Chương 13: Âm thanh dị thường trong phòng Ngô lão thái

Trời đã tối sầm, đã 8-9 giờ tối. Trong phòng mập mạp, trên bàn sách thắp một ngọn nến đối với người tý hon như cây đuốc đang rừng rực cháy. Tiểu Bạch vừa mới ăn xong bữa tối là 2 cái lạp xưởng, ghé vào bên cạnh ngọn nến ngủ gật. Vương Thi Vũ dựa vào Tiểu Bạch, trong tay ôm một khối chocolate to, cẩn thận gặm một miếng sau đó lén nhìn Diệp Thùy cùng mập mạp một cái. Mập ca ca cùng Chùy ca ca bảo bé không được ăn quá nhiều đồ ngọt. Nhưng đây là món bé siêu thích, với lại sau khi bị thu nhỏ chocolate ăn mãi không hết, làm sao bé chịu được?

Diệp Thùy cùng mập mạp đang thu thập đồ vật dưới ánh sáng của ngọn nến, chuẩn bị dùng Phi Miêu Hào đi tìm đồ sạc trong đêm. Ban đêm đàn mèo hoạt động tương đối ít cho nên khá an toàn, hiện tại đang là những bước chuẩn bị cuối cùng.

“Chùy, ngươi lấy cho ta cái chai bên kia lại đây, ta mới nảy ra ý này.” Mập mạp vừa khom lưng tìm đồ ở cạnh ống đựng bút vừa cùng Diệp Thùy nói.

“Cái chai này để làm gì?” Đó là một chai nhựa đựng 500 ml nước trắng sữa, nhãn hiệu tiếng Anh xem không hiểu. Diệp Thùy nhấc thử cái chai, không đến 1 cân, hắn có thể di chuyển dễ dàng, liền nhẹ nhàng bê nó hướng mập mạp đi tới. Hiện tại hắn tối đa có thể cầm, nhấc đồ vật nặng 20 cân (10kg).

“Bên trong là cồn nồng độ cao, dùng để tiêu độc.” Mập mạp bên này đã lấy ra một cái bao hình vuông màu đỏ sậm, cố sức xé ra.

“Cồn?” Diệp Thùy ngạc nhiên nhìn mập mạp, “Ngươi chuẩn bị để làm gì?”

“Ta đã cân nhắc, tính năng của Phi Miêu Hào tốt nhưng có khuyết điểm là không có lực công kích. Nếu gặp nguy hiểm thì rất phiền toái, quá bị động. Cho nên ta phải trang bị ít vũ khí cho nó.” Mập mạp hắc hắc cười nói, “Cồn dễ bắt lửa, động vật sợ nhất là lửa, nếu gặp được nguy hiểm, bỏ ít cồn bắt lửa, nếu không dọa chúng nó đi thì cũng có thể cản chân chúng một lúc.”

“Ý kiến hay đấy nhưng bình cồn này nặng một cân, bỏ vào cabin quá tốn chỗ.” Diệp Thùy thấy mập mạp nói có lý, nhưng đem bình cồn bỏ vào cabin thì khó.

“Chủ yếu là do là cái chai kia, chúng ta tìm đồ khác đựng cồn là được.” Mập mạp giải thích.

“Dùng bao nilon? Cồn rất nguy hiểm, bao nilon làm sao đựng, nhỡ đốt chính chúng ta thì sao.” Diệp Thùy nhắc nhở hắn.

“Bao nilon đương nhiên không được, chúng ta dùng cái này bảo đảm sẽ không sao.” Mập mạp đắc ý đem đồ trong tay mình cho Diệp Thùy xem, đồng thời cẩn thận quay đầu nhìn thoáng qua Vương Thi Vũ đang gặm chocolate, tựa hồ không muốn làm tiểu loli nhìn đến đồ——không nên cho trẻ con nhìn.

“Du…… Durex?” Diệp rũ thấy được chữ trên bao bì, hắn mặt bội phục nhìn mập mạp, “Thứ này chắc chắn ok, nhưng mà…… Ngươi lấy từ đâu ra?”

“Là nam nhân thì phải luôn thủ sẵn cái này bên người, đấy là đương nhiên.” Mập mạp đắc ý , vỗ vỗ vai Diệp Thùy như thể là người từng trải .

Diệp rũ: “ Mập huynh , xin hỏi trước kia ngươi từng có cơ hội sử dụng thứ này à?”

Mập mạp: “……”

Hắn ho khan một tiếng, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Ai, ngươi giúp ta xé thứ này ra, dùng nó đựng cồn là thích hợp nhất.”

“Hảo đi……”

Diệp Thùy không nghĩ chính mình cùng bao • cao • su lần đầu tiên tiếp xúc thân mật là dưới tình huống này. Hắn xé mở bao bì, lại mất một khoản thời gian dài để lôi cái bcs ra hết rồi thổi căng. Nhìn toàn bộ cái bao cao su trải trên sàn , 2 người có cảm giác rất là quái dị. Sau đó Diệp Thùy cầm bình cồn lên, mập mạp cầm đầu bcs hướng lên rồi rót cồn vào đó. Cuối cùng bcs căng thành một dải dài mới dừng lại tới. Diệp Thùy miệt mài đem đầu bcs buộc lại, mùi cồn nồng nặc tỏa khắp nơi.

Làm xong Diệp Thùy khiêng nó lên chuẩn bị để vào trong cabin. Kết quả mới vừa quay đầu liền thấy tiểu loli đang đứng ở bên cạnh tò mò nhìn chằm chằm côn vật trên vai Diệp Thùy: “Chùy ca ca, cái này là gì vậy?”

“Khụ khụ……”Thiếu chút nữa là Diệp Thùy ngã quỵ trên mặt đất, mập mạp ở bên cạnh cũng hoảng loạn lên, lung tung rối loạn nói, “Tiểu Vũ, ngươi…… Ngươi làm gì…… Cái kia, thứ này……”

“Ta biết đây là cái gì, trước kia ta thích chơi nhất !” Đôi mắt của Vương Thi Vũ sáng lấp lánh chỉ vào vật trên vai Diệp Thùy.

Diệp Thùy cùng mập mạp lập tức run cả người lên, không phải đâu……

“Đây là khí cầu! Mập ca ca từ nơi nào tìm được khí cầu thế?” Vương Thi Vũ vẻ mặt hồn nhiên nói..

“Ha hả, đúng vậy đây là khí cầu……” Diệp Thùy cùng mập mạp đồng thời thở phào nhẹ nhõm…… Bên này mập mạp đi qua đi kéo tay Vương Thi Vũ, một bên nháy mắt ra hiệu cho Diệp Thùy, rồi đem nàng kéo đến bên cạnh hỏi:

“Tiểu Vũ, khí cầu đồ chơi có gì lạ đâu, anh cho em ăn chocolate .”

“A? Ăn chocolate? Mập ca ca, có thể đổi món khác được không?”

" Không phải em thích ăn chocolate nhất sao?”

“ Hôm nay em không muốn ăn chocolate nữa……”

Nhìn mập mạp mang Vương Thi Vũ rời đi, Diệp Thùy lau mồ hôi trên trán. Đều là bị tiểu loli dọa tới. Hắn đem cồn để vào cabin, thứ này muốn sử dụng cụ thể như thế nào còn phải để mập mạp nghĩ cách. Khi trở Diệp Thùy thấy mập mạp và Vương Thi Vũ ngồi ở bên Tiểu Bạch nói chuyện vui vẻ. Mập mạp là người đầu tiên Vương Thi Vũ nhìn thấy sau khi bị thu nhỏ, đối mập mạp vô cùng tin tưởng và ỷ lại. Mập mạp rõ ràng cũng thực thích Vương Thi Vũ . Hắn một chút cũng không che dấu thuộc tính loli • khống …… Nhìn hai người một lát, sau đó Diệp Thùy theo thói quen tính nhảy lên chồng sách để dùng kính viễn vọng. Hắn muốn quan sát động tĩnh phía dưới.

Tối muộn , bên ngoài đều tối đen nhưng Diệp Thùy phát hiện cái gì đó: “Đàn mèo có điểm kỳ quái, sao chúng lại tụ lại thành tốp 3 , 5 ……”

“Có chuyện gì vậy?” Mập mạp đứng lên hỏi.

“Không chắc lắm……” Diệp Thùy nhăn mày, hắn nghĩ một lát rồi hạ quyết tâm nói, “Ta đi xem bọn Đường Hạo, thông tri bọn hắn.” Nói như vậy hắn liền nhảy từ chồng sách xuống, cầm lấy cái kéo —— trận chiến với hamster làm Diệp Thùy thấy dùng kéo có lợi cho nên hắn đem kéo tháo ra làm vũ khí, đáng tiếc chính là kéo chỉ có một bên sắc, không có đầu nhọn để đâm như thương.

Tiểu Bạch lười biếng ngủ lim dim cạnh ngọn nến cũng đứng lên, kêu “Moew moew” hai tiếng rồi đi đến bên cạnh Diệp Thùy.

Vương Thi Vũ lập tức kêu lên: “Tiểu Bạch muốn đi cùng anh kìa.”

“Vậy thì đi thôi.” Diệp Thùy xoay người nhảy lên lưng Tiểu Bạch.

……

Lúc này đoàn Đường Hạo đang gian nan trèo trên cầu thang tối tăm. Mỗi bậc thanh đều có độ cao mười mấy cm, cao ngang đầu người. Người trẻ có thể trực tiếp leo lên nhưng nhóm này phần lớn đều là người già và trung niên, leo lên rất khó khăn. Đường Hạo tìm được một miếng xốp, ở mặt trên đơn giản làm ra các bậc thành cầu thang để mọi người leo lên từng bậc. Cách này giúp bọn họ đỡ vất vả hơn nhưng cũng phải mất hơn hai tiếng mới leo lên được tầng 4. Đường Hạo đã không thể che dấu sự nóng nảy.

Dưới tầng đã không an toàn. Nơi an toàn nhất là cạnh Diệp Thùyvà Tiểu Bạch. Mà nếu chuẩn bị dung máy bay của Diệp Thùy rời đi, tốt nhất là bọn họ nên dọn lên tầng trên ở.

Hiện tại bọn họ đã đi tới hàng lang tầng 4. Đường Hạo quay đầu nhìn thoáng qua tầng trên, có chút oán độc nói với Trương Thiến: “Diệp Thùy rõ ràng có thể trực tiếp bảo con mèo kia chở chúng ta lên nhưng tiểu tử đó lại cố tình để chúng ta cực khổ bò lên. Hắn cứ chờ đấy, về sau ta khống chế được con mèo kia liền cho hắn biết tay!”

“Rose là ta nuôi lớn, hiện tại không nhận ta, đúng là súc sinh không có lương tâm!” Trương Thiến nhớ lại thái độ tiểu bạch đối nàng sau tận thế, liền hung tợn nói.

“Chờ lên kia ta liền lân la làm quen với nó, rốt cuộc chỉ là một con súc sinh thôi, nếu có thể làm nó nghe chúng ta nói thì tốt.” Đường Hạo hừ lạnh một tiếng nói với Trương Thiến, nàng ta liền vội vàng gật đầu. Sau tận thế bọn họ còn không có cơ hội tiếp xúc với con vật nào, cho nên cũng không biết chúng đã cóđược trí tuệ. Bọn họ xem Tiểu Bạch cùng mèo đen cũng chỉ là có linh tính mà thôi.

Đường Hạo nhìn lướt qua phòng giữa ở tầng 4, đó là phòng của hắn, trong mắt hắn xuất hiện một chút lưu luyến.

Nhưng ngay lúc này, một tiếng “Phanh” nhỏ vang từ căn phòng bên trái truyền ra tới, thanh âm không lớn nhưng cũng làm mọi người chấn động, theo bản năng nhìn về phía cửa phòng. Ở tận, cái kia tiếng vang là thứ gì gây ra?

“Có…… Có thanh âm……” Một nữ nhan gầy gò thở hồng hộc bò từ tấm xốp lên hoảng sợ nói.

“Đây là phòng Ngô lão thái .” Đường Hạo phảng phất đột nhiên nghĩ tới cái gì, trong nháy mắt sắc mặt hắn trở lên khó coi. Hắn là hàng xóm của Ngô lão thái, đối với chuyện Ngô lão thái cùng con mèo đen biết rất nhiều. Lúc này hắn nhớ một ít chuyện cũ, “Con mèo đen thường xuyên lẻn vào phòng Ngô lão thái. Nghe nói là nó leo từ ống dẫn máy sưởi bò lên cửa sổ, song sắt trên cửa sổ không ngăn được nó, nó biết cách lẻn vào trong nhà Ngô lão thái …… Thế mà mấy ngày nay ta lại quên mất chuyện này!”

Bụp…. liên tiếp không ngừng truyền từ phía sau cửa, phảng phất như âm thanh thứ gì rơi xuống đất.

Sau đó, bất thình lình, tay nắm cửa phòng động nhiên chuyển động.

Cạch ——