Chương 1: Ngô Ngưng Hương!

– Vì cái gì! Ta đối với ngươi không tốt sao!

Lý phong nhìn về thiếu nữ khoản mười lăm mười sáu tuổi gầm gừ , hắn không thể tin được lời nói vừa nảy của thiếu nữ.

– Phong, thực xin lỗi, ngươi nghèo quá , không xứng với ta!

Cô gái xinh đẹp ánh mắt thản nhiên liếc mắt Lý Phong một cái, sau đó khinh thường nói:

– Ta Ngô Ngưng Hương cũng coi là hoa hậu giảng đường, làm sao có thể cùng sống với một quỷ nghèo như người sống qua ngày, coi như hết, ngươi nuôi không nổi ta đâu, chuyển khi xưa mong ngươi hãy quên đi.

Nói xong Ngô Ngưng Hương xoay người bước đi, thoán cái đã không thấy tâm hơi.

– Không!!!

Lý phong ngữa mặt lên trời quát to một tiếng, – Tại sao có thể như vậy a! Vì cái gì! Chẳng lẽ yêu thiệt tình liền không đổi được chân ái sao! Lý phong thần tình như nước mắt, nhớ tới những ngày tình cảm mặn nồng với Ngô Ngưng Hương mà trong lòng đâu sót.

Lý phong là một cô nhi, vừa mới tiến vào trung học, liền nhận thức nàng, nhớ rõ lúc ấy ngô ngưng hương trên đất kéo đầy hành lý, vừa mới thấy được lý phong, vội vàng kêu một tiếng:

– Uy! Vị suất ca gì đó ơi ! Giúp ta nâng hộ một chút được không?

Lý phong không có gì lằng nhằn, thực nhiệt tình trợ giúp Ngô Ngưng Hương dọn hành lý đi. Sua khi xong việc Ngô Ngưng Hương còn khen ngợi một phen:

– Ngươi thật là người tốt a, đi, ta mời ngươi đi ăn cơm!

Hai người cứ như vậy mà nhận thức, nhưng mà chắc là nhân duyên hay sao ấy, hai người lại chung một lớp học. Từ nay về sau hai người như hình với bóng không rời, thời gian ngoại khóa hai người thường xuyên ở cùng một chổ, hoặc là đàm tiếu, hoặc là thảo luận. Hai người trong lòng hai người dần dần có hình ảnh của đối phương.

Sơ trung năm ba, ở trên trên đường đi đến khóa giáo dục sinh học, Lý Phong cùng Ngô Ngưng Hương ở trên vườn cỏ cười huyên náo, rất nhanh hai người đều mệt, đồng thời nằm ở mặt cỏ nhìn trời xanh từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí.

– Phong... Ngươi thích ta sao?

– Trong lòng ta chỉ có mình ngươi! ...

Lý phong không chút do dự hồi đáp. Hắn vốn là không nghĩ đến thổ lộ với Ngô Ngưng Hương, bởi vì Ngô Ngưng Hương là một đại mỹ nữ, Lý Phong trong lòng có chút tự ti, sợ chính mình không xứng với nàng, hiện giờ Ngô Ngưng Hương đột nhiên hỏi, lý phong cũng chỉ có thể thành thật trả lời, hắn đúng là phi thường thích Ngô Ngưng Hương. Nàng một khi cười như là thần tiên hạ phàm vậy, tác động đến mỗi dây thần kinh của Lý Phong. Nàng thành tích học tập rất cao, cuộc thi thường xuyên là lớp học số một số hai, nàng đa tài đa nghệ, biết các loại vũ đạo, biết đánh các loại nhạc khí.

Mà Lý Phong cái gì cũng không có, trừ chút là người có chút thông minh bên ngoài, hắn cái gì đều không có, hơn nữa hắn còn một cô nhi. Lý Phong biết hắn hiện tại căn bản không cho được Ngô Ngưng Hương cái gì, cho nên hắn chỉ có thể đem lời yêu nuốt vào trong lòng, thậm chí ngay cả thổ lộ cũng không dám.

Hiện giờ ngô ngưng hương vừa hỏi, Lý Phong bật thốt lên phải trả lời, sau khi trả lời Lý Phong có chút hối hận , tầng giấy mỏng đã bị đâm . Hắn nghiêng đầu dùng ánh mắt trộm liếc Ngô Ngưng Hương một cái, lại phát hiện Ngô Ngưng Hương đang vui cười nhìn hắn, Lý Phong mặt đỏ lên, vội vàng quay đầu.

– Ngốc tử!

Ngô Ngưng Hương hé miệng cười, vươn tay ra bắt được bàn tay to của Lý Phong, Lý Phong thân thể run lên, đây là lần đầu tiên hai người nắm tay sau hai năm kết giao, Lý Phong không khỏi có chút khẩn trương.

– Ta cũng thích ngươi...

Ngô Ngưng Hương thấp giọng nói, thanh âm giống như muỗi một dạng, nhưng thanh âm như muỗi đó, Lý Phong lại nghe được phi thường rõ ràng, giống như đại chung quan tỏ trời cao.

– Thực... ... ?

Lý phong run rẩy thanh âm hỏi.

– Ân...

Ngô Ngưng Hương sắc mặt ửng đỏ, nhanh chóng hôn lên trên má Lý Phong một cái, như chuồn chuồn lướt nước lướt qua. Lý Phong kích động vô cùng, đồng dạng quay đầu hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngô Ngưng Hương rồi mới tách ra.

Hai người đều thẹn thùng đến không dám nhìn đối phương, bọn họ bàn tay vẫn nắm thật chặt, trong lòng bàn tay đều nhanh toát cả mồ hôi.

– Phong... Hôm nay là sinh lý khóa...

Lý phong không biết Ngô Ngưng Hương muốn nói cái gì.

– Ân... Ừ...

Trong lòng hắn còn chưa tĩnh lại siu khi hôn khuôn mặt Ngô Ngưng hương, tim của hắn còn đang rung chuyển .

– Lão sư bảo mỗi học sinh phải hiểu cấu tạo người.

Lý phong còn không rõ Ngô Ngưng Hương muốn nói cái gì, bất quá hắn ngẫm lại, trên lớp học của lão sư để đồng học hiểu biết nam nữ chi gian sinh thực khí cấu tạo, xuất ra những phim hoạt hoạ dạy học đồ để mọi người xem, nhưng Bgô Ngưng Hương cùng lý phong dáng người tương đối cao, tọa ở phía sau chỗ nào thấy rõ sở những hình ảnh họa kia cái gì.

– Ân, ừ.

Lý phong đáp lại nói.

– Phong... Ta nghĩ...

Ngô ngưng hương lắc lắc thân mình, sắc mặt đỏ bừng.

– Nhìn xem ngươi ...

Nói xong lời này, Ngô ngưng Hương sắc mặt đỏ bừng, thấp đầu nhìn mủi chân không dám nhìn lý phong.

– Cái gì!

Lý Phong lắp bắp kinh hãi, hắn chỗ nào còn không hiểu Ngô Ngưng Hương ý tứ a, trong lòng hắn rung động, liếm liếm môi.

– Kia... Chúng ta, đêm nay...

– Ân...

Ngô Ngưng Hương biết Lý Phong đã hiểu được ý tứ của chính mình, không đợi lý phong nói xong liền đáp ứng.