Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
"Ta cho các ngươi một cơ hội công khai khiêu chiến ta." Giọng nói của Hạ Chí vang lên lần nữa, hắn chậm rãi quét mắt nhìn hai mươi bảy học sinh còn lại trong lớp một khối mười hai, sau đó tiếp tục nói: "Mỗi người các ngươi đều có thể khiêu chiến ta một lần, một lần thi đấu mà các ngươi có thể chuẩn bị đầy đủ còn ta không đặc biệt chuẩn bị gì, bất luận là lúc nào, nơi nào, chỉ cần các ngươi đưa ra yêu cầu khiêu chiến, ta đều sẽ tiếp nhận. Nhưng nhớ kỹ, cơ hội của mỗi người chỉ có một."
Dừng lại một chút, Hạ Chí tiếp tục nói: "Một khi các ngươi thành công đánh bại ta, như vậy, ta sẽ chủ động rời khỏi lớp một khối mười hai, sẽ không tiếp tục làm chủ nhiệm lớp của các ngươi, cũng sẽ không làm giáo viên thể dục của các ngươi. Nhưng nếu các ngươi khiêu chiến thất bại, tốt nhất các ngươi không nên tiếp tục chơi chiêu gì, nếu không, Vương Tử Quốc và Dư Hùng đều sẽ là vết xe đổ của các ngươi. Ta nói những lời này cũng không phải uy hiếp, chỉ cho các ngươi biết trước hậu quả. Tin tưởng ta, hậu quả này chưa chắc sẽ là theo chân hai người bọn họ, nhưng cũng không có hậu quả tốt hơn bao nhiêu so với hai người bọn họ."
Một đám quái thai trong lòng thầm mắng, đây không phải là uy hiếp sao?
"Hạ lão sư, có hạn chế nội dung khiêu chiến không?" Một giọng nói vang lên, người nói chuyện lại một nữ sinh.
"Đương nhiên là có hạn chế." Giọng điệu của Hạ Chí rất bình tĩnh, "Cho nên, ngươi vốn định có ý nghĩ so sinh con với ta, thì nên ngừng lại đi."
Nữ sinh ngẩn ngơ, lẽ nào Hạ lão sư này biết thuật đọc tâm? Nếu không, sao ngay cả ý định của nàng hắn cũng biết?
Vào lúc này, giọng nói của Hạ Chí lại truyền vào trong tai mọi người: "Không ai có thể làm tốt trong mọi lĩnh vực, cho nên đương nhiên hạng mục khiêu chiến sẽ có hạn chế, nếu không, nếu nữ sinh các ngươi muốn so xem ai sinh con giỏi hơn với ta, nam sinh các ngươi lại so xem ai trẻ tuổi hơn ta, vậy ta đây chắc chắn phải thất bại. Thật ra hạn chế rất đơn giản, ta là giáo viên thể dục, cho nên, các ngươi có thể lựa chọn bất kỳ bộ môn nào trong chuyên môn của ta để khiêu chiến ta. Chỉ cần là hạng mục liên quan tới thể dục, bất luận là hạng mục gì, các ngươi cũng có thể khiêu chiến ta. Quy tắc khiêu chiến có thể dựa theo quy tắc hiện hữu, cũng có thể tùy theo quy tắc các ngươi đề xuất, nhưng ta không bảo đảm ta chắc chắn sẽ đồng ý với quy tắc của các ngươi. Nếu như ta không chấp nhận quy tắc mới của các ngươi, như vậy chúng ta sẽ tiến hành dựa theo quy tắc thông dụng. Hiện tại, có ai còn chưa rõ không?"
"Có hạn chế thời gian không? Chúng ta cần phải khiêu chiến ngươi trong khoảng thời gian nào?" Một nam sinh mở miệng hỏi.
Không hề nghi ngờ, yêu cầu khiêu chiến mà Hạ Chí đưa ra đã khiến tất cả mọi người cảm thấy hứng thú. Mà mặc dù Hạ Chí là giáo viên thể dục, nhưng dưới tình huống bình thường, mặc dù là giáo viên thể dục cũng không thể tinh thông tất cả mọi hạng mục. Cho nên mọi người cảm thấy, thật ra khiêu chiến này có thể tính là rất công bằng. Nếu thật muốn nói không công bằng, ngược lại là không quá công bằng với Hạ Chí.
"Ta nói rồi, các ngươi có thể khiêu chiến ta vào bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, không có hạn chế thời gian, chỉ có hạn chế số lần, mỗi người chỉ có một cơ hội duy nhất, một khi thất bại, không thể tái khiêu chiến." Hạ Chí không chút hoang mang nói: "Cụ thể một chút, các ngươi có thể khiêu chiến ta ngay lúc này, cũng có thể đợi nửa năm sau thậm chí là trước khi các ngươi tốt nghiệp mới khiêu chiến ta. Các ngươi có thể lựa chọn khiêu chiến trong phòng học hoặc ở sân vận động, hoặc căn tin… Ừm, trên lý luận, lúc ta ngủ các ngươi cũng có thể đi khiêu chiến ta, nhưng ta không khuyến khích các ngươi làm như vậy, bởi vì khi ta ngủ, hẳn các ngươi không thể tìm được ta ở nơi nào."
Mọi người không cho là đúng, không phải ngươi ở trong phòng mỹ nữ hiệu trưởng sao? Nếu không ở đó ngươi còn ở nơi nào?
"Hạ lão sư, ngươi xác định bất kỳ hạng mục thể dục gì cũng được sao?" Trong góc phòng truyền tới giọng nói của một nam sinh.
Đây là một nam sinh thoạt nhìn hào hoa phong nhã, mang một bộ dạng thật dày kiếng cận.
"Đương nhiên, bất kỳ hạng mục thể dục gì cũng có thể." Hạ Chí nhìn về phía góc, không chút hoang mang trả lời.
"Như vậy Hạ lão sư, hiện tại ta muốn khiêu chiến ngươi." Nam sinh đẩy mắt kính đứng lên, "Hạng mục ta muốn khiêu chiến là, cờ vây."
Cờ vây?
Tất cả mọi người ngẩn ra, có lầm không vậy, lại có thể khiêu chiến cờ vây? Không phải nói là hạng mục thể dục sao?
"Triệu Bác, ngươi muốn dùng cờ vây để khiêu chiến ta?" Hạ Chí nhìn nam sinh này, một bộ hơi kinh ngạc.
"Hạ lão sư, chẳng lẽ ngươi không biết cờ vây cũng là một phong trào thể dục thể thao sao?" Trong giọng nói của Triệu Bác có trào phúng rất rõ ràng, "Thân là giáo viên thể dục, nếu ngay cả chuyện này ngươi cũng không biết, ta nghĩ, còn không bằng ngươi trực tiếp chịu thua rời khỏi đây đi."
Trong phòng học vẫn rất an tĩnh như cũ, mọi người vừa nhìn vẻ mặt Hạ Chí vừa bắt đầu bấm liên hồi trên điện thoại di động.
Trên diễn đàn Minh Nhật, đám người còn đang thảo luận ầm ĩ về việc Dư Hùng bị đuổi học, mà ngay sau đó, một tin tức khác cũng bốc lửa theo.
"Tin tức bạo tạc, Hạ Chí công khai khiêu chiến 27 vị thiên tài!" Hiển nhiên bài post này là do một học sinh lớp thiên tài phát ra, mà trong bài post, đương nhiên là nói chuyện Hạ Chí tiếp nhận khiêu chiến của mỗi một học sinh trong lớp thiên tài. Mà trong lúc mọi người bắt đầu thảo luận phía dưới bài post, một bài post khác lập tức xuất hiện.
"Tin nhanh của lớp thiên tài! Triệu Bác đưa lời khiêu chiến! Hạ Chí ngàn cân treo sợi tóc!"