Chương 45: Nhân loại, ta chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi

Diệp Thùy khẩn trương nhìn Đại Hắc đi xuống gò đất, tay hắn nắm chặt Bạch Miêu Yển Nguyệt đao. Cơ thể mệt mỏi cố bức ra tiềm lực. Tiểu Bạch đi đến cạnh hắn. Dù so với những con mèo khác nàng trông vô cùng nhỏ yếu, cả người còn đang run run vì sợ, nhưng nàng vẫn dũng cảm đứng ở phía Diệp Thùy, gắt gao nhìn chằm chằm Đại Hắc đang đi xuống.

Ánh đèn pin phía sau Đại Hắc làm cả người nó như có một vầng hoàng quang, càng thêm vẻ uy vũ, nghiêm nghị không thể xâm phạm. Cái bóng của nó che phủ cả Diệp Thùy và Tiểu Bạch, phảng phất như một đạo ma trảo cắm sâu vào trong tâm khảm.

“Hô hô…… Hô hô……” Hơi thở nóng ẩm sau lưng Diệp Thùy là của Husky. Thời khắc cuối cùng, hắn bảo Tiểu Bạch mang hắn chạy tới nơi này để mong Husky trợ giúp. Tuy không hiểu vì sao nhưng rõ ràng là con chó này đã sinh ra cảm tình nào đó với hắn. Nghĩ lại cảnh tượng oai hùng nửa tháng trước, Husky độc chiến với lũ mèo. Lúc này Husky là sinh cơ duy nhất của hắn và Tiểu Bạch!

Con chó ngốc này vừa nhị vừa túng nhưng thời điểm mấu chốt nó vẫn rất hữu dụng. Hiện tại nhất định nó đã ý thức được, chắc chắn nó đang uy phong lẫm liệt đối mặt với Đại Hắc đi. Nghĩ đến đây Diệp Thùy quay đầu nhìn về phía Husky. Sau đó, Diệp Thùy liền bị Husky dọa sợ ngây người. Con cẩu ngốc này đang dí cái đầu to đùng của nó xuống đất trốn tránh sau người Diệp Thùy. Đáng tiếc Diệp Thùy chỉ cao có 10 cm . Điều này làm bộ dạng của bọn họ trông vô cùng tức cười.

Tiểu Bạch cũng chú ý tới Husky. Lúc Diệp Thùy nhìn về phía Husky, nàng cùng quay ra nhìn một chút. Nàng không thể tưởng tượng nổi mà kêu kinh ngạc, cảm thấy Husky quả thực quá túng……

Bên cạnh có mấy con mèo đang thấp giọng trò chuyện, ánh mắt tựa hồ đang chăm chú nhìn Husky. Diệp Thùy cảm thấy nhất định chúng nó đang trào phúng Husky. Đừng nói chúng nó, Diệp Thùy cũng tưởng gia nhập chúng nó.

Nhìn Đại Hắc đã sắp tiếng đến, Diệp Thùy vội vàng hơi hơi nghiêng người nói với Husky đang cắm đầu xuống đất: “Ngươi có thể chí khí một chút được không, ít nhất cũng phải rống lên tráng tráng uy danh chứ?”

Husky nhìn về phía Diệp Thùy, không biết có hiểu ý Diệp Thùy nói hay không. Lát sau, quả nhiên hắn nâng đầu lên rống: “Ngao ô ô……”

“MEOWWW ——” Đại Hắc tùy ý uy hiếp một tiếng.

Giọng của Husky đột nhiên liền thay đổi : “Ô ô…… Mieowww……”

“……” Diệp Thùy chỉ muốn che mặt không nỡ nhìn thẳng, quá mất mặt. Tại sao hắn lại kỳ vọng con chó ngốc này có thể cứu hắn được chứ? Husky túng đến bộ dạng này cả Tiểu Bạch cũng không lỡ nhìn. Nàng nặng lẽ tự nhủ đây không phải sự thật. Phảng phất muốn cùng Husky phân rõ giới hạn. Lúc trước Husky đại náo đàn mèo, nàng cảm thấy nó thực dũng mãnh, nhưng không nghĩ tới nó kỳ thật là loại túng nhị hóa này. Lúc ấy nhất định là ảo giác, không sai, nhất định là ảo giác.

Đại Hắc đã đến trước mặt Diệp Thùy. Nó ngồi xổm xuống, thân hinh cao lớn dựng thẳng. Khuôn mặt bị hủy dung dữ tợn cao cao tại thượng nhìn xuống Diệp Thùy, ánh sáng hắt lên càng làm tăng thêm vẻ âm lãnh hung tàn. Độc nhãn của nó lạnh băng, miệng mở rộng lộ ra hàm răng bén nhọn.

“Ngươi không rời khỏi nơi này……” Hắn mở miệng nói chuyện, giọng điệu nhẹ nhàng và rõ ràng hơn cách nói đứt quãng hơn nửa tháng trước, nhưng vẫn như cũ có chút gian nan, “Thực hảo, ta đoán tiểu nữ hài kia hẳn cũng đang trốn ở chỗ nào đó trong tiểu khu này đi? Ngươi sẽ không vứt bỏ nàng……” Hiển nhiên hắn đang nhắc tới Tiểu Vũ, độc nhãn đột nhiên đảo qua cái bọc đồ trên người Tiểu Bạch, nhẹ nhàng nói: “Các ngươi mạo hiểm ra là để tìm kiếm cái gì…… Ta nghe nữ nhân phản bội các ngươi nói các ngươi có máy bay…… Nhưng nếu máy bay của các ngươi có thể mang các ngươi rời đi thì hẳn các ngươi đã sớm rời đi. Cho nên máy bay của các ngươi có vấn đề …… Các ngươi đang tìm kiếm vật liên quan đến nó đúng không?”

Diệp Thùy toát mồ hôi hột, Đại Hắc hoàn toàn khác lũ mèo còn lại. Nó không chỉ hung hãn hiếu chiến mà còn vô số kinh nghiệm tích lũy học hỏi từ con người.

Đạt được trí tuệ sẽ làm đầu óc trở lên thông minh, nhưng thông minh cũng không nhất định sẽ hiểu được tự học hỏi. Nhưng Đại Hắc là một con mèo có dã tâm và vô cùng biết học hỏi. Điều này làm cho hắn khác biệt và đáng sợ.

Hắn đột nhiên vươn miêu trảo đặt ở trước mặt Diệp Thùy. Thân thể cũng hơi nghiêng về trước một chút, cái đầ đè ép xuống.

Diệp Thùy hơi lui về phía sau nửa bước, Bạch Miêu Yển Nguyệt đao nhắm ngay đầu Đại Hắc đang áp xuống, cảnh giác với bất kỳ hành động của nó. Nhưng Đại Hắc không tấn công Diệp Thùy, hắn vươn tay tựa hồ có hàm ý khác. Diệp Thùy đột nhiên liên tưởng đến cảnh trong phim. Hôn mu bàn tay để tỏ vẻ phục tùng. Có lẽ Đại Hắc nghe các thể hiện sự thuần phục độc đáo và tôn kính này từ những nô lệ nhân loại bị hắn giam giữ ?

Đại Hắc lại nói tiếp: “Ta thực phẫn nộ, ngươi, con mèo trắng phản bội kia , còn có con chó ngu ngốc phía sau ngươi……” Lúc nhắc tới chó ngốc, Diệp Thùy cảm giác được Husky sau lưng hắn run rẩy một chút. Đại Hắc tiếp tục nói, “Nhưng là ta không thể không thừa nhận, Diệp Thùy, ngươi so với những nhân loại khác đều cường đại hơn nhiều. Ngươi có được sự tán thưởng của ta, cho nên, dựa theo phương thức của nhân loại…… Hôn mu trảo của ta, gia nhập miêu đàn…… Ta sẽ để ngươi trở thành kẻ chỉ đứng sau ta trong miêu đàn!”

Đại Hắc nói làm Diệp Thùy có chút ngạc nhiên. Lũ mèo xung quanh cũng đều trở nên xôn xao. Từ trước đến nay miêu đàn đều do Đại Hắc một mình độc đại, thống lĩnh toàn đàn. Ở dưới trướng hắn cũng không có chế độ cấp bậc nghiêm khắc. Bất quá có mấy con mèo tương đối hung mãnh, mơ hồ có chút địa vị phó lãnh đạo nhưng Đại Hắc chưa bao giờ thừa nhận thân phận của bọn hắn. Nhưng mà hiện tại, một nhân loại từng bị Đại Hắc đánh đồng với nô lệ cùng rác rưởi nhân loại, lại được Đại Hắc chiêu mộ làm kẻ đứng thứ hai trong miêu đàn?

Lũ mèo đã lĩnh giáo sức mạnh của Diệp Thùy nhưng lấy tư duy của bọn hắn lại không cách nào lý giải ý đồ của Đại Hắc, có chút tiếng kêu hoài nghi liên tiếp vang lên. Đại Hắc quay đầu hét to một tiếng, bốn phía liền an tĩnh lại. Đại Hắc lại tiếp tục nhìn Diệp Thùy, vươn tay chờ Diệp Thùy hôn thần phục.

Diệp Thùy còn đang lâm vào khiếp sợ. Đại Hắc vì chiêu mộ hắn mà tung ra hứa hẹn vô cùng hấp dẫn. Hắn thế mà nguyện ý để Diệp Thùy trở thành phó lãnh đạo miêu đàn. Nói thực ra thì giờ khắc này Diệp Thùy thật sự có chút tâm động.

Miêu đàn của Đại Hắc có bao nhiêu cường đại, mấy ngày qua hắn đã được chứng kiến tận mẳt. Nếu trở thành phó lãnh đạo miêu đàn, có thể bảo đảm chính mình an toàn, mập mạp, Vương Thi Vũ, Nguyên Tiểu Vi cũng có thể bình yên vô sự. Nói không chừng hắn còn có thể dùng thủ đoạn nhỏ, đem miêu đàn chiếm làm của riêng. Tựa như vô số vương triều bị soán vị mà nhân loại thường làm. Bình thường thì hắn còn lâu mới có thể nhưng chơi tâm nhãn với lũ mèo vừa mới đạt được trí tuệ thì dư dả. Đến lúc đó hắn sẽ thống lĩnh miêu đàn, có thể mượn dùng miêu đàn năng lực xây dựng một đại thế lực ở tận thế……

Thực mê người đúng không? Ý niệm nháy mắt hiện lên trong óc Diệp Thùy. Nhưng mà đó cũng chỉ là suy nghĩ một chút. Hắn trầm mặc một chút rồi chậm rãi lắc đầu.

Độc nhãn của Đại Hắc phảng phất lạnh hơn, hắn thu tay về, đứng thẳng người lên hỏi: “Vì cái gì!?”

“Nếu ta gia nhập miêu đàn, ngươi sẽ thả những nhân loại ngươi đang giam giữ sao?” Diệp Thùy nhìn Đại Hắc hỏi, “Ngươi sẽ buông tha cừu hận đối với nhân loại sao?”

“Không có khả năng!” Đại Hắc phảng phất gào rít lên, “Nhân loại, không xứng được tồn tại ở thế giới này…… Nhân loại là chủng tộc thấp kém, chỉ xứng bị nô dịch, ta sẽ…… biến tất cả nhân loại trở thành nô lệ của ta!”

“Đó chính là nguyên nhân.” Diệp Thùy nói, hắn đã thấy Ngô lão thái đánh đập Đại Hắc cho nên hắn trong lòng minh bạch cừu hận của nó đối với nhân loại không thể tiêu tan. Dù hắn vì đặc thù mà được Đại Hắc nhìn với con mắt khác. Dù hắn gia nhập miêu đàn thì Đại Hắc cũng không có khả năng buông tha nhân loại. Diệp Thùy dù có thể vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nhưng chuyện này thì không có khả năng. Huống hồ khống chế miêu đàn cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua. Miêu đàn thành lập là do Đại Hắc cường đại, soái ngôi Đại Hắc để khống chế miêu đàn căn bản là không có khả năng. Hắn tiếp tục nhìn Đại Hắc nói, “Ở đất nước này có một loại người làm tất cả kẻ khác phải khinh thường, loại đó được gọi là Hán gian. Mà những kẻ trợ giúp động vật tấn công nhân loại, so Hán gian cũng không bằng.”

“Như vậy……” Đại Hắc phảng phất đã mất kiên nhẫn, “Ngươi, con mèo kia, con chó ngu ngốc kia, còn có tiểu nữ hài. Tất cả các ngươi đều phải chết!”

“Miêu đàn các ngươi có một loại quy tắc, khiêu chiến. Nếu ngươi định cho ta gia nhập miêu đàn thì ta đây đã có được tư cách khiêu chiến ngươi. Nếu ngươi thắng, ta sẽ gia nhập. Nếu ngươi thua, ngươi và miêu đàn của ngươi không được động thủ với chúng ta, để chúng ta tùy ý rời đi, như vậy đi? Cho nên……” Diệp Thùy hít sâu một hơi, giơ Bạch Miêu Yển Nguyệt đao hướng Đại Hắc, “Đại Hắc, ta muốn khiêu chiến ngươi!”

Hơn nửa tháng trước, ở cầu thang, Diệp Thùy từng hướng Đại Hắc khiêu chiến nhưng lúc ấy Đại Hắc chỉ lạnh lùng miệt thị Diệp Thùy: “Nhân loại, ngươi không xứng!” Mà hiện tại, Đại Hắc đã có đánh giá khác về Diệp Thùy, Diệp Thùy đã được hắn tôn trọng, hắn đứng dậy, độc nhãn lạnh lùng nhìn Diệp Thùy.

“Nhân loại, ta chấp nhận khiêu chiến của ngươi!”

Cầu yêu thích và theo dõi……