Phía sau tòa nhà cạnh công viên là một thảm cỏ rập rạp. Nói là thảm cỏ nhưng thục tế toàn là cỏ dại, rau sam, cỏ mần trầu, cây mao lương,... Phi Miêu Hào rơi xuống một bụi cỏ mần trầu, là cây dài mảnh khó khăn lắm che khuất được Phi Miêu Hào. Nhìn từ xa chỉ như cái hộp giấy hay rác rưởi tiện tay vứt vào bụi cỏ.
Khi Phi Miêu Hào rơi xuống, Diệp Thùy bị va chạm nhưng hắn chống tay giữ chặt lên thành cabin nên không bị thương nhiều ngoại trừ chút xây xát nhẹ ngoài da. Sau khi chui ra khỏi Phi Miêu Hào, Diệp Thùy đứng ở bụi cỏ ẩm ướt sương mai, nhìn bốn phía toàn cỏ dại khổng lồ cao gấp mấy lần con người bây giờ. Bãi cỏ nay như một khu rừng rậm nhiệt đới um tùm. Hắn cảnh giác nhìn xung quanh, lắng nghe âm thanh. May mắn là Phi Miêu Hào rơi không làm cho đàn mèo chú ý, đúng là trong cái rủi có cái may. Lúc này hắn mới quay đầu hướng cabin hỏi: “Mập mạp, ngươi không sao chứ?”
“Không sao, nhưng mà…… Ai u, làm ta sợ muốn chết, rốt cuộc lại được trải nghiệm cảm giác rơi máy bay. May là chỉ hỏng mất một cái, tốc độ rơi không nhanh, dây an toàn còn tốt, may là không bị thương, may mà có dây an toàn……” Mập mạp đáp lại, âm thanh cạch cạch truyền tới, chắc hắn đang tháo dây an toàn trên người. Một lát sau, “Đm, dây an toàn chặt quá, Chùy, ngươi giúp ta một tay, ta không tháo được.”
“……” Diệp Thùy một lần nữa bò vào cabin đang nghiêng trên bụi cỏ, giúp mập mạp tháo dây an toàn, đỡ hắn bò ra. Mập mạp mở to mắt nhỏ kinh ngạc nhìn xung quanh: “Này quả thực giống trong phim hoạt hình của Disney……” (chắc là phim Alice ở xứ sở thần tiên)
“Đừng có đứng ngây người, mau xem Phi Miêu Hào hư hại như thế nào.” Diệp Thùy nói, hắn đối với nơi này không có cảm giác như phim. Tận thế ấp xuống, động vật có được trí tuệ. Có trời mới biết ở đây đang ẩn chứa những hiểm họa gì. Từ khi chạm trán đàn hamster, Diệp Thùy minh bạch trí tuệ tựa hồ có chút tỉ lệ với hình thể. Chó mèo hình như đều có trí thông minh xấp xỉ nhân loại, những con hamster tuy có trí tuệ nhưng chưa thể so với nhân loại. Đến những loài nhỏ bé như sau kiến chắc càng kém. Nhưng Diệp Thùy linh cảm những loài vốn hoạt động theo bản năng sẽ có trí thông minh như chó mèo ban đầu.
Mập mạp "Ừ"một tiếng rồi bắt đầu kiểm tra Phi Miêu Hào, còn Diệp Thùy thì cảnh giác trông chừng.
“Loạt xoạt”, bên cạnh phát ra vài tiếng động nhỏ. Khi Diệp Thùy qua xem thì thấy một con bọ cánh cứng, bộ cánh cứng màu đen sáng bóng, mặt trên còn điểm hoa văn màu trắng, hai cái râu thon dài. Loại bọ cánh cứng này Diệp Thùy thường thấy ở ruộng dưới quê, còn từng bắt chơi. Là trẻ con vùng nông thôn thì sẽ chẳng lạ gì loài côn trùng này, cầm ở trong tay cũng chẳng sợ hãi.
Nhưng mà…… Hiện tại Diệp Thùy cảm thấy chính mình đang sợ hãi. Dù so sánh với hắn, con bọ cánh cứng chỉ như một con chó đang bò dần tới chỗ hắn. Hắn nắm chặt kéo trong tay, sẵn sàng chống trả bất cứ lúc nào. Đồng thời cũng ra hiệu nhắc nhở mập mạp chú ý. Nhưng may mắn, con bọ cánh cứng tựa hồ ý thức được nguy hiểm, hơi chùn bước rồi nhanh chóng quay đầu, sột sột soạt soạt chạy mất.
Diệp Thùy thở phào, hơi yên tâm một chút, có vẻ suy đoán của hắn đã đúng. Hành động của bọ cánh cứng đã không dựa vào bản năng, chúng đã có tự chủ nhất định, nhưng còn kém xa nhân loại.
“Ong ong ong”, một con bọ rầy bay qua trước mặt Diệp Thùy, chúng đậu vào bụi cỏ mần trầu. Loài này rất đẹp, bên ngoài vỏ màu cam, có điểm đen…… Bất quá nếu đem chúng phóng to lên gấp 10 lần thì cảm giác liền khác. Diệp Thùy giật mình, nhưng may mà đàn bọ rầy này không để ý đến bọn hắn.
Diệp Thùy quay đầu nhìn về phía mập mạp đang xem xét bộ cánh quạt: “Tình huống thế nào rồi?”
“Một cái cánh quạt bị hỏng rồi, nhưng mà không quan trọng lắm,ta đã chuẩn bị một ít đồ sửa chữa, chắc là có thể sửa lại.” Đây là tin tốt, mập mạp tính toán một chút, “nhưng mà chắc phải sửa mất vài tiếng, dây điện bên trong ta phải kiểm tra một chút, xem chúng có bị đứt hay không.”
“Vậy ngươi nhanh làm đi, có trời mới biết trong bụi cỏ này sẽ có nguy hiểm gì.” Diệp Thùy nói rồi nhảy đến chỗ mập mạp , “Cần gì thì bảo ta.” Hắn đã quan sát xung quanh, xác nhận chỗ bọn hắn rơi xuống ở đâu. Nơi này cách khá xa chỗ đàn mèo, bốn phía trồng đầy vạn niên thanh, tương đối an toàn. Lũ mèo cũng ít khi hoạt động tại đây, hoàn toàn có thể để nơi này làm trạm cứu trợ. Xem ra lần này bị chim bồ câu hoang dã tấn công cũng không phải là quá tệ. Hắn lại nhìn về phía mập mạp, “Ngươi cố gắng tận lực làm nhanh lên.”
“Ân.” Mập mạp đã ngồi xổm hư rớt cánh quạt trước xuống tay sửa chữa.
Sáng sớm dần trôi qua, ánh mặt trời chậm rãi lan tỏa, hiện giờ là giữa hè. Không khí lạnh và sương sớm dần tan đi, xung quanh dần ấm hơn. Diệp Thùy ngồi trên Phi Miêu Hào, một tay véo một miếng chocolate, tay còn lại tóm một ngọn cỏ dài mảnh, mở miệng uống một giọt sương còn chưa tan. Giọt sương rơi ở trên mặt hắn, chảy vào trong miệng, thuận tiện rửa mặt luôn. Hiện tại hắn trông rất chật vật, bộ đồ Lý Tiểu Long đã rách tung toé. Diệp Thùy vừa dùng tay lau nước trên mặt, vừa có chút hối hận vì trước khi đi không tắm rửa một chút.
Lúc này hắn đột nhiên nghe được tiếng gì đó, chợt cảnh giác lên, quay ngoắt người nhìn về hướng Tây Bắc. Bên trong bụi cỏ bên cạnh hình như có thứ gì đó đang ở chuyển động. Khi Diệp Thùy gạt một bụi cỏ qua xem xét thì nó đã dừng lại, chỉ thấy có một mảnh da màu xám.
“Thứ gì vậy?” Mập mạp cũng cảnh giác ngồi dậy.
“Không biết……” Diệp Thùy nhanh chóng cân nhắc, sau đó nhảy xuống Phi Miêu Hào, “Ngươi cứ ở lại sửa chữa Phi Miêu Hào, ta đi xem sao……” Nếu là động vật hay côn trùng nhỏ, Diệp Thùy liền tranh thủ dụ nó rời đi, nhất định không thể để nó phát hiện ra Phi Miêu Hào, vì dù là cứu người hay thoát khỏi nơi này, Phi Miêu Hào chắc chắn không thể thiếu.
Mập mạp thập phần ngưng trọng, hắn biết Diệp Thùy đang suy xét cái gì, hắn gật đầu: “Ngươi cẩn thận một chút.”
“Biết rồi.” Diệp Thùy khom lưng, nắm chặt kéo tiến về phía vừa phát ra tiếng động.
Cách chỗ tiểu động vật kia chừng hai mét, dọc theo đường đi Dệp Thuỳ cố gắng đi thật nhẹ nhàng, thật cẩn thận. Từ đầu, tiểu động vật kia vẫn luôn bất động ở đó, phảng phất như vật chết, không nhúc nhích tý nào.
Mập mạp đứng ở trên Phi Miêu Hào, nhìn về hướng Diệp Thùy. Đột nhiên, hắn nhìn thấy điều gì đó cực kỳ khủng bố, muốn bảo Diệp Thùy chạy đi nhưng không kịp……
Diệp Thùy đã đi tới trước mặt thứ đó. Hắn gạt cỏ dại trước mặt ra, dùng kéo chậm rãi hướng về phía vật kia. Mặc kệ nó là cái gì, trước tiến hắn sẽ đả thương để dụ nó, sau đó liền dụ nó chạy ra chỗ khác. Đó là kế hoạch của Diệp Thùy, hắn lặng lẽ hít một hơi, kéo đâm về phía trước, dễ dàng chạm vào thứ kia.
Cảm giác có chút là lạ, Diệp Thùy hơi nghi nghi một chút, cảm giác không giống như là cắt vào da thịt…… Hắn lắc đầu một cái rồi tiến đến, gạt hết chỗ cỏ dại ra để thấy rõ thứ kia.
Đó là…… Một quả bóng cao su màu xám.
Bóng cao su? Thứ này sao lại ở chỗ này, chắn chắn là nó vừa mới lăn lại đây, hơn nữa Diệp Thùy thấy quả bóng này hơi quen quen… Lúc trước khi quan sát bằng kính viễn vọng, hắn thấy con Husky đang kéo người chạy bộ, còn ném cầu bảo người nọ đi nhặt, quả bóng này hình như rất giống quả mà con Husky ném……
Cảm giác nguy hiểm lập tức tràn ngập trong lòng Diệp Thùy. Ngay sau đó, một bóng đen bao phủ Diệp Thùy.
Khi hắn run rẩy ngẩng đầu lên,một khuôn mặt Husky vô cùng nghiêm túc như một con cự thú cũng đang nhìn xuống hắn……
“A Wang?”