Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Hôm nay là lần đầu tiên Hạ Chí tới trường trung học phổ thông Minh Nhật, nhưng từ lâu hắn đã điều tra rất rõ ràng tình huống của trường học này, mà hắn vững tin, thậm chí hắn còn hiểu rõ nơi đây hơn vị băng sơn nữ hiệu trưởng Thu Đồng kia.
Khiến mỗi một hài tử đều có ngày mai tốt đẹp.
Đây là tôn chỉ của trường trung học phổ thông Minh Nhật kể từ khi Thu Minh bắt đầu xây dựng trường học tới nay, thân là một trường trung học phổ thông tư thục có gần hai mươi năm lịch sử, mặc dù đặt ở đô thị lớn như thành phố Thanh Cảng, trường trung học phổ thông Minh Nhật vẫn xây dựng được tiếng tăm thật lớn. Chỉ có điều, hiện tại cái gọi là tiếng tăm của trường trung học phổ thông Minh Nhật, trên cơ bản đều là mặt trái.
Trường trung học phổ thông Minh Nhật, lựa chọn tốt nhất của ngươi.
Đây là lời quảng cáo của trường trung học phổ thông Minh Nhật, nhưng thực tế thì, trường trung học phổ thông Minh Nhật lại chỉ là lựa chọn cuối cùng của đám học sinh. Nói đơn giản, những học sinh tới học ở đây trên cơ bản đều là học sinh mà trường khác không muốn nhận.
Trường trung học phổ thông Minh Nhật có tổng cộng mười sáu lớp, tổng số học sinh ước chừng bảy trăm, mà có khoảng chừng hơn bốn trăm học sinh đều có biên bản xử phạt ở ba trường học trở lên, mà lần cuối cùng những học sinh này bị lập biên bản xử phạt, đều bị nhà trường khuyên lui hoặc trực tiếp đuổi học. Tất cả trường học khác trong thành phố Thanh Cảng, kể cả trường tư thục, đều không muốn tiếp nhận bọn hắn. Nói cách khác, ở thành phố Thanh Cảng, trường trung học phổ thông Minh Nhật chính là lựa chọn cuối cùng của bọn hắn.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả tất cả học sinh trong trường trung học phổ thông Minh Nhật đều là học sinh có vấn đề như vậy, còn có chừng hơn hai trăm học sinh, sở dĩ bọn họ đến trường trung học phổ thông Minh Nhật để học tập là vì quá nghèo.
Trường trung học phổ thông không dạy học miễn phí, học phí, chi phí phụ cộng thêm tiền sinh hoạt, thật ra một năm cũng tốn không ít, có một vài gia đình nghèo khó không cách nào chi trả nổi. Mà ở trường trung học phổ thông Minh Nhật, những học sinh như vậy có thể đi học mà hoàn toàn không cần bỏ tiền ra, không sai, chính là hoàn toàn không cần bỏ tiền ra, không chỉ không tốn học phí, không tốn cơm ngày ba bữa ở trường học, mỗi tháng bọn họ còn được cấp thêm một ít tiền sinh hoạt, hàng năm còn được tặng mấy bộ đồng phục, ngay cả tiền mua quần áo cũng có thể tiết kiệm. Có thể nói, ở chỗ này ba năm, những học sinh này thực sự có thể không tốn một xu tiền của người nhà.
Mà có người nói, toàn bộ trường trung học phổ thông Minh Nhật còn có mười mấy học sinh, là những học sinh mà trường khác muốn nhận nhưng bọn họ lại cứ thích tới nơi này. Về phần vì sao bọn họ lựa chọn nơi này, không ai biết được, chỉ nghe nói trong đó có một người đuổi theo tình nhân trong mộng mà tới.
Một trường học như vậy, đương nhiên danh tiếng không thể nào khá nổi, mà đặc biệt là hai năm trước, ngay lúc hiệu trưởng Thu Minh thử thành lập một lớp thiên tài, vốn định tạo thêm chút đặc sắc cho trường trung học phổ thông Minh Nhật, nhưng cuối cùng hắn ta phát hiện, đây đúng là sai lầm. Phải biết rằng, trên cơ bản, những thiên tài tới học ở trường trung học phổ thông Minh Nhật đều là học sinh bất lương, mười mấy thiên tài bất lương tụ chung một chỗ, kết quả có thể tưởng tượng được.
Cho đến ngày nay, lớp thiên tài đã trở thành lớp quái thai, giáo viên bình thường của lớp thiên tài còn có thể tốt một chút, bởi vì thành tích của nhóm thiên tài này thật sự xứng đáng với hai chữ thiên tài này, nhưng chủ nhiệm lớp này lại là một chức nghiệp rất buồn khổ. Trong hai năm, lớp này đã thay đổi ít nhất hai mươi chủ nhiệm, lão sư kiên trì được thời gian dài nhất cũng không quá hai tháng, ngắn nhất chính là nữ lão sư xinh đẹp Lý Phương thiếu chút nữa đã nhảy lầu hôm nay, nàng chỉ mới trở thành chủ nhiệm lớp này chưa tới ba ngày.
Hạ Chí rất nhanh đã đi vào phòng học, trong phòng học có sáu mươi bàn học, hai mươi chín người đang ngồi, mỗi người đều ngồi một mình. Lớp thiên tài vốn có ba mươi người, nhưng sau đó có một học sinh rời đi, từ đó tới nay vẫn luôn duy trì con số hai mươi chín này.
Hiện tại phòng học rất an tĩnh, mỗi người đều rất an tĩnh ngồi trên bàn của chính mình, liếc nhìn lại, tựa như hai mươi chín đệ tử chăm ngoan. Hạ Chí đứng trên bục giảng, không nói gì, chỉ chậm rãi đảo mắt qua mỗi người trong phòng học. Mặc dù hắn đã điều tra tư liệu của mỗi người, nhưng hắn không thể xác định loại an tĩnh hiện tại là một loại ngụy trang hay là vì sự kiện nhảy lầu vừa phát sinh.
"Tự giới thiệu mình một chút, ta tên Hạ Chí, kể từ bây giờ đến khi các ngươi rời khỏi trường học này, ta sẽ là chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên thể dục của các ngươi." Hạ Chí cầm một viên phấn, xoẹt xoẹt viết tên mình lên bảng đen, chữ viết phiêu dật. Sau đó, hắn lại viết thêm địa chỉ email: "Đây là email của ta, về phần các phương thức liên lạc khác, tạm thời không nói cho các ngươi biết, bởi vì ta và các ngươi còn chưa quen."
Trong phòng học vẫn rất an tĩnh như cũ, không một học sinh nào nói chuyện, mà có xấp xỉ phân nửa người dùng đủ loại ánh mắt cổ quái nhìn Hạ Chí, về phần một nửa khác thì trực tiếp cúi đầu, có người tựa hồ đang đọc sách, nhưng càng nhiều hơn đều đang chơi di động.
"Hai tiết học tiếp theo là ngữ văn, đáng tiếc, giáo sư ngữ văn xinh đẹp của các ngươi đã bị các ngươi chọc tức tới nhảy lầu. Ta vốn định dùng hai tiết học này để tìm hiểu thêm về các ngươi." Hạ Chí tiếp tục không chút hoang mang nói: "Đương nhiên, trên thực tế, ta đã có hiểu biết nhất định về các ngươi, nhưng các ngươi lại không hiểu rõ ta, cho nên, hiện tại, ta cho các ngươi có cơ hội đặt câu hỏi, các ngươi có thể hỏi ta bất cứ vấn đề gì. Mà ta thì sao? Ta không bảo đảm bản thân mình chắc chắn sẽ trả lời."
"Ngươi cảm thấy mình rất lợi hại đúng không?" Một có giọng nói mang theo trào phúng rất rõ ràng vang lên.