Chương 207: Quyển 4 Chương Hôn Lễ (2)

Thanh Việt ngồi trên vị trí thuộc về mình, có chút nhàm chán lại buồn bực nhìn phụ hoàng của bé ngồi trên đài cao, đang nghe hoàng hậu ngồi bên cạnh nói gì đó.

Hôm nay phụ hoàng của bé không thể mang theo bé ở bên người, bởi vì lát nữa Minh Khê cùng A Hoa ở đại điện sẽ hướng phụ hoàng bái lễ, nếu bé cũng đi cùng, kia bọn Minh Khê không khác nào cũng hướng bé hành lễ, đây quả thực không thể nào nói nổi.

Các hạng mục lễ nghi rườm rà, phức tạp, Thanh Việt càng nhìn càng nhàm chán, dù sao không có phụ hoàng ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Thanh Việt cũng không thèm hảo hảo dùng cơm, thừa dịp Minh Khê cùng A Hoa đi tới điện trước, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người bọn họ, Thanh việt liền lén chạy ra ngoài.

“Đứng lại.”

Thanh Việt vừa mới rời khỏi phóng yến hội không xa, phía sau liền truyền tới lời nói mang theo chút ra lệnh.

Hiển nhiên, người đến là đi theo thanh Việt ra ngoài, mà người này đối với Thanh Việt mà nói có một chút xa lạ nhưng cũng có chút quen thuộc, đúng là mẫu phi của bé—— Tuyết Cơ • Hách Lý.

“Làm cái gì.”

Thanh Việt không chút biến sắc xoay người, liếc mắt nhìn Tuyết Cơ • Hách Lý một cái.

“Đây là thái độ nói chuyện của ngươi đối với mẫu phi sao? Tốt xấu gì ta cũng mang thai mười tháng sinh ra ngươi đi! Ngươi…”

Tuyết Cơ • Hách Lý còn định nói gì đó, nhưng lại thấy gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ của Thanh Việt đã thẳng thừng lộ ra thần sắc ‘có việc thì nói, không có thì mau đi đi’, biết biện pháp này không thể dùng, lập tức, Tuyết Cơ • Hách Lý cũng không vòng vo nữa, trực tiếp mở miệng.

“Hảo, nếu đã vậy chúng ta liền nói rõ đi, ta biết ngươi chán ghét ta, trách ta lúc trước đối xử với ngươi như vậy, chính là ngươi cũng không ngẫm lại bộ dáng của mình lúc đó, cặp mắt kia…

Hảo, hảo, hảo, ngươi không thích nghe chuyện này, ta không nói, nhưng ngươi là ta sinh ra, sự thực này không thể thay đổi, tất cả mọi người đều biết ta là mẫu phi của ngươi, chúng ta coi như ngồi chung một chiếc thuyền đi.”

“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”

Thanh Việt bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Nơi này không phải chỗ nói chuyện, đi theo ta, chuyện này đối với ta và ngươi đều rất quan trọng.”

Tuyết Cơ • Hách Lý vừa nói xong liền đi trước dẫn đường, nhưng không đi được vài bước liền phát hiện đứa nhỏ phía sau căn bản không có ý tứ muốn đuổi theo, vẫn như trước đứng ở đó.

“Ngươi đây là ý tứ gì?”

Tuyết Cơ • Hách Lý có chút tức giận trừng mắt nhìn Thanh Việt.

“Ta đây cũng vì tốt cho ngươi, đừng không biết tốt xấu, ngươi có biết hiện giờ trong hậu cung, đám tin gà tin vịt kia đến tột cùng nói về ngươi thế nào không, nói ngươi là…”

“Di? Nói Tiểu điện hạ của chúng ta là gì a, Cẩn quý phi lớn tiếng một chút, bản cung cũng muốn nghe thử a.”

Đông Lệ Nhã lay động chiếc quạt ngà voi trong tay, hơi hất cằm chậm rãi đi tới, đánh gảy lời Tuyết Cơ • Hách Lý, tựa tiếu phi tiếu chăm chú nhìn Tuyết Cơ • Hách Lý cùng Thanh việt.

“Hừ ~~~~ ta muốn nói gì, Ngọc quý phi chẳng lẽ còn không rõ nhất sao?”

Thấy Đông Lệ Nhã đi tới, Tuyết Cơ • Hách Lý lại nổi cáu.

“Bản cung? Ha hả ~~~~ Cẩn quý phi a, lời này không thể nói lung tung, ngươi nói người ngấm ngầm tung tung vịt là bản cung, vậy chứng cớ đâu?”

Đông Lệ Nhã cười đến vui vẻ, lại tiếp tục mở miệng nói.

“Nếu Cẩn quý phi không chào đón bản cung, vậy bản cung cũng không trở ngại cơ hội mẫu tử ôn chuyện hiếm có của ngươi cùng Tiểu điện hạ a.”

Hai chữ ‘hiếm có’ bị Đông Lệ Nhã cố ý nhấn mạnh, ngầm trào phúng quan hệ của Tuyết Cơ • Hách Lý cùng Thanh Việt.

Từ khi nhi tử của nàng—— Hoàng Phủ Vu Mạc từ Tạp Cách Tra vương quốc trở về, mang theo phong thư viết tay của hoàng huynh—— Đông Ly Trần, Đông Lệ Nhã từ kinh hãi, phẫn nộ liền trở thành chán ghét, thống hận Thanh Việt.

Mà đoạn thời gian trước, bởi vì Hoàng Phủ Vu Mạc không thể khống chế mà điên cuồng, Đông Lệ Nhã vẫn chưa có tâm tư cùng thời gian tìm Thanh Việt gây phiền toái.

Nhưng ngày đó, liên quan tới sự kiện Địa Ngục Yêu Nhiêu, Đông Lệ Nhã lại bị Thanh Việt làm lỗ vốn một phen, Đông Lệ Nhã trước nay ngang ngược ngạo mạn vô luận thế nào cũng không nuốt trôi cơn giận này.

Đông Lệ Nhã không dám để việc này truyền vài tai Hoàng Phủ Ngạo, nhưng nó không có nghĩa nàng cũng không dám sau khiến người ngấm ngầm lan truyền tin tức kia, gián tiếp truyền cho đám cung phi thích nghe chuyện thị phi trong hậu cung, cho dù sau này bệ hạ nghe được gì, muốn truy cứu cũng tuyệt đối không tra tới trên đầu nàng.

Nàng thật muốn nhìn, lúc tin tức này càng lúc càng nghiêm trọng, Tiểu điện hạ cao ngạo không để mắt bất cứ ai vào mắt này phải làm thế nào đối mặt với lời bàn tán của mọi người, ngay cả mẫu phi của nó, kẻ đang tính toán giẫm lên đầu nàng phải vất mặt mũi đi đâu.

“Nương nương… nương nương… không tốt… người mau… Hải Luân công chúa nàng… nàng…”

Lúc Đông Lệ Nhã tính toán rời đi, một thì tỳ hoang mang rối loạn chảy tới chỗ Tuyết Cơ • Hách Lý, phía sau nàng ta còn có mấy thị tỳ, thần sắc có chút lo lắng, sợ hãi đỡ Hải Luân • Hách Lý đi tới sát sau đó.

“Nương nương… vừa rồi lúc tham gia yến hội… Hải Luân công chúa vẫn còn rất tốt… cũng không biết làm sao… sau khi ăn vài thứ… đột nhiên… nói cả người khó chịu muốn chết…”

“…cô cô… Hải Luân… Hải Luân… thật khó chịu… cô cô…”

Hải Luân • Hách Lý đã không còn sức lực duy trì cơ thể, toàn bộ phải nhờ vào nhóm thị tỳ đỡ nàng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống trên trán, môi đã trở nên xanh tím, ánh mắt nhanh chóng bịt kín tơ máu, bộ dáng này thật sự làm người ta có chút sợ hãi.

‘Phốc.’

Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng Hải Luân • Hách Lý, dính bết lên làn váy xanh nhạt của Đông Lệ Nhã, làm nó chuyển thành màu tím đen.

“A~~~~~”

Đông Lệ Nhã cùng Tuyết Cơ • Hách Lý giật nảy mình, đều lui ra sau vài bước.

Bộ dạng này của Hải Luân • Hách Lý, cho dù kẻ ngốc nhìn thấy cũng biết nàng bị trúng độc, hơn nữa độc tính phi thường nghiêm trọng.

Nhóm thị tỳ đỡ Hải Luân • Hách Lý không dám buông tay, đều nơm nớp lo sợ cố gắng đỡ nàng, chờ đợi nhóm chủ tử quyết định.

“Cô cô… nhất định là hoàng hậu… nhất định là hoàng hậu làm… Mấy ngày nay… ánh mắt nàng nhìn ta rất quái lạ… Nàng nhất định… nhất định… biết chuyện kia… Nàng muốn trả thù ta… cô cô… cứu ta… ta không muốn chết… nhất định là hoàng hậu…”

Một câu dứt quãng còn không nói xong, Hải Luân • Hách Lý đã hôn mê, nhóm thị tỳ sợ tới mức tay chân muốn nhũn ra, cả người run rẩy.

“Bệ hạ, chết người rồi, mau, bản cung đi tìm bệ hạ.”

Đông Lệ Nhã vừa ồn ào, vừa thấy kinh muốn chạy vào phòng yến hội.

“Đứng lại.”

Một băng tiễn hiểm hóc xẹt qua váy áo nàng, làm Đông Lệ Nhã sợ tới mức không dám lộn xộn.

Thanh Việt biết rõ, cho dù kinh hách Đông Lệ Nhã cũng không có khả năng bị dọa tới mức như vậy, nàng tuyệt đối là cố ý, thật khó cho nàng, phản ứng nhanh như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ngủn đã nghĩ ra biện pháp hợp tình hợp lý phá hỏng tiệc cưới của Minh Khê cùng A Hoa, hơn nữa còn có thể làm hoàng hậu mất hết danh dự, bị lăng nhục trước mặt mọi người, dù sao Hải Luân • Hách Lý vẫn luôn nói là hoàng hậu hại nàng.

“Trước đưa nàng ta trở về, lập tức truyền ngự y sư xem nàng còn cứu được không.”

Thanh Việt chỉ chỉ Hải Luân • Hách Lý đã chết ngất, lại nhìn mọi người, tiếp tục phân phó.

“Bên phụ hoàng ta đi thông tri, các ngươi ai cũng không được rời khỏi nơi này, lại càng không được lớn tiếng ồn ào, chuyện này nếu ai dám truyền ra ngoài, kinh động mọi người trong yến hội thì đừng trách sao ta không khách khí.”

Trước khi rời đi, Thanh Việt lấy Ma Nha cùng Tiểu Miêu trong không gian giới chỉ ra.

“Hảo hảo quan sát các nàng, nếu ai dám tới gần phòng yến hội bước thì không cần lưu tình.”

Lập tức, Thanh Việt vận dụng ma pháp không gian Thuấn Di trực tiếp rời đi.

Mà Đông Lệ Nhã cùng đám người Tuyết Cơ • Hách Lý tuy tức giận nhưng cũng chỉ có thể nghe theo, không ai hoài nghi lời nói của Thanh Việt, Nam Việt Tiểu điện hạ tính tình tùy hứng làm bậy nhưng quả thực nếu đã nói thì sẽ làm.

Hoàn Chương 207.