Chương 4: Nhìn thấy nhân loại

Lục Vũ lấy được một đống lớn đồ dùng sinh hoạt, còn có hai đôi giày thể thao, tuy hơi rộng một chút nhưng vẫn có thể mang, cho nên hắn vẫn chấp nhận giao dịch, đáng tiếc chính là, vốn dĩ hắn chỉ có 94 điểm năng lượng hiện tại chỉ còn 93 điểm.

Bất quá, bây giờ cũng không phải là lúc thương tiếc điểm năng lượng, Lục Vũ không chút nghĩ ngợi lập tức tìm kiếm hạn sử dụng trên thực phẩm.

Từ ngày 12/10/2012 đến ngày 15/10/2012… Lục Vũ nhớ rõ, ngày cuối cùng mình sống ở Trái đất là ngày 11/10/2012.

Không biết thân thể của hắn ở Trái đất có còn tồn tại hay không? Thân thể của hắn bây giờ đã chết hay là chứa linh hồn của người khác rồi nhỉ? Mặc kệ thế nào, Lục Vũ tình nguyện thân thể của mình bị người khác dùng, cũng không hy vọng cha mẹ người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Màn hình đã tắt, cũng không có người khác tìm hắn giao dịch, Lục Vũ ngồi ăn bánh mì không gian, rồi lại ngủ một giấc. Sau khi tỉnh lại, hắn mới cảm thấy trên người có chút sức lực.

Hiện tại hắn còn không đủ một trăm điểm năng lượng điểm nữa, phỏng chừng cũng không thể giao dịch với người khác, bất quá Hệ thống vị diện giao dịch này, trước tiên phải tìm hiểu thật kỹ!

Lục Vũ nghĩ nghĩ, nhấn vào cái nút “Hệ thống giao dịch” ở phía trên bên trái.

Bản hướng dẫn có đề cập đến “Hệ thống giao dịch”, cái gọi là hệ thống giao dịch, thật ra không phải là thương nhân vị diện đem vật phẩm bán cho hệ thống, mà là thương nhân vị diện đem vật phẩm gửi bán bên trong hệ thống.

Gửi bán như vậy, đầu tiên phải trả một trăm điểm phí dụng, cuối cùng giao dịch thành công còn phải nộp lên 10%, bởi vì chuyện này, nên có rất nhiều người không chịu gửi bán vật phẩm của mình, bất quá cũng có vài đại thương nhân không thèm quan tâm đến vấn đề này.

Bên trong “Hệ thống giao dịch” có không ít vật phẩm, bất quá mấy thứ này đối với Lục Vũ mà nói, phần lớn ngay cả nghe cũng chưa nghe qua, điều này cũng thôi đi, vậy mà những thứ kia treo giá hơn mười ngàn điểm năng lượng, trong tay hắn chỉ có vẻn vẹn mấy chục điểm…

Tìm kiếm trong chốc lát, cuối cùng Lục Vũ cũng tìm thấy một món đồ khiến cho hắn cảm thấy hứng thú mà giá tiền cũng rất mềm — Áo choàng chống bụi, có công năng tự làm sạch, có thể bảo hộ người mặc không bị cát bụi xâm nhập, thích hợp sử dụng trong địa hình sa mạc.

Thứ này được bán bởi một thương nhân ở một vị diện thiếu nước trầm trọng và bão cát liên miên, nguyên bộ bao gồm quần áo, bao tay, giày bó, khăn trùm đầu, nếu mặc nguyên bộ có thể cosplay thành Batman hoặc là đạo tặc, không thể nghi ngờ đó chính là vật phẩm hợp ý Lục Vũ nhất …

Cho dù hợp ý cũng vô dụng, một bộ đồ như vậy, có giá một ngàn điểm năng lượng…

Lục Vũ nhìn mã số là 9867, chỉ có thể tự nhủ rằng, ráng đợi vài ngày nữa có đủ điểm năng lượng rồi mua.

Bất quá, muốn tận dụng tốt Hệ thống vị diện giao dịch, thì mình phải tìm vật phẩm có thể giao dịch hoặc là vật phẩm có chứa năng lượng, chứ không thể suốt ngày ru rú ở chỗ này lãng phí thời gian… Nghĩ thông suốt chuyện này, Lục Vũ chuẩn bị rời khỏi đây.

Trước đó hắn tiến vào Hệ thống vị diện giao dịch bên bờ sông, nên bây giờ đi ra đương nhiên cũng là bờ sông, Lục Vũ nhìn nhìn dòng sông trong suốt, trong tình huống hắn không còn sự lựa chọn nào khác, buộc phải tắm rửa dưới sông.

Ảnh ngược trong nước cũng không rõ ràng, nhưng có thể nhìn ra được, thân thể này cũng không tồi, là một thanh niên có làn da trắng nõn, cho dù vậy, cũng không thể thay đổi sự thật là thanh niên này tu luyện hắc ám ma pháp.

Lục Vũ nhớ tới quyển tiểu thuyết mà hắn đã từng đọc trước kia, bản chất của người tu luyện quang minh ma pháp cũng không hiền hậu gì, nhưng quang minh ma pháp luôn được dân chúng tín ngưỡng, hắc ám ma pháp thì không giống vậy, trên cơ bản người sở hữu hắc ám ma pháp chính là hắc ám ma pháp sư và vong linh pháp sư, sự tồn tại của họ bị mọi người chán ghét, mà bây giờ hắn lại biến thành một hắc ám ma pháp sư…

Hiện tại hắn đang ở trong một khu rừng rậm, nếu hắn rời khỏi khu rừng này, có khi nào bị một đám người vây công hay không? Còn có, nếu bây giờ hắn đã ở trong thân thể nguyên chủ, vậy tại sao không đem ký ức của nguyên chủ truyền cho hắn? Nếu vừa ra ngoài đã gặp phải kẻ thù, hay vốn dĩ nguyên chủ của thân thể này là một đại phôi đản (đồ tồi, khốn nạn) tội ác tày trời … Cho dù hắn có chín cái mạng cũng không đủ cho người ta giết đâu?

Vâng, đi một bước tính một bước, cùng lắm thì mình tạm thời ở lại đây thăm dò khu rừng này một chút, thuận tiện tìm cách vận dụng ma lực trong cơ thể, người có thể thu thập nhiều thi thể như vậy, tạo ra động tĩnh lớn như vậy, chắc là rất mạnh nhỉ? Lục Vũ ước tính năng lượng trong cơ thể mình một chút, ý đồ làm cho mình tin tưởng bản thân là một hắc ám ma pháp sư có thiên phú trác tuyệt, nhưng rốt cuộc vẫn thất bại — hiện tại trong cơ thể hắn lại trống rỗng!

Một người yêu thích sạch sẽ, thì trên phương diện sinh hoạt khẳng định sẽ có rất nhiều chuyện không như ý, Lục Vũ chính là như vậy.

Ý đồ của hắn là thăm dò khu rừng, nhưng vừa đi không bao lâu, chân đã dẫm lên vũng bùn, hắn cảm thấy không thể chịu đựng được nữa!

Tại sao thân thể này của hắn chỉ có ma lực hệ hắc ám mà không phải là ma lực hệ thủy? Nếu không thì cũng có thể giống với ma pháp trong 《 Harry Potter 》 ah! Có trời mới biết hắn có bao nhiêu tha thiết nhiệt tình với “Đổi mới hoàn toàn” ( Úm ba la chà rửa! )

Còn có Hệ thống vị diện giao dịch, tại sao hắn chỉ còn thừa lại mấy chục điểm năng lượng mà không phải là hơn một ngàn mấy như thằng nhóc trên Trái đất kia? Bộ đồ chống bụi có công năng tự động làm sạch kia thật sự khiến cho người ta yêu thích!

Giầy bị bẩn, trên cây còn có khả năng rớt sâu xuống, Lục Vũ rơi vào đường cùng lại lui về bờ sông, sau đó, hắn liền nhìn thấy một “Con nhím”.

Thứ kia thật sự là con nhím sao? Ai tới nói cho hắn biết, tại sao con nhím lại bự như con heo vậy? Lục Vũ nhìn con nhím kia đang thảnh thơi uống nước, sau khi nhìn thấy hắn liền lập tức cuộn mình lại, trong giây lát nghĩ đến điều gì đó, hắn đi xung quanh thật lâu, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy động vật.

Thực vật ở đây vô cùng tươi tốt, không thể nào có chuyện qua một ngày rồi mà chỉ nhìn thấy một con nhím… Nhưng may mắn thay, con nhím này có vẻ rất sợ hắn, chắc sẽ không thương tổn hắn đâu nhỉ.

Trong lúc Lục Vũ cảm thấy kỳ quái, một tảng đá đột nhiên từ đằng xa bay tới, đúng lúc nện vào người con nhím kia, con nhím này vốn dĩ đang cuộn người thành một cục bên bờ sông, lúc này bị đánh lăn xuống sông.

Sắc mặt Lục Vũ trắng nhợt, bởi vì hắn sắp đối mặt với một nhân loại, về phương diện khác, nghĩ tới mình đã từng uống nước và tắm rửa trên con sông này… Hắn lại muốn tìm một chỗ để chà lau thân thể thật sạch một lần nữa!

“Con mũi nhọn thú này là của ta!” Lục Vũ còn chưa nghĩ ra cách đối phó với đối phương, một thiếu niên từ trong rừng cây đi ra, sau khi nhìn thấy hắn, miệng hơi mím lại, chân mày cũng nhíu chặt.

“Nó là của ngươi.” Tuy rằng Lục Vũ không biết cách sử dụng ma pháp, nhưng khi nhìn về phía thiếu niên kia liền thở phào nhẹ nhõm, đối phương thoạt nhìn chỉ có mười bảy mười tám tuổi hơn nữa sử dụng bạo lực đi săn, chắc có lẽ sẽ không phát hiện hắn là một hắc ám ma pháp sư đâu nhỉ?

Thiếu niên kia có một đầu tóc đen, nhưng ánh mắt lại là màu nâu, lúc này đang tươi cười với Lục Vũ, sau đó bước nhanh về phía bờ sông, rút ra thanh đao trên lưng phóng về phía giữa sông, không bao lâu, nước sông đã bị màu máu nhuộm đỏ. Thiếu niên kia lập tức tóm lấy con mũi nhọn thú đã bị đâm thủng bụng, xách trong tay một cách dễ dàng.

Lục Vũ cảm thấy mình nặng hơn con nhím kia, nhưng hiện tại lại không dám chắc chắn… Trong thế giới này, chỉ một con nhím lại có thể lớn như vậy, chẳng lẽ mọi người đều rất mạnh mẽ sao?

“Muốn bắt con mũi nhọn thú này quả nhiên chỉ có thể đánh nó ngã xuống sông, khi đó nó sẽ lộ ra phần bụng mềm mại… Nè, không phải ngươi nói muốn nghiên cứu ma pháp vĩ đại sao, tại sao lại ở chỗ này? Còn mặc bộ quần áo kỳ quái như vậy?” Thiếu niên kia đang xử lý con mũi nhọn bên bờ sông, chẳng hề để ý mà ném nội tạng của con mũi nhọn thú xuống sông, sau đó xoay người nhìn về phía Lục Vũ.

Dòng sông bị máu nhuộm đỏ và hành vi ném nội tạng xuống sông của thiếu niên, khiến cho sắc mặt Lục Vũ trắng bệch, bây giờ hắn không dám tưởng tượng đến việc mình đã từng uống nước và tắm rửa dưới sông, lại không ngờ, thiếu niên kia có vẻ khá quen thuộc mà nói chuyện với mình… Chẳng lẽ là người quen của nguyên chủ thân thể này?

“Ta…” Lục Vũ không biết nên nói cái gì cho phải, những thi thể và xương cốt trước kia chính là vì nguyên chủ muốn nghiên cứu ma pháp vĩ đại sao? Nhưng mấu chốt bây giờ chính là, hắn đối với những thứ này hoàn toàn dốt đặc cán mai!

Còn có, đừng nói là nguyên chủ thân thể này vì theo đuổi sức mạnh mà biến mình thành hắc ám ma pháp sư nha?

“Không thành công sao?” Thiếu niên kia bĩu môi, lên mặt cụ non mà mở miệng: “Ta đã nói ngay từ đầu, thiên phú của ngươi không đủ, vậy thì kiếm một công việc mà sống an ổn qua ngày — thật ra ta cảm thấy làm kiến trúc sư cũng không tồi, còn ảo tưởng mình có thể trở thành cao cấp ma pháp sư gì đó, thật sự là không ổn.”

Thầm tính toán trong lòng, hiện giờ mình hoàn toàn không biết gì về thế giới này, không biết nên giả bộ mất trí nhớ hay là trò chuyện với đối phương để tìm hiểu thêm đây…

“Hughes, chuyện ngươi thích Black ai cũng biết, ngươi đặc biệt chạy đến đế đô tìm hắn, nhưng vẫn không có kết quả, ngươi nên hết hy vọng đi.” Thiếu niên kia thấy Lục Vũ trầm mặc cũng không thèm để ý, tiếp tục mở miệng.

Trước kia Black cả ngày kề cận Hughes cũng chính là vì Hughes cho hắn tiền, giúp hắn nấu cơm, chăm sóc hắn mà thôi, mấy năm trước người nọ đi đến đế đô, người trong thôn chỉ biết Hughes khẳng định sẽ không ngăn cản, nhưng Hughes vẫn luôn không cam lòng, vậy mà để dành tiền đi đến đế đô tìm người… Kết quả, chắc có lẽ bị đả kích rồi?

Lục Vũ nắm bắt được một vài thông tin trong lời nói của đối phương, quyết định không giả bộ mất trí nhớ, nhưng lại giả bộ khờ khạo? “Ta đã hết hy vọng.”

“Ngươi đã chết tâm thì tốt rồi, thật kỳ quái, tại sao hai hôm nay lại có ít động vật như vậy?” Thiếu niên kia có chút nghi ngờ mà mở miệng, hắn không hề hay biết, trước đó vài ngày “Người nào đó” đã bắt giết động vật bình thường và ma thú cấp thấp, còn phát động cấm thuật tà ác, dĩ nhiên đã dọa sợ những động vật xung quanh rồi…