Chương 38: Lời nguyện thề tình yêu (hồi kết)
"Tít tít" thời gian đang đếm ngược, mạng sống của cô đang rung lên theo từng hồi chuông địa ngục. Tim cô như muốn rớt ra, phải, cô rất sợ, thật sự rất sợ. Thiên Hoàng cố gắng ngồi sát vào cô như cố để trấn an rằng mọi chuyện sẽ ổn.
"Em đừng khóc, mọi chuyện sẽ ổn thôi! Sẽ ổn thôi!" Giọng Hoàng rất bình tĩnh nhưng cũng không thể giấu được nỗi sợ hãi trước tử thần. Cô bật khóc nức nở khi quả bom đã xuống còn bốn phút. Tổng cộng ở đây có hơn năm quả, nó phát nổ cùng một lúc thì tan xác là cái chắc. Chân tay đều bị trói chặt, không cách nào có thể thoát ra được. Không phải số phận đã định đoạt cô chết thảm vậy sao?
"Em chưa muốn chết! Em còn rất nhiều thứ chưa làm được. Em chưa được làm cô dâu của anh, em chưa muốn chết." Cô lắc đầu ngoày ngoạy, nước mắt trào ra như hai dòng suối. Phải, cô rất muốn làm cô dâu của Thiên Hoàng. Cô rất muốn làm mẹ của các con cậu ta. Ông trời thật không công bằng, đã chia xa nhau một lần rồi mà giờ ông lại muốn cô và cậu phải hạnh phúc ở thế giới bên kia sao? Thiên Hoàng chết đi thì Thiên Lan sẽ ra sao, con bé sẽ không chịu nổi cú sốc này đâu.
"Huyên Di, còn vài phút cuối cùng của cuộc đời, anh muốn nói với em một việc đáng ra bốn năm trước anh phải nói: Di ơi! Hoàng xin lỗi!" Cô gật đầu chấp nhận, nước mắt cứ thế mà chảy ra. Chỉ còn hơn một phút nữa thì mọi thứ sẽ biến mất như chưa bao giờ tồn tại. Cô và Hoàng sẽ trở về trong hư không. "Anh muốn em làm cô dâu của anh, em đồng ý không? Chúng ta sẽ trọn đời ở bên nhau, kiếp này không thành thì chúng ta sẽ gặp nhau và yêu nhau ở kiếp sau. Em sẽ là cô dâu của anh chứ?" Lời cầu hôn quá bất ngờ, cô không kịp suy nghĩ gì cả. Cô chỉ biết làm theo con tim mình.
"Em đồng ý, em sẽ là cô dâu của anh! Chúng ta sẽ yêu nhau ở kiếp sau và trọn kiếp này em cũng sẽ yêu mình anh!" Cô cúi xuống hôn vào môi Hoàng. Nước mắt của cô chảy dọc trên gương mặt của cả hai. Gió biển thổi bây giờ cứ như là gió từ địa ngục, tai cô ù ù tiếng sóng. "Tít tít tít" âm thanh của quả bom nhanh hơn, chỉ còn mười giây đếm ngược. Tim cô giật theo mỗi âm thanh vang lên.
"Đùng" Cô nhắm mắt lại, sau tiếng nổ thì không gian xung quanh im lặng đến lạ lùng. Không đau đớn như cô từng nghĩ, thì ra...chết nó lại nhẹ nhàng đến vậy. Nhưng sao cô vẫn nghe được tiếng sóng biển, nhưng đó có phải là tiếng sóng biển hay là tiếng của bọn quỷ vô thường?
Nhưng tại sao cô vẫn còn cảm thấy được hơi ấm từ Thiên Hoàng, hé mắt nhìn, mọi thứ hình như quen lắm, cô đang ngồi ở trên tàu, vẫn chỗ đó và hình như là...cô chưa chết. Cô nhìn Thiên Hoàng, cậu ta mỉm cười. Bỗng đâu dưới khoang tàu ùa lên một đám người, Chấn Vỹ, Diễm Nhi và còn có Nhã Hà. Đây là sao?
Diễm Nhi bước đến cởi trói cho cô và Thiên Hoàng. Cô thì ngơ ngác khỏi nói, chuyện gì đang xảy ra vậy, không phải lúc nãy bom nổ rồi sao?
Thiên Hoàng đỡ cô đứng dậy, ôm cô vào lòng.
"Chuyện này là sao?" Cô hỏi.
"Chỉ là một màn kịch thôi, do bọn mình dàn dựng đó. Để thử lòng cậu và để cậu đồng ý lời cầu hôn của Thiên Hoàng, kết quả hơn cả mong đợi, cậu đã đồng ý!" Diễm Nhi vừa nói vừa cười.
"Anh ác lắm, thử lòng em kiểu nào mà không được, cầu hôn như người ta không được sao mà phải chơi trò này. Anh có biết em sợ lắm không? Huhu" Cô đấm thùm thụp vào ngực Hoàng, cậu ta ôm cô vào lòng trấn an cô lại.
"Qua rồi, anh xin lỗi! Nếu em không cứng đầu thì anh đâu cần dùng đến cách này!" Cậu ta vuốt tóc cô.
"Nhưng còn Nhã Hà và những quả bom?"
"Nhã Hà đã trở thành bạn tốt của tụi mình rồi, chính Thiên Hoàng đã nhờ Nhã Hà giúp đỡ đó. Bom thì là đồ giả, tụi này tạo âm thanh cho sinh động thôi." Chấn Vỹ nói. Cô nhìn Thiên Hoàng, cậu ta khẽ gật đầu. Cô bị lừa một cách trắng trợn mà không hề biết.
"Còn nữa, cậu đã chấp nhận lời cầu hôn của Thiên Hoàng rồi đấy, không nuốt lời nhé! Mình giao Thiên Hoàng cho cậu đấy Huyên Di,hãy chăm sóc tốt cho cậu ấy, mình xin lỗi về tất cả!" Nhã Hà nắm lấy tay cô. Cô mỉm cười gật đầu đồng ý.
"Bom nổ!" Bỗng dưng Chấn Vỹ hét lên, cô ôm chặt lấy Hoàng. "Đùng đùng" Cô hé mắt, trên bầu trời đầy pháo hoa rực rỡ. Mọi người nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc, cuối cùng cô cũng có được ngày hạnh phúc nhất đời.