Chương 55: Quyển 2 Chương Lễ Vật Của Minh Khê

* “Phụ hoàng, nghe bọn họ hình dung bả đao kia hẳn là có ý thức của mình.”

Chờ mọi người rời đi hết, Thanh Việt mới mở miệng.

“Ân, kia không phải tốt lắm sao? Như vậy mới gọi là thượng bảo đao [đao quý] nha.”

“Chính là, đao có ý thức, cũng không……. ân….. phụ hoàng…….”

Hoàng Phủ Ngạo không đợi Thanh Việt nói hết lời đã trực tiếp cúi đầu, lúc nhẹ lúc mạnh gặm cắn cổ Thanh Việt.

“Ân ~~~” Thanh Việt hơi ngửa đầu, hút khí, tự nhiên để lộ phần cổ duyên dáng trước mặt Hoàng Phủ Ngạo.

“Vật nhỏ, gây họa ngày càng lớn, đám quốc vương kia cũng dám động, sau này ngay cả chọc trời cũng dám đúng không?” Hoàng Phủ Ngạo vừa nói vừa đưa tay tiến vào quần áo Thanh Việt, từ trên xuống dưới nhẹ nhàng vuốt ve.

“Phụ hoàng…….” Ngay lúc Thanh Việt sắp động tình, lại bị người phá hỏng.

“Bệ hạ, tiểu điện hạ, Đại điện hạ gửi thư.” Tạp Ân cầm thư tín Hoàng Phủ Minh Khê gửi về, không đúng lúc vọt vào liền thấy một màn như vậy.

‘Ông trời ơi ~~~ thần thánh ơi ~~~ vì cái gì mà ta cứ xui xẻo như vậy a!!! Các ngài mau tới cứu giúp tín đồ đáng thương của mình đi ~~~’

Tạp Ân thầm khóc thét.

Hoàng Phủ Ngạo ngẩng đầu lên khỏi cổ Thanh Việt, liền thấy Tạp Ân đang cố gắng co rút thân hình cơm nắm của mình tới mức nhỏ nhất có thể, đại khái hi vọng Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt có thể xem nhẹ sự tồn tại của hắn.

Nhìn bộ dáng đáng thương ‘ta biết sai rồi’ của hắn, Hoàng Phủ Ngạo cũng không có hứng thú trừng phạt.

“Nói đi, lại có chuyện gì?” Hoàng Phủ Ngạo vừa hỏi vừa chỉnh lí lại quần áo Thanh Việt.

“Bệ hạ là như vầy, Đại điện hạ gửi thư, còn bảo người mang lễ vật về cho tiểu điện hạ.” Tạp Ân vừa trả lời, vừa lấy hộp gỗ nhỏ trong lòng dâng lên cho Thanh Việt.

Ở Nam Việt, chỉ cần nhóm hoàng tử đủ 15 tuổi, hơn nữa có năng lực thông qua thí luyện thì có thể đi du lịch tới bất cứ nơi nào trên đại lục mà mình thích, thời gian tối đa là 3 năm.

Từ nhỏ, pháp thuật, kiếm thuật của Hoàng Phủ Minh Khê vốn đã không có gì xuất chúng, hơn nữa lúc 13 tuổi lại làm Chất Tử bị đưa tới Đông Chích, bỏ lỡ độ tuổi học tập tốt nhất.

Không ai xem trọng vị Đại điện hạ này, lúc mới quay về Nam Việt, cho dù là tì nữ, thị tòng đều dám lên mặt xem thường hắn.

Nhưng mà, không ai ngờ, tiểu điện hạ luôn lạnh nhạt lại rất thân thiết với Hoàng Phủ Minh Khê, ngay cả hoàng đế bệ hạ của bọn họ cũng thường hỏi han.

Càng làm người ta bất khả tư nghị là Hoàng Phủ Minh Khê chỉ dùng khoảng thời gian hơn 4 năm, sử dụng một sức mạnh kì dị thông qua thí luyện hoàng tộc, lấy được tư cách xuất ngoại du lịch, tiểu điện hạ còn để hai thị vệ bên người mình đi theo hắn.

“Tiểu điện hạ, mau mở hòm xem thử xem.”

Thanh Việt còn chưa vội, Tạp Ân đã vội.

Mở ra chiếc hòm tinh xảo, đập vào mi mắt Thanh Việt là một tượng sứ trắng nõn, chế tác vô cùng khéo léo, giống hệt người thật, vô cùng tinh xảo, hơn nữa còn tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt.

“Ác, búp bê sứ xinh đẹp cỡ ào a, đồ sứ tinh xảo như vậy chỉ có ở thành Hoan Hỉ của Tạp Cách Tra đế quốc, Đại điện hạ cư nhiên đã đi tới Tạp Cách Tra nha.” Tạp Ân ở bên cạnh vắt hết óc tìm kiếm đề tài, hi vọng hai vị chủ tử có thể quên màn liều lĩnh vừa nãy, bất quá nhìn trước mắt thì căn bản không có ai để ý tới hắn cả.

“Thứ kì quái.” Thanh Việt ngây ngốc nhìn lễ vật, nửa ngày mới nghĩ ra từ này để hình dung.

Tử nhỏ tới lớn, Thanh Việt chưa từng thu được lễ vật ngây thơ như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn, quả thực bé không tìm được từ nào thích hợp để hình dung phần lễ vật này, ‘thứ kì quái’ đại khái là từ duy nhất bé có thể nghĩ tới hiện tại.

Bất quá, đánh giá của Thanh Việt có chút chán ghét, nhưng vẫn thu phần lễ vật bỏ vào không gian giới chỉ của mình.

Dù sao, mấy năm qua, trừ bỏ phụ hoàng cũng có đại ca tương đối thân cận với bé.

Đại khái bởi vì cá tính thanh khiết, ôn nhuận như ngọc của Hoàng Phủ Minh Khê, hơn nữa còn có bộ dáng rất giống phụ hoàng nên Thanh Việt không có nhiều phòng bị, cảm giác cũng thân thiết một chút.

Thanh Việt thật sự rất chăm sóc cho vị đại ca này của bé, đem hết pháp thuật, trận pháp kiếp trước mình học được cẩn thận truyền thụ lại toàn bộ cho hắn.

Hoàng Phủ Minh Khê đối với pháp thuật linh tinh rất có thiên phú.

Linh hồn thuần khiết, cùng trái tim không có tạp niệm làm linh lực hắn tăng mạnh. Trong thời gian 4 năm đã nắm vững những học thuật Thanh Việt truyền lại, tuy còn chưa tinh thông nhưng cũng có thể xem là có chút thành tựu.

“Nghĩ gì mà xuất thần như vậy?” Hoàng Phủ Ngạo xoa xoa đầu Thanh Việt, kéo hồn bé về.

“Phụ hoàng, ngươi nói xem bao giờ đại ca mới trở về?”

“Sao thế? Việt nhi nhớ đại ca?” Hoàng Phủ Ngạo nhìn Thanh Việt, nhướng mi.

“Ân.” Thanh Việt thành thật gật đầu, có chút ảo não nói: “Đại ca đi rồi, không ai khắc phù chú cho Việt nhi, Việt nhi không muốn tự làm a.”

“Ha hả ~~~” Hoàng Phủ Ngạo bị bộ dáng ảo não của bé chọc cười: “Ngươi vật nhỏ này!”

Cúi đầu cho Thanh Việt một nụ hôn sâu.

Đại tổng quản Tạp Ân đứng bên cạnh, vừa đau khổ cố co rút thân hình cơm nắm của mình lại nhỏ nhất có thể, hi vọng có thể để hai phụ tử này xem nhẹ, vừa ráng nhích ra ngoài, trong lòng không ngừng khóc thét.

‘Bệ hạ ~~~ lần này không phải ta muốn xem a ~~~ ngài ngàn vạn lần đừng giết người diệt khẩu a ~~~’

Hoàng Phủ Ngạo vừa rời khỏi môi Thanh Việt, chỉ thấy Tạp Ân đã lết tới cửa, không khỏi có chút buồn cười, hiện tại tâm tình y rất tốt, cũng không muốn so đo với Tạp Ân.

“Ngươi đứng ở cửa làm gì?”

“Không….. không….. không có gì…….” Tạp Ân yếu ớt đáp lại, cọ cọ nhích trở về bên cạnh Hoàng Phủ Ngạo và Thanh Việt.

“Ác, đúng rồi bệ hạ, các hạng mục săn bắn đều được chuẩn bị tốt, mọi người đang chờ bệ hạ ở tràng săn.”

Quan sát thần sắc Hoàng Phủ Ngạo một chốc, Tạp Ân cảm thấy Hoàng Phủ Ngạo không có ý tứ xử phạt, hắn mới tận sức mà phát huy chức trách của đại tổng quản hoàng cung.

“Việt nhi, phụ hoàng ra ngoài trước, chốc nữa phụ hoàng cùng đại thần và các tộc trưởng đi săn, Việt nhi đi theo sẽ thấy nhàm chán, phụ hoàng để Việt nhi ở đây, lát nữa phụ hoàng tìm một đám nhỏ cùng tuổi Việt nhi tới ngoạn với Việt nhi, được không?”

“Ân.” Thanh Việt không phản đối, rất nhanh liền gật đầu đáp ứng, bộ dáng như một bé con ngoan ngoãn.

Bất quá nhìn bộ dạng này, Hoàng Phủ Ngạo đã quá hiểu bé, cùng Đại tổng quản Tạp Ân chuyên xử lý hậu quả cho bé không tin tưởng chút nào.

“Vật nhỏ, không được gây rối, biết không!” Hoàng Phủ Ngạo lo lắng nhấn mạnh, thấy Thanh Việt nghiêm túc gật đầu mới dắt theo Tạp Ân rời đi.

……

Hoàn Chương 55.