Chương 152: Quyển 3 Chương Đại Kiếm Sư!

Trên Tuyết Sơn, cách cửa huyệt bọn Phỉ Lý Đặc miêu tả khoảng nửa dặm là doanh trại quân đội đóng quân.

(Nơi này đã được lựa chọn kĩ càng, không chỉ cách huyệt mộ không xa, lại tiện quan sát tình huống xung quanh, còn duy trì một khoảng cách an toàn với huyệt mộ, một khi huyệt xảy ra chuyện gì nguy hiểm, bọn họ cũng có thể nhanh chóng rút lui, hơn nữa nơi dừng chân dựa vào một vách núi, có thể ngăn cản tuyết rơi cùng các luồng khí lạnh, cũng có thể phòng ngừa nơi dừng chân bị người ta công kích từ sau lưng, càng gia tăng độ an toàn của nơi này.)

Lúc này trong nơi trú quân, chín vệ đội chuẩn bị triển khai tiến vào huyệt mộ tìm kiếm, trên tuyết địa mọc lên các trướng bồng, khói bếp bốc cao, thời thời khắc khắc duy trì trạng thái tốt nhất, chờ đợi mệnh lệnh từ quan trên ban xuống.

Trong trướng bồng chỉ huy xa hoa ở nơi dừng chân, nhóm quan trên tham gia chỉ huy sự kiện này cũng chấm dứt thương nghị, vương tử thú nhân tộc—— Mạn Nhĩ Lai, mang theo hai người tùy tùng đi ra trướng bồng.

Mạn Nhĩ Lai vẫn trầm mặc như nước, nhưng hai người tùy tùng đi cùng mắt đã đỏ rực, nắm tay siết chặt nổi đầy gân xanh, nhìn qua hệt như sắp tức tới bùng nổ.

“Vương tử điện hạ, A Hổ không hiểu, ngài vì sao phải đáp ứng yêu cầu này của bọn họ! Bọn họ không phải đã tuyên bố quá rõ ràng, căn bản không xem thú nhân tộc chúng ta là người sao, đám nhát gan, đê tiện, hỗn đản kia, rõ ràng là người của bọn họ gặp nguy hiểm, người một nhà cư nhiên không chủ động cứu viện, ngược lại bảo chúng ta đi dò đường, những người này căn bản không bận tâm tới sống chết của chúng ta, ngài vì cái gì còn đáp ứng bọn họ a~~~~~”

“Đúng vậy, điện hạ, Hổ Nhị cũng không hiểu, chúng ta vì sao phải nghe lời đám hỗn đản kia, vì bọn họ mà chịu chết!”

“A Hổ, Hổ Nhị, các ngươi chẳng lẽ đã quên mục đích chúng ta tới Tạp Cách Tra lần này sao?”

Âm thanh Mạn Nhĩ Lai có chút trầm thấp, sau khi dùng sức tự áp phẫn nộ, dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi bọn họ, cũng như đang tự nhắc nhở mình.

“Chúng ta đương nhiên biết! Chúng ta vì lương thực! Chính là điện hạ, ngài vì tạm nhân nhượng cho lợi ích toàn cục mà phải giao thiệp với bọn chúng, còn phải vì bọn chúng là trở thành công cụ lợi dụng đi chịu chết, chúng ta tình nguyện không cần lương thực, chết đói cũng không cần lương thực của bọn họ!”

Thú nhân A Hổ lại càng tức giận quát to.

“Hảo, nói tới thì thật có cốt khí a, các ngươi có thể chết đói, nhưng còn cha mẹ già nua, đứa nhỏ yếu đuối, còn có huynh đệ tỷ muội đang trưởng thành, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn để bọn họ vì một phút hành động cảm tính của các ngươi mà cùng bị đói chết sao!”

Nói đến lời cuối cùng, Mạn Nhĩ Lai cơ hồ là rống lên.

Những lời này, nói cho A Hổ cùng Hổ Nhị nghe, cũng chính là nói cho chính bản thân hắn, hắn vì con dân toàn tộc không bị đói chết mới tiến vào nơi đó.

Chính vì niềm tin này, cho dù ăn bảo nhiêu khổ, chịu bao nhiêu ủy khuất, vũ nhục, cho dù bị những người đó xem là công cụ lợi dụng, hắn cũng phải nhẫn nại, chiếu theo lời bọn họ mà làm!

Vì thế, cho dù hiện giờ hắn đã phẫn nộ đến mức muốn rút kiếm vọt vào trong, chặt hết đầu của đám tiểu nhân vô sỉ trong trướng bồng kia thì hắn vẫn phải nhẫn nại!

“Chính là, điện hạ, Nam Việt đế quốc không phải đã vận chuyển lương thực cho chúng ta rồi sao, chúng ta không cần xem sắc mặt bọn họ, cũng không cần…”

Lời nói của Mạn Nhĩ Lai hiển nhiên đã làm A Hổ cùng Hổ Nhị kinh động, hai người không còn nóng nảy như khi nãy, chính là chỉ còn chút không cam lòng mà than thở.

“Nam Việt cứu được chúng ta nhất thời, nhưng không có khả năng không có điều kiện gì mà cứu chúng ta cả đời, chúng ta phải tìm biện pháp khác để giải quyết, trước đó, chúng ta không thể phát sinh xung đột với các quốc gia khác, chúng ta không có khả năng…”

Nói tới đây, Mạn Nhĩ Lai không nói thêm gì nữa, A Hổ cùng Hổ Nhị cũng đều ủ rủ không lên tiếng, không khí cứ trầm mặc thẳng đến khi có người rời khỏi trướng bồng.

“Di? Ta còn tưởng vương tử điện hạ đã đi chuẩn bị, sao vương tử điện hạ còn ở nơi này a? Chẳng lẽ, vương tử điện hạ đổi ý rồi?”

Người nói dùng kính ngữ, nhưng giọng nói lại không hề nghe được chút tôn kính nào.

“Ngươi…”

Hổ Nhị lại muốn phát hỏa, lại bị Mạn Nhĩ Lai nhanh chân cản lại.

“Thú nhân tộc chúng ta, trước nay đều là nói một không nói hai, chuyện đã đáp ứng sẽ không thay đổi, tướng quân đại nhân có thể an tâm, chúng ta không cần chuẩn bị gì cả, cứ vậy xuống huyệt mộ thôi.”

“Không cần chuẩn bị? Ha hả ~~~~ vương tử điện hạ không phải nói, ngươi định cùng tùy tùng, ba người các ngươi cứ vậy đi xuống huyệt mộ đi? Ha hả ~~~~ vương tử điện hạ, bộ tộc thú nhân các ngươi thực sự là đầy dũng khí a!”

Người được Mạn Nhĩ Lai gọi là tướng quân kia, trong lời nói chẳng chút che dấu sự trào phúng đối với bọn Mạn Nhĩ Lai, ánh mắt nhìn bọn họ hệt như đang nhìn ba người chết.

“Nghe nói vương tử điện hạ lần này tới Tạp Cách Tra dẫn theo bảy mươi hai hộ vệ, ta khuyên vương tử điện hạ nên mang tất cả đi, nhiều người lúc chạy trốn cũng…”

“Không cần, mang nhiều người ngược lại lại vướng chân vướng tay, nghe giọng điệu tướng quân đại nhân, có vẻ không tin tưởng thực lực của ba người chúng ta?”

Mạn Nhĩ Lai không muốn dài dòng với người này, xoay người phất tay với A Hổ cùng Hổ Nhị, mở miệng nói.

“A Hổ, Hổ Nhị, nếu tướng quân đại nhân không tin tưởng thực lực của chúng ta, chúng ta liền triển lãm với tướng quân một chút đi.”

“Dạ, điện hạ.”

Âm thanh hùng hậu, quyết đoán vừa đáp lại, ba thanh trường kiếm đồng thời ra khỏi vỏ, kiếm khí sắc bén cùng ba đạo thuộc tính bất đồng cùng mũi kiếm sắc bén chợt lóe rồi biến mất, trong tuyết địa để lại ba khe rãnh sâu gần hai thước, dài chừng mười lăm thước.

Đây là Mạn Nhĩ Lai triển lãm thực lực của bọn họ, cũng là cảnh cáo đám quý tộc, quan viên tự cao tự đại này, cảnh cáo bọn họ không cần khinh người quá đáng!

Lặng im, bắt đầu từ khoảnh khắc bọn Mạn Nhĩ Lai rút kiếm, nơi này cứ như bị cơn mưa tuyết đóng băng, không ai mở miệng, cũng không ai nhúc nhích, tất cả đều trợn mắt nhìn ba người Mạn Nhĩ Lai, cùng khe hở còn lưu lại trên tuyết địa.

Đại kiếm sư!

Ai cũng không ngờ, ba thú nhân bị bọn họ khinh thường tới tận xương tủy này thế nhưng đã đạt tới cấp bậc Đại kiếm sư!

Đại kiếm sư là gấp bật gần với Kiếm thánh nhất.

Trên đại lục hiện giờ, số Kiếm thánh chỉ mới được mười chính người, mà số lượng Đại kiếm sư tuyệt đối cũng không vượt quá năm mươi người a!

Nhân tài như vậy, tùy tiện đưa vào quốc gia nào cũng được xem là thượng khách, là bảo bối, người bình thường rất khó gặp được, mà hiện giờ, ở trong này, thế nhưng lại thấy một lần ba người!

Hướng chi vẫn còn trẻ tuổi đến vậy! Đặc biệt là Mạn Nhĩ Lai, chỉ mới hai mươi đã đạt tới trình độ Đại kiếm sư, nếu phóng vào nhân loại mà nói thì chính là kỳ tài kiếm thuật thế gian hiếm có, tiền đồ vô lượng a~~~~

Mạn Nhĩ Lai thấy không ai khoa tay múa chân với bọn họ nữa, liền mang theo A Hổ cùng Hổ Nhị trực tiếp rời đi.

Thẳng đến khi bọn họ rời đi, đám người vây xem náo nhiệt, cùng tướng quân lúc nãy còn cười nhạo bọn Mạn Nhĩ Lai mới thở phào một hơi.

Tướng quân này thực lực bất quá chỉ đạt tới tiêu chuẩn Kiếm sĩ mà thôi, chỉ vì xuất thân cao quý mới có thể ngồi trên chiếc ghế tướng quân, vừa rồi khoảng cách của hắn với bọn Mạn Nhĩ Lai gần nhất, bị kiếm khí cường hãn đánh tới nặng nhất, thẳng đến khi bóng dáng bọn Mạn Nhĩ Lai hoàn toàn biến mất trong tuyết địa, cơ thể hắn vẫn còn không ngừng run rẩy.

Hoàn chương 152.