Chương 80: Rốt cục ngươi ngu xuẩn tới mức nào (2)

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Thu Đồng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Đới Siêu, trong lúc nhất thời bầu không khí có vẻ hơi quái dị.

"Thu Đồng tiểu thư, thời gian này không tiện sao?" Rốt cục Đới Siêu vẫn phát hiện có chút không thích hợp, lại mở miệng hỏi.

"Đới Siêu, rốt cục ngươi ngu xuẩn tới mức nào?" Giọng nói lạnh lùng của Thu Đồng rốt cục cũng vang lên, vậy mà nàng lại trực tiếp mắng người.

Đới Siêu lập tức kinh ngạc, trong chớp nhoáng này, hắn ta còn cho rằng mình nghe lầm.

"Thu Đồng tiểu thư, ngươi… ngươi nói cái gì?" Đới Siêu cảm giác có chút khó có thể tin, vậy mà hắn ta lại bị mắng?

"Đới Siêu, ngươi nghĩ ta cũng ngu xuẩn như ngươi sao?" Thu Đồng hừ lạnh một tiếng, "Ngươi thật cho rằng ta không biết ngươi muốn làm cái gì sao? Trò hề này ngươi đã chơi rất nhiều lần, không thiếu nữ nhân đã để ngươi thành công, nhưng vậy mà hiện tại ngươi lại muốn chơi chiêu này trước mặt ta?"

Lúc này Đới Siêu nghe rõ ràng, cũng biết được Thu Đồng thực sự đang mắng hắn ta, trong lúc nhất thời, Đới Siêu có chút tức giận, nhưng cũng không lập tức nổi nóng mà cố giả bộ tươi cười, còn đang thử một lần cuối cùng: "Thu Đồng tiểu thư, ta thấy dường như ngươi có chút hiểu lầm..."

"Đới Siêu, ta không hiểu lầm ngươi, ta đã sớm biết ngươi là mặt hàng gì, vốn dĩ nếu ngươi không giở trò này với ta, ta sẽ coi như không biết!" Thu Đồng cười lạnh một tiếng, "Nhưng rõ ràng ngươi thật sự dùng chiêu này với ta. Cho dù ngươi nghĩ ta cũng giống với đám nữ nhân kia, sẽ vì tiền mà làm như ngươi mong muốn, ngươi cũng không nên ngu đến mức cho rằng chỉ ngàn vạn đã có thể để ta mặc cho ngươi muốn làm gì thì làm. Ngươi có biết trường học này của ta trị giá bao nhiêu tiền không?"

Trên gương mặt tuyệt mỹ của Thu Đồng tràn đầy sương lạnh, giọng nói lại cao hơn một chút: "Hai mươi năm trước, khi gia gia ta mua mảnh đất này, nó đã đáng giá một ức. Trong hai mươi năm, giá đất nơi này đã tăng gấp trăm lần, năm đó mười vạn một mẫu đất, hiện tại đã có thể bán được 1000 vạn. Mà mảnh đất của trường học chúng ta lại rộng chừng một nghìn mẫu, nếu không phải từ đầu đến cuối gia gia ta vẫn không chịu bán mảnh đất này, gia gia ta còn cần tìm ngươi vay 1000 vạn sao? Mà ngươi phải ngu xuẩn tới mức nào mới có thể cảm thấy ta sẽ vì 1000 vạn mà đi lấy lòng ngươi? Thậm chí 1000 vạn này còn không phải tiền của ngươi, quyền hạn của ngươi chẳng qua chỉ là có thể giúp ta trì hoãn thời gian trả khoản vay một chút mà thôi!"

Trong lòng Thu Đồng nghẹn một ngọn lửa, nàng biết Đới Siêu là mặt hàng gì, nhưng lúc trước nàng còn tưởng cho dù Đới Siêu có suy nghĩ này, nhưng hắn ta sẽ không thực sự nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, bởi chỉ cần không ngu, chắc chắn sẽ biết được tuy việc kinh doanh của trường trung học phổ thông Minh Nhật rất khó khăn, nhưng dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, cùng lắm thì nàng để trường học đóng cửa là được. Nhưng theo lý thuyết, thật ra Đới Siêu cũng không thật sự ngu. Sở dĩ hắn ta vẫn tới đây, một mặt là bị sắc đảm quấy phá, mà mặt khác, hơn phân nửa là vì Đới Siêu cảm thấy nàng trẻ tuổi có thể lấn!

"Thu Đồng, làm ăn không xả thân nghĩa, ngươi cho rằng cách làm hiện tại của ngươi rất thông minh sao?" Rốt cục Đới Siêu cũng không giả bộ được nữa, hiện tại hắn ta cũng nổi giận, "Ta cho ngươi biết, đắc tội ta không có ích gì với ngươi! Đừng tưởng hiện tại ngươi có được núi vàng, nhưng hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi đừng vay được nửa xu tiền từ những ngân hàng khác, muốn vượt qua cửa ải này, trừ phi ngươi thực sự bán mảnh đất này đi! Nhưng nếu ngươi làm như vậy, sợ rằng Thu Minh ở dưới cửu tuyền sẽ chết không nhắm mắt!"

"Cút ra ngoài!" Thu Đồng lạnh lùng phun ra ba chữ.

"Thu Đồng, sẽ có lúc ngươi phải tới cầu ta!" Đới Siêu cười lạnh một tiếng, đứng dậy đi ra phía ngoài. Trước khi đi, hắn ta còn không nhịn được tàn nhẫn nhìn chằm chằm Thu Đồng. Từ lần đầu tiên nhìn thấy băng sơn mỹ nhân này, hắn ta đã có ý muốn bắt được nàng vào tay, hắn ta sẽ không từ bỏ như thế.

Cùng lúc đó, trong phòng học lớp một khối mười hai, Hạ Chí nhanh chóng hạ xuống một quân cờ, sau đó thản nhiên nói: "Tốt rồi, chuyện bên này đã kết thúc, ta còn có việc."

Nói xong lời này, Hạ Chí nhanh chóng đi ra khỏi phòng học, mà mọi người vây xem lập tức đưa mắt nhìn nhau, đây là chuyện gì xảy ra? Hạ lão sư này đang tự nhận thua hay là thế nào? Cho dù thua, cũng không thể cứ chạy mất như vậy chứ? Hơn nữa, từ khi ván cờ bắt đầu đến hiện tại cũng chỉ mới ba phút đồng hồ, nhanh như vậy đã nhận thua?

"Triệu Bác, tình huống này là thế nào? Nhìn có chút không hiểu." Có người nhìn chằm chằm bàn cờ mở miệng hỏi, phía trên đều là quân cờ đen trắng, người không hiểu cờ vây quả thật xem không rõ.

Nhưng trong lớp một khối mười hai vẫn có những người khác hiểu cờ vây, vì vậy, rất nhanh đã có người mở miệng: "Thoạt nhìn, hình như ván này Triệu Bác không tốt lắm..."

Đúng lúc này, giọng nói của Hạ Chí từ cửa truyền đến: "Cờ vây cũng là một loại toán học, nhớ kỹ, nếu các ngươi muốn thắng ta, không cần đưa ra khiêu chiến đơn giản như vậy."

Giọng nói vừa truyền ra, Hạ Chí cũng hoàn toàn biến mất, mà những người khác đều nhìn chằm chằm Triệu Bác, trong lòng đều có chút khiếp sợ, ý trong lời Hạ Chí đã nói rất rõ ràng, hẳn là Hạ Chí thắng. Thế nhưng chỉ ba phút đồng hồ ngắn ngủi, thân là giáo viên thể dục, vậy mà Hạ Chí lại có thể đánh bại thiên tài cờ vây Triệu Bác. Chuyện này cũng thật quá không thể tưởng tượng nổi đi?

"Triệu Bác, ngươi mau nói chuyện đi? Rốt cục ngươi thắng hay thua, sảng khoái một chút!" Có người không thể nhịn được nữa hỏi lên.

Lúc này, Đới Siêu mới vừa đi ra khỏi phòng làm việc của Thu Đồng, sau đó, đột nhiên trong tầm mắt của hắn ta xuất hiện một nắm tay, nắm tay đập thẳng về phía hắn ta.