Chương 209: Quyển 4 Chương Người Hạ Độc

Ngày mới tờ mờ sáng, hoa viên một đêm trầm tĩnh, cây cỏ xanh biếc, đóa hoa mềm mại đều đọng những giọt sương sớm trong suốt, không khí mang theo hương vị mát lạnh, ướt át, trong lành của buổi sớm mùa xuân, hít sâu một hơi liền thấm sâu vào ruột gan.

Bất quá, cảnh trí cùng không khí này chỉ có nhóm thị tỳ cùng người hầu có thể hưởng thụ, nhóm chủ tử vẫn còn nghỉ ngơi.

Cũng vì thế mà nhóm thị tỳ, người hầu ngày thường trừ bỏ làm việc thì không có tiết mục giải trí nào khác, lúc rãnh rỗi sớm nay liền tụm năm tụm ba ở một góc hẻo lánh trong ngự hoa viên bàn tán một chút về những chuyện kì lạ phát sinh trong hoàng cung mấy ngày nay, để cuộc sống mình tăng thêm chút lạc thú.

Mà hôm nay, từ miệng bọn họ được nhắc tới nhiều nhất chính là chuyện hoàng hậu hạ độc Hải Luân • Hách Lý công chúa.

Cứ việc chuyện này Hoàng Phủ Ngạo không cho phép lộ ra ngoài, nhưng trong hoàng cung cơ hồ sắp nơi đều là tai mắt thì không có bí mật nào che dấu được, tin tức này vẫn truyền ra, hơn nữa còn truyền tới ồn ào, huyên náo.

“Chuyện này hình như là hoàng hậu làm thật…”

“Cái gì? Đừng có nói hưu nói vượn, hoàng hậu điên rồi sao, tự dưng làm chuyện này làm gì…”

“Này nói ra thì sài quá, mọi người còn nhớ đoạn thời gian trước, không phải truyền ra chuyện trong rượu dâng cho bệ hạ có pha dược thúc tình sao?”

“Chuyện này ai không biết, nghe nói, sau khi phát sinh chuyện này, hoàng hậu quỳ trên mặt đất không ngừng hướng bệ hạ giải thích mình bị oan uổng, mà bệ hạ lại không hề truy cứu chuyện này, cũng không tỏ rõ thái độ, nếu chuyện này giải quyết qua loa như vậy thì danh dự của hoàng hậu cũng bị tổn hại rất lớn, rất nhiều người đều thầm cười nhạo hoàng hậu a…”

“Thì chính là chuyện này, kết quả các ngươi đoán thế nào, hoàng hậu thực sự bị oan uổng a, mà người hãm hại nàng chính là Hải Luân • Hách Lý công chúa!”

“A~~~~~~ trời ạ, thiệt hay giả?”

“Hải Luân • Hách Lý công chúa? Chuyện này sao lại liên quan tới Hải Luân • Hách Lý công chúa?”

“Sao có thể giả a, đêm qua, Cẩn quý phi chính miệng nói a.

Hóa ra, Hải Luân • Hách Lý công chúa một lòng muốn làm phi tử của bệ hạ chúng ta, nhưng đáng tiếc không được bệ hạ coi trọng nên nàng lén hạ dược trong rượu của bệ hạ, tính toán được bệ hạ sủng hạnh, mà hoàng hậu chẳng qua gặp xui xẻo, thị tỳ bưng rượu vào đúng lúc do nàng bảo đưa tới chỗ bệ hạ mà thôi, hoàng hậu thật là bị oan uổng thê thảm.”

“Không thể nào, Hải Luân • Hách Lý công chúa bất quá chỉ là tiểu cô nương mới mười sáu tuổi mà thôi, cư nhiên lại…”

“Này có gì đâu a, không phải có câu gì gọi là… gọi là… tri nhân tri diện bất tri tâm… họa hổ họa bì nan họa cốt… gì đó sao…”

“Các ngươi ngẫm lại xem, hoàng hậu bị Hải Luân • Hách Lý công chúa làm ăn mệt lớn như vậy, còn bị người ta ngầm trào phúng, nàng có thể dễ dàng bỏ qua sao?”

“Vì thế, hoàng hậu liền… lấy độc trị độc… sai người trong yến hội đêm qua, bí mật hạ độc vào rượu của Hải Luân • Hách Lý công chúa…”

“Bệ hạ đã sai người điều tra, nghe nói, rượu của Hải Luân • Hách Lý công chúa thật sự đã bị người đổi, hơn nữa có người còn thấy chính là một thị tỳ của hoàng hậu, thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị trộm đổi đi.

Hiện giờ nhân chứng vật chứng đều chỉ về phía hoàng hậu, còn có người bị hại—— Hải Luân • Hách Lý công chúa, trước khi hôn mê liền một mực khẳng định là hoàng hậu vì biết vụ việc kia, vì tức giận chuyện nàng hạ độc nên trả thù.”

“Nghe nhóm ngự y sư nói, loại độc Hải Luân • Hách Lý công chúa trúng phải gọi là ‘mỹ nhân trì mộ’, là một loại dược vô cùng khủng bố, tàn nhẫn a, nó có thể làm cô nương tuổi trẻ mỹ mạo trong vòng mười ngày ngắn ngủi biến thành một lão thái bà đầu tóc trắng xóa da dẻ nhăn nheo, cuối cùng già yếu mà chết, thật đáng sợ…”

“Ông trời của ta ơi ~~~ Hải Luân • Hách Lý công chúa làm như vậy quả thực rất mất mặt, thực đê tiện, làm người ta chán ghét, nhưng hoàng hậu làm vậy… có vẻ cũng…”

“Này… thật là hoàng hậu làm sao…”

“Chứ giả gì nữa a, hoàng hậu hiện giờ là người hiềm nghi lớn nhất, đã bị cấm xuất nhập tẩm cung, còn bị nhóm thị vệ trông coi rất nghiêm ngặt, không cho bất cứ kẻ nào ngoài điện gặp mặt.

Bệ hạ sai người tiếp tục điều tra chuyện này, Tam điện hạ sáng nay trời còn chưa sáng đã quỳ gối trước cửa đại điện của bệ hạ, nói muốn gặp bệ hạ, mẫu hậu của hắn bị oan uổng, hi vọng bệ hạ có thể để hắn tham dự cuộc điều tra này, hắn muốn tự mình chứng minh mẫu hậu mình trong sạch.

Chính là, bệ hạ cả đêm không nghỉ ngơi, hiện giờ không biết tới lúc nào mới thức dậy, đại tổng quản Tạp Ân cũng không dám cho người vào quấy rầy bệ hạ, Tam điện hạ tới giờ vẫn còn quỳ ở đó, thật không biết phải quỳ tới lúc nào, không tin thì lát nữa các ngươi lén tới đó mà xem.”

“Tam đệ, quỳ ở đây làm gì?”

Minh Khê vừa mới thành hôn, mang theo A Hoa, sáng sớm nay hướng Hoàng Phủ Ngạo bái lễ, không ngờ ở cửa tẩm cung Bàn Long điện lại thấy Hoàng Phủ Trác Diệu đang quỳ trên mặt đất cùng Tạp Ân khuyên nhũ mãi không được đành đứng ở bên cạnh.

“Đại ca!”

Thấy Hoàng Phủ Minh Khê, vẻ mặt lo lắng của Hoàng Phủ Trác Diệu mới thân thiết một chút.

Minh Khê đã giúp đỡ Hoàng Phủ Trác Diệu vài lần, còn cứu mạng của hắn, mặc kệ trước kia những người khác đối xử với Minh Khê thế nào, dù sao, trong cảm nhận của Hoàng Phủ Trác Diệu, Minh Khê là một người huynh trưởng tốt đáng giá tin cậy, hắn vẫn luôn thực kính trọng cùng cảm kích Minh Khê.

“Đại ca, ta muốn cầu kiến phụ hoàng, mẫu hậu ta bị người hãm hại, ta muốn thỉnh cầu phụ hoàng cho phép ta tham dự cuộc điều tra này, chính là, phụ hoàng vẫn chưa thức dậy, cho nên ta liền…”

“Tạp Ân kiến quá thái tử, thái tử phi.”

Tạp Ân ở bên cạnh hệt như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng hướng Hoàng Phủ Minh Khê cùng A Hoa mở miệng.

“Thái tử điện hạ, người tới vừa lúc, người khuyên nhủ Tam điện hạ đi, Tam điện hạ cứ quỳ như vậy cũng không phải biện pháp nha, bệ hạ lúc này vẫn chưa thức dậy, tiểu nhân thật sự không dám vào quấy rầy.”

“Tam đệ, đại tổng quản Tạp Ân nói đúng, ngươi cứ quỳ gối nơi này có ích lợi gì? Vẫn đứng lên trước đi.”

“Không, ta nhất định phải quỳ cầu phụ hoàng đáp ứng…”

“Hoàng hậu nương nương hiện giờ là người có hiềm nghi lớn nhất, mà nàng lại là mẫu hậu của ngươi, Tam đệ, ngươi hẳn hiểu rõ, lúc này ngươi cần làm nhất chính là tránh khỏi bị nghi ngờ, phụ hoàng sẽ không đáp ứng cho ngươi tham gia việc điều tra.”

“Ta… ta… chính là… muốn vì mẫu hậu góp một phần sức lực… sớm ngày rửa sạch…”

Hoàng Phủ Trác Diệu tự nhiên hiểu ý tứ Minh Khê, chính là hắn cũng có lí do của mình, không thể dễ dàng từ bỏ như vậy.

“Được rồi, ta hiểu ý tứ Tam đệ, Tam đệ đứng lên trước đi đã, chuyện này phụ hoàng đã sai người giao cho ta phụ trách, ta sẽ hảo hảo suy nghĩ một chút, xem có gì có thể giao cho Tam đệ hỗ trợ.”

“Thật vậy sao, đại ca?”

Nghe thấy việc này đã giao cho Minh Khê xử lý, Hoàng Phủ Trác Diệu thở phào một hơi.

Bởi vì trong hoàng cung tranh đoạt quyền thế, án oan quả thực quá bình thường, mọi người đều vì lợi ích, địa vị của mình mà không thèm để ý chân tướng thật sự hay oan khuất gì cả, người thắng thì chính là đúng, mà người thua luôn phải đeo tội lỗi trên lưng.

Tình huống hiện tại đối với mẫu hậu hắn rất bất lợi, nếu người được phụ hoàng bổ nhiệm điều tra lại bỏ đá xuống giếng thì không phải tai ương lại ập xuống đầu mẫu hậu hắn sao, còn có gia tộc Lai Đặc to lớn phía sau, cây to đón gió, cổ kim đều vậy.

Này cũng là lí do vì sao Hoàng Phủ Trác Diệu nhất quyết tới nơi này, thỉnh cầu phụ hoàng của hắn để hắn cũng tham dự điều tra, có hắn tham dự, ít nhất có thể đề phòng bị người ta tiến thêm một bước hãm hại.

“Ân, tốt lắm, nghe bọn người hầu nói, tối qua phụ hoàng đến tận khuya mới quay về tẩm điện, ta thấy, chúng ta vẫn không nên quấy nhiễu phụ hoàng thì tốt hơn, Tam đệ đại khái cũng mệt mỏi rồi đi, về trước nghỉ ngơi cho tốt, những việc liên quan tới thẩm tra xử lý việc này, Tam đệ có thể tùy thời đến tìm ta, Thụy Hòa điện của ta bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh Tam đệ quang lâm.”

“Hảo, cám tạ đại ca.”

Hoàng Phủ Trác Diệu gật đầu, rốt cuộc đứng lên khỏi mặt đất, điều này làm Tạp Ân đứng bên cạnh cảm thấy vô cùng buồn bực, vì cái gì thái tử điện hạ người ta chỉ nói hai ba câu đã thu phục được, mà hắn, đáng thương hề hề không ngừng khuyên can lại còn phải đứng bồi bên cạnh lâu như vậy mà vẫn không được a?

Hoàn Chương 209.