốn tồi tàn hơn nhiều.
Giữa một khu nội thành xa hoa vậy mà trạm xe cũ kĩ hiện lên vô cùng một bật, chỉ mới đặt chân đến gần phạm vi đã tỏa một lực hấp dẫn trí mạng.
"Đến đúng nơi."
Phạm Minh lộ ra vẻ mặt cổ quái nhìn lên tấm biển rách lộ ra thanh sắt bên trong, cho dù vậy chữ bên trên vẫn có thể hiểu được đại khái.
Trạm xe Hoàng Phúc.
"Nơi này cũ kĩ nghèo nàn như vậy có đủ lực trả gần hai mươi triệu một tháng, hơn nữa tuyển người tùy tiện quá mức không khỏi coi tiền như cỏ rác đấy chứ."
Quả thật thâm tâm hắn lúc này lại sinh ra một cỗ ý niệm nghi ngờ vô cùng nồng đậm, bất quá đã tiến đến vẫn lên vào trong xem thử dù sao thực tế rằng không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.
Có thể là cao tầng nơi này làm ra như vậy để thử tâm tính nhân viên.
Ôm theo hi vọng nhỏ nhoi, Phạm Minh cất bước chân đi qua cánh cổng một mình chậm rãi hướng bên trong mà đi.
Chỉ là hắn vừa đi không lâu chợt cổng vào như ảo ảnh một dạng lúc này hoàn toàn biến mất, trong con mắt phản chiếu của vô số người đi đường nơi này hoàn toàn không có bóng ảnh phản ra.
Như là không tồn tại một dạng vậy.