Chương XX: Chia tay
Môi Hoàng mấp máy chuẩn bị ột lời nói, thì tiếng của con gì không rõ kêu lãnh lót hai chữ: "Thiên Hoàng". Ôi mẹ ơi, nghe mà muốn rụng rời tay chân. Di quay lưng đi trước, Hoàng với tay định kéo cô lại nhưng không kịp với Nhã Hà xà vào lòng cậu với tốc độ ánh sáng.
"Sao anh đi mà không đợi em?" Nhã Hà nũng nịu ôm lấy cánh tay Hoàng. Cậu nhìn cô ta rồi thở dài. Chán nản, là hai từ cậu có thể nói lúc này.
"Cái gì? Anh nói gì vậy Hoàng?" Nhã Hà hét lên bất mãn, cánh tay cô ta nắm lấy bàn tay của Hoàng.
"Anh nói anh muốn chia tay, anh thấy chúng ta không hợp!" Hoàng tháo tay cô ta ra khỏi tay mình, cậu đặt tay lên vai cô ta "em sẽ tìm một người tốt hơn anh, xin lỗi em nhưng anh đã nhận ra rằng người anh yêu thật sự không phải là em! Anh xin lỗi!" Hoàng quay lưng đi mặc cho cô ta đứng như trời trồng, hai con mắt của cô ta mở trừng trừng, nước mắt chảy dài trên mặt cô ta.
"Không, Hoàng, em không muốn mình kết thúc như vậy! Thiên Hoàng!" tiếng hét của cô vang vọng trong không gian bao la của đất trời. "Tại mày, Huyên Di, mày sẽ không yên với tao đâu." Cô ta lầm bầm trong miệng rồi quay lưng đi về hướng ngược lại.
Ánh chiều tà trải dài trên mặt đường, chiếc bóng cô quạnh đi trên con đường về nhà của Di thật buồn. Cô cứ nghĩ về lúc chiều, Hà đến ôm Hoàng, cô cảm thấy ngực mình tưng tức. Tại sao vậy? Tại vì cô cũng yêu Hoàng - người con trai đã thuộc về người khác.
Cô không muốn, thật sự không muốn bản thân mình cứ phải đơn phương như thế này. Điện thoại có thể tắt nguồn, tháo sim nhưng là con người thì làm sao có thể ngừng yêu mà tháo tim ra chứ.
Lên đến phòng, cô ôm gối, mắt nhìn ra bầu trời ngoài kia. Liệu cô nói ra thì Hoàng có còn thân thiết với cô nữa không.
Hoàng cũng có cùng một tâm trạng, liệu Di sẽ còn cười nói với mình nữa hay không? Hay chỉ là những cái liếc mắt mà đầu năm cả hai "trao nhau". Phức tạp!