Chương 2: Tận thế (2)

Chương 2 : Tận thế,

Mèo mun mèo trắng ( hạ )

   Ôm mèo trắng, Diệp Thùy trở về phòng. Bên trong tiểu khu là một khu trung cư cao 6 tầng, Diệp Thùy ở tầng 6. Khi hắn đi tới tầng 4, vừa lúc gặp Ngô lão thái cùng nữ nhân cầm gậy trúc với đại thẩm mập,họ đang xuống lầu. Họ chú ý tới con mèo trắng trên tay Diệp Thùy, biểu lộ tựa hồ có chút quái dị cười cười .

Diệp Thùy đi tới tầng 6 liền gõ cửa phòng hàng xóm.

   Tầng này có 3 hộ thuê, Diệp Thùy ở tại phòng bên phải, mỹ nữ hàng xóm ở giữa. Gõ cửa một lúc bên trong không có trả lời. Ngược lại phòng bên trái kia đột nhiên liền mở ra, một người có chút mập mạp .

Đây cũng là một hàng xóm của Diệp Thùy. Gọi là Hứa Hồ, một trạch nam , 20 hoặc 23 tuổi, không biết làm nghề gì, mỗi ngày đều ở nhà. Hứa Hồ nghi ngờ nhìn về phía Diệp Thùy, ánh mắt ở con mèo nhỏ trong ngực Diệp Thùy dừng lại mấy giây .

  Diệp Thùy đang kỳ quái, hắn định làm gì mà đi ra lúc này? Hứa Hồ mở miệng trước : “ Thì ra là không phải là ở gõ cửa bên này à, ta còn tưởng rằng người chuyển phát nhanh tới ……” đang nói, cửa trước mặt Diệp Thùy đột nhiên mở ra, một thanh âm ngọt ngào đồng thời vang lên : “ Tới đây, ta mới vừa tắm ……”

   Cửa phòng mở ra, kèm theo một mùi thơm ngát. Diệp Thùy thấy được Trương Thiến, tóc nàng ướt nhẹp , trên người chỉ quấn khăn tắm màu trắng, hai vai cùng cánh tay còn có hai chân dài lộ ở bên ngoài. Hiển nhiên là vừa tắm, nghe được tiếng gõ cửa vội vội vàng vàng từ bồn tắm ra, chỉ kịp quấn khăn tắm liền chạy đi ra ……

   Giờ khắc này Diệp Thùy và mập mạp bên cạnh đồng loạt trợn mắt há hốc mồm. Mà Diệp Thùy bắt đầu ảo tưởng “ Trong lúc vô tình nhặt được con mèo nhỏ của đối phương. Vì vậy đối phương mời hắn đi nhà mình làm khách ,sau đó khăn tắm vô tình tuột xuống…” Nhưng rất nhanh, Diệp Thùy liền vỡ mộng.

  “ Là ngươi ! ? ” Phát hiện ngoài cửa không phải là trong tưởng tượng người, Trương Thiến giọng của cùng biểu lộ trực tiếp thay đổi. Nàng ôm lấy cánh tay mặt chán ghét hỏi: “ Làm gì ? ” Diệp Thùy thấy nàng đã thấy mèo nhỏ trong lòng ngực mình.

  “Tôi thấy nó nên giúp cô lượm trở lại ……” Diệp Thùy một tay ôm tiểu Bạch mèo nói .

  “ Meow ~” tiểu Bạch mèo lập tức liền mềm nhũn kêu lên, bốn con móng nhỏ không ngừng hướngTrương Thiến quơ .

   Vậy mà, Trương Thiến lại lạnh lùng cự tuyệt nói: “ Ngươi nhặt nó trở về làm gì? Xen vào việc của người khác ! ”

  “……”Diệp Thùy trong lòng ngầm thở dài , hắn đã sớm mơ hồ đoán được, tiểu Bạch mèo chỉ sợ không phải không cẩn thận đi lạc mà là bị Trương Thiến vứt bỏ. Hắn liếc mắt nhìn vẫn tiểu Bạch mèo còn đang kêu meo meo, tiếp tục nói :“ Nó thật đáng thương, cứ như vậy sống ở trong công viên sợ rằng sẽ chết đói ……”

  “ Liên quan gì tới ta ? ” Trương Thiến ánh mắt càng lạnh như băng, trong ,đôi mắt tựa hồ còn mang theo tức giận, phất phất tay :“ Không đánh chết nó là còn may mắn, bạn trai ta mua cho ta cái túi xách 8000 khối đây, bị nó cào xước, ghê tởm súc sinh ! ”

  Diệp Thùy và mập mạp bên cạnh nghe lời của nàng, ánh mắt lại đột nhiên không nhịn được nhìn về phía trước ngực nàng. Nương theo nàng lúc trước phất tay, khăn tắm tựa hồ dãn ra một ít . Mập mạp trong lòng nghĩ như thế nào,Diệp Thùy không biết, nhưng hắn lại không nhịn được nuốt nước miếng một cái !!!!

  Trương Thiến tựa hồ cũng phát giác cái gì, cúi đầu liếc mắt nhìn ngực của mình, nàng nổi giận .

  “ Lưu manh ! Cút ! ” Nàng chửi mắng một tiếng , phanh một tiếng đóng cửa phòng lại .

  Diệp Thùy cùng mập mạp nhìn nhau cười một tiếng .

   Trước kia Diệp Thùy cùng cái tên mập mạp này cũng không có cái gì trao đổi, cũng không coi là quen thuộc, nhưng mới vừa một màn này lại phảng phất cùng chung……

  “ Con mèo này ” Khi Diệp Thùy lấy ra cái chìa khóa mở cửa, mập mạp ngón tay chỉ chỉ tiểu Bạch mèo , “ Ta ngày hôm qua cũng gặp nó, những con mèo khác ở đây khi dễ nó, thật đáng thương, ngươi không muốn nuôi, liền cho ta đi . ”

  Diệp Thùy suy nghĩ một chút, hắn công việc rất bận rộn, có thời gian chăm sóc một cái mèo nhỏ? Nhìn đến con mèo nhỏ kêu :“ Meow meow ” không ngừng, Diệp Thùy cuối cùng hạ quyết tâm: “ Ta quyết định nuôi nó , bất quá ……” Diệp Thùy hướng mập mạp cười cười, “ Ta ban ngày bận công việc, ngươi cả ngày ở nhà, có lẽ ban ngày phải nhờ ngươi chiếu cố nó . ”

  “ Không thành vấn đề, cứ như vậy đi! ” Mập mạp hướng Diệp Thùy cười bảo đảm.

  Mở cửa phòng ra, Diệp Thùy hướng mập mạp gật đầu một cái liền vào căn phòng. Khi đóng cửa phòng, Diệp Thùy thấy một người chuyển phát nhanh đang ôm một cái thùng lớn từ cầu thang đi tới , nhìn số phòng một chút, liền nhìn về phía mập mạp : “ Đồ anh đặt hàng đây….”

  Trong rương kia là cái gì ? Diệp Thùy nhìn lướt qua cái rương lớn ……

   Nhìn mập mạp mới vừa nhìn Trương Thiến kia đức hạnh , đoán chừng rất có thể, bất quá …… mình cũng cũng không khá hơn chút nào là được .…, xem ra phải tìm bạn gái, vốn là tốt nghiệp chia tay bạn gái. Nay nửa năm trôi qua vẫn bận công việc, cũng không thời gian suy tính một chút phương diện kia a, nghĩ vậy Diệp Thùy lại cúi đầu liếc mắt nhìn trong tay tiểu Bạch mèo .

   Nó bây giờ rất an tĩnh, bản thân mềm nhũn nằm ở tay của Diệp Thùy. Tựa hồ có chút bi thương. Diệp Thùy lúc trước thấy mèo mun cho là nó có tính người , cảm giác liền lại dâng lên …… Bất quá Diệp Thùy chưa bao giờ nuôi mèo. Mèo rất linh tính ngược lại biết, nó bị chủ nhân của mình vứt , nhất định rất đau đớn đi? Phản ứng này phải là bình thường .

   Diệp Thùy đem hộp đồ ăn để trên bàn, tay sờ sờ đầu tiểu Bạch: “ Ta đây liền cho ngươi ít ăn đồ, trong tủ lạnh hình như còn có sữa tươi, ngươi hẳn ăn những thứ này đi, bất quá …… phải biết ngươi muốn cái gì hảo đây ……” Lấy sữa tươi trong tủ lạnh ra, tìm một chén nhỏ để trên đất , rót một chén sữa tươi, thấy tiểu Bạch liếm sữa tươi, Diệp Thùy bắt đầu phát huy năng lực mình hoàn toàn không có thiên phú -đặt tên -, “ Bạch bạch ? Mao mao ? Tiểu khả ? Không hay? Ài ,đặt tên cho một con mèo trắng thật khó a . ” Sau đó hắn đột nhiên nghĩ ra, “ Có , ngươi liền kêu Tiểu Bạch. ”

  “ Moew ……” Tiểu Bạch đang liếm sữa tươi, phát ra trận tiếng kêu , tựa hồ đang vì danh tự này biểu đạt ý kiến gì, bất quá Diệp Thùy cũng không có để ý

   Hắn nhìn tiểu Bạch uống xong một chén sữa tươi, liền ôm lấy nó chuẩn bị tắm.

   Bị Trương Thiến vứt vào trong công viên không biết qua bao lâu nên trên người nó rất bẩn. Xả chậu nước nóng, Diệp Thùy đem tiểu Bạch ôm vào, lo lắng nó sẽ phản kháng, hắn nghe nói loài mèo đều không thích tắm. Bất quá, may mắn là tiểu Bạch tựa hồ rất thích nước nóng, lộ ra một bộ dạng thoải mái, mặc cho Diệp Thùy giúp nó tắm rửa.

   Một lát sau Diệp Thùy tìm một cái khăn giúp nó lau, ôm đi ra ban công , đem nó lau cho khô ráo. Nhìn tiểu Bạch thoải mái nằm co lại thành một đống , Diệp Thùy đột nhiên nghĩ đến mình làm hẳn cho nó một ổ . Tìm cái rương sau đó để bên ít quần áo cũ là tốt rồi, nhưng cái rương …… Hắn nghĩ tới mới vừa đưa đến đối diện, Hứa Hồ hẳn có không ít cái rương bỏ đi?

   Nghĩ tới đây, hắn xoa xoa đầu tiểu Bạch, sang nhà mập mạp gõ cửa phòng, trong lòng lúc này còn đang suy nghĩ, mới vừa mập mạp mua là cái gì? Nói không chừng có thể thấy một chút ……

   Cửa phòng rất nhanh mở ra, Diệp Thùy cười nói rõ ý định .

   Mập mạp lập tức cười, đem Diệp Thùy mời vào nhà mình: “ Ta chỗ này thứ khác không nhiều lắm, chỉ có cái rương là một đống lớn , cho mèo nhỏ lấy làm ổ dư sức có thừa . ”

   Bước vào nhà mập mạp, Diệp Thùy quan sát, trên mặt không nhịn được kinh ngạc. Một phòng khách sửa sang sạch sẽ , cùng dự đoán trạch nam căn phòng có chút chênh lệch. Một bên có một kệ sách to , mà kia trên giá sách là bày đầy mô hình tinh xảo, còn có mô hình phi cơ các loại, cửa sổ trên bàn để một chiếc ống dòm thiên văn, trên bàn là cái rương, đồ vật bên trong Diệp Thùy cũng thấy được, là một cái máy bay trực thăng điều khiển từ xa.

  “ Mới từ nước ngoài mua về, có thể dùng điện thoại di động hộp điều khiển, tốn ta mấy ngàn tệ đây. ” Chú ý tới ánh mắt Diệp Thùy, mập mạp mặt đắc ý nói:“ Nó còn có chức năng quay phim, có thể đem hình ảnh trên phi cơ truyền tới ……” Nói tới chỗ này, mập mạp hướng Diệp Thùy chớp chớp mắt “ Hắc hắc . ”(flycam)

  “……”Diệp Thùy cảm thấy mập mạp giờ khắc này cười bỉ ổi, hắn mua đồ chơi này tuyệt đối là lương tâm bất chính, hơn nữa còn có bên cạnh trên bàn chiếc ống dòm thiên văn …… Diệp Thùy tầm mắt nhìn về phía ống dòm trong lòng tưởng tượng cái mập mạp buổi tối dùng vật này len lén ngắm nhìn đối diện các gian phòng, nhưng lúc này sự chú ý của hắn đột nhiên bị ngoài cửa sổ bầu trời hấp dẫn .

   Trên bầu trời một cái màu đỏ nhạt thiên thạch rõ ràng có thể thấy được, kéo cái đuôi thật dài . Diệp Thùy sửng sốt một chút , bây giờ chính là 12 giờ , tin tức nói thiên thạch sát qua địa cầu thời gian, đó chính là viên thiên thạch đi ?

   Sau đó , Diệp Thùy đột nhiên xuất hiện cảm giác lo sợ ……

   Tận thế ……

   Không , sẽ không ……

   Làm sao có thể chứ ……

   Rất nhanh sẽ qua ……

   Nhưng là, bất chợt trên bầu trời, cái màu đỏ nhạt đó bắt đầu nhanh chóng khuếch tán, nhanh chóng lan tỏa toàn bộ bầu trời , ánh sáng đỏ quét ngang chân trời .

   Một cảm giác hôn mê mãnh liệt cuốn tới, Diệp Thùy đứng không vững, nghe được lầu dưới truyền tới tiếng kinh hô, còn có một trận thê lương mèo kêu chó sủa . Bên cạnh mập mạp kêu “ Ai u chết tiệt, đây là sao? ” ngã trên mặt đất, trên bầu trời không biết từ nơi nào bay tới một đám một đám chim bay, có mấy con đập vào trên cửa sổ , loạn một đoàn .

  Diệp Thùy ý thức rốt cục hoàn toàn biến mất, té xỉu ở trên đất .

  Ngày này , tận thể phủ xuống ……