Đào Lượng kinh nghi nhìn Diệp Thùy, tầm mắt lại nhìn về phía Diệp Thùy nhẹ nhàng cầm Bạch Miêu Yển Nguyệt Đao trong tay. Lúc trước ở trên lầu, Diệp Thùy dễ như trở bàn tay nhảy lên lưng Hôi Phong cũng đã làm hắn nhận ra dị thường.
“Ta vốn thích rèn luyện thân thể, học võ thuật gì đó nên sức lực khá lớn.” Diệp Thùy thuận miệng giải thích, con người sau khi thu nhỏ, sức lực sẽ giảm bớt theo tỉ lệ nhất định, Diệp Thùy có thể đem Bạch Miêu Yển Nguyệt Đao đá bay lên, phảng phất như một người có thể cầm thanh đao 15-20 kg, tuy làm người kinh ngạc cảm thán nhưng cũng không hiếm lạ.
Giải thích này làm Đào Lượng gật đầu đồng tình, hắn kinh hỉ: “Trong căn cứ chúng ta còn thiếu người như ngươi vậy. Ngươi, còn có Tiểu Bạch, đều làm ta mở rộng tầm mắt.” Hắn kinh ngạc thấy lúc trước Tiểu Bạch dọa lui Hôi Phong. Nói như vậy xong, tựa hồ còn sợ hãi Diệp Thùy ghi hận Nghiêm Sâm, còn nói thêm, “Năng lực tơ nhện cường lực rất hữu dụng, tuy trong căn cứ có không ít người có côn trùng hữu nghị nhưng năng lực này là độc nhất, hắn ở trong căn cứ cũng rất được trọng dụng.” Ngụ ý là vì Nghiêm Sâm có tơ nhện cường lực nên ở căn cứ thân phận tương đối đặc thù, tính tình có chút cuồng vọng, hy vọng Diệp Thùy không để ý.
“Người được động vật, côn trùng hữu nghị có rất nhiều sao?” Mập mạp mở miệng hỏi, vừa rồi hắn thiếu chút phải phát động súng phun lửa, lúc này đã đem súng phun lửa cất đi.
“Cũng không nhiều lắm, vì người nuôi nhện, bọ cánh cứng vốn không nhiều lắm sau nhưng tận thế, côn trùng dễ đạt được hữu nghị, hoặc là, chúng có thể bị thuần phục.” Đào Lượng giải thích, “Sâu hiện tại có được trình độ tư duy giống chó mèo trước kia. Chúng ta đang thử thuần dưỡng sâu, có thành quả không tồi, những con sâu có năng lực tiến hóa không tốt lắm đã thuần phục được.” Nói như vậy, hắn đột nhiên nhìn thoáng qua con kiến nhỏ Vương Thi Vũ phủng trên tay, “Côn trùng có thể bị thuần dưỡng, xem ra điểm này các ngươi đã biết.”
Tiểu Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua con kiến nhỏ trong tay, ngẩng đầu hướng Đào Lượng cười đáng yêu, nhanh trí không có giải thích.
“Như vậy những động vật trong căn cứ cùng nhân loại sinh ra hữu nghị có năng lực tiến hóa nhiều hay không?” Diệp Thùy đi đến cạnh Tiểu Bạch, trong lòng hắn đột nhiên nghĩ tới Đại Hắc.
“Thực tế, cho mèo cùng nhân loại sinh ra hữu nghị, đại đa số đều đã thức tỉnh, Hôi Phong lại là trường hợp tương đối ngoại lệ.” Đào Lượng thấy Diệp Thùy dò hỏi cũng không mấy để ý, chỉ là dùng từ “Tiến hóa” làm Diệp Thùy cảm giác có chút kỳ quái.
“Vì sao?” Diệp Thùy sửng sốt.
“Ngay từ đầu chúng ta cũng không rõ rốt cuộc là sao nhưng sau dần dần phát hiện ra nguyên nhân.” Đào Lượng cười giải thích, tận thế đã hơn hai tháng, người may mắn còn tồn tại sau khi tụ tập cũng đủ thời gian nghiên cứu ra rất nhiều chuyện. “Đông vật đạt được tiến hóa sẽ tồn tại một đặc điểm đặc thù. Đó là trước khi tận thế ập tới một thời gian, chúng bắt đầu dần dần đạt được trí tuệ. Đối động vật mà nói, thời gian đó như nhân loại vừa mới bắt đầu nhận biết thế giới xung quanh, nếu ở lúc đó quan tâm chúng thì chúng sẽ nhớ rõ thiện ý.”
Đối với động vật có tiến hóa mà nói, trước tận thế trí tuệ của bọn nó đã bắt đầu tăng trưởng, nếu lúc đó nhân loại đối xử tốt với chúng thì chúng sẽ nhớ rõ, động vật bình thường lại không trải qua giai đoạn này chính là vì nguyên nhân này. Đại bộ phận động vật cùng nhân loại sinh ra hữu nghị, đều có được năng lực tiến hóa.
Những lời Đào Lượng nói như sét đánh trong lòng Diệp Thùy, hắn phần kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Bạch đang ngồi xổm bên cạnh.
Buổi trưa trước khi tận thế buông xuống, hắn gặp Đại Hắc và Tiểu Bạch, hắn từng cảm thấy trên người chúng có nhân tính. Hóa ra Đại Hắc và Tiểu Bạch trước tận thế đã bắt đầu đạt được trí tuệ! Cho nên Tiểu Bạch dù mới gặp mà Diệp Thùy đem nàng nhặt về nhà nên sinh ra hữu nghị với Diệp Thùy.
Hiện tại Diệp Thùy đã biết, Đại Hắc có được cường đại khỏi hẳn tiến hóa năng lực, như vậy Tiểu Bạch đâu?
Diệp Thùy quay đầu nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch hẳn là cũng không có lý giải Đào Lượng trong lời nói hàm nghĩa, nàng hiện tại chính nhìn chằm chằm chính mình hữu chân trước xem, đồng thời dùng tả chân trước thật cẩn thận chạm chạm bị cắn được địa phương, ý thức được Diệp Thùy ánh mắt, nghi hoặc xoay đầu tới: “Miêu?” Trước sau như một ngốc ngốc manh manh.
…… Tiểu Bạch thật sự có được năng lực tiến hóa nào đó mà bọn họ chưa phát hiện?
Diệp Thùy đang nghi hoặc khó hiểu thì đột nhiên “Phanh” một tiếng vang lớn từ dưới lầu truyền lên, như thể có cái gì đang tông cửa, theo sát, lại “Xoảng” một tiếng. Đó là tiếng cửa kính khu dạy học bị đập vỡ.
……
Trở lại vài phút trước, trên đường Hối Nguyên bên ngoài tiểu học Hồng Tinh, thời tiết càng thêm âm u, sau một hồi mưa to tầm tã xuống, trên đường cái an tĩnh vắng lặng, một con Husky cõng ba lô màu đỏ đang dán mũi ở mặt đường ngửi ngửi, con mèo tai ngắn mập ú màu vàng nhạt đi cạnh hắn, miệng quát tháo nói, miêu trảo mập mạp múa may như nhân loại diễn thuyết. Đáng tiếc con chó kia tựa hồ hoàn toàn không nghe, chỉ chuyên chú ngửi mặt đất, một chó một mèo này tự nhiên chính là Husky và Garfield.
“Wao ô?” Husky đột nhiên phát hiện cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Garfield cũng dừng lải nhải, thân hình mập mạp chạy mau vài bước, ở cạnh chỗ gờ giảm tốc nhặt được một gói que cay. Tay nó cầm chặt túi, quay đầu nhìn bốn phía, hắn thấy được xa xa, Trước khu dạy học của tiểu học Hồng Tinh có cái ô tô đồ chơi. Mèo phì nhân tính hóa lộ ra vẻ gian trá: Đáng giận cường đạo, bọn cướp, bổn miêu mang theo đàn em tới tìm các ngươi tính sổ đây!
Husky đi đến cạnh Garfield, thấy được chiếc xe con màu đỏ kia. Mắt nó sáng rực lên, không đợi Garfield nói đã hân hoan chạy hướng về phía ô tô. Nó đã ngửi thấy mùi Diệp Thùy. Tuy đã hơn nửa tháng nhưng tuyệt đối nó sẽ không nhận sai, Diệp Thùy đã tới nơi này, có lẽ hiện tại hắn đang ở đây! Hắn vọt tới bên cạnh ô tô đồ chơi. Không chút để ý đống đồ ăn trên xe mà chạy vòng quanh cái xe, cái mũi kề sát mặt đất, sau đó nhìn lên trên bậc, tiến đến trước cửa kính.
Garfield thở phì phò chạy đến bên cạnh xe đồ chơi, cảnh giác đánh giá bốn phía, chú ý không thấy Diệp Thùy mới thả lỏng, thuần thục xé mở gói que cay, lấy ra một cây que cay ngậm trong miệng, trong miệng “Meo ô meo ô” hưởng thụ. Sau khi tìm lại được xe đồ chơi với một đống lớn đồ ăn, bỗng nhiên hắn cảm thấy không còn hận đoàn Diệp Thùy như trước, bắt đầu xem xét nên làm gì tiếp theo, ân, lại lừa chó ngốc kia giúp mình đi giáo huấn lũ hỗn đản Quân Đoàn Chó Mèo đi……
Sau khi nghĩ như vậy, Husky đã xác nhận Diệp Thùy ở trong đại lâu, nó dùng cái mũi đẩy cửa nhưng cửa lại không chút sứt mẻ. Mấy con muỗi đậu trên cửa cũng không chủ động công kích Husky.
Husky ngồi xổm trước cửa dùng não không linh quang mấy suy tư làm sao để vào được. Sau đó hắn đột nhiên chú ý tới vũng nước đọng bên cạnh. Lực chú ý liền phân tán, đôi mắt nhìn chằm chằm vũng nước vài giây. Vài giây này không hiểu Husky suy nghĩ cái gì. Tóm lại sau đó, Husky đột nhiên chạy tới vũng nước dẫm “Bạch bạch bạch” bắt đầu vui vẻ nhảy bắn lên……
Không vì cái gì, chỉ là thấy chơi vui.
Sau đó, tiếng “Ong ong ong” che trời lấp đất bỗng nhiên vây quanh Husky.
Đương nhiên, Garfield cũng không buông tha……
ps: Hai chương về trước tận thế Đại Hắc Tiểu Bạch bắt đầu có trí tuệ hình như vẫn không ai phát hiện a……