Chương 30: Các ngươi đói không (2)

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Nói xong câu đó, Mạc Ngữ lại lần nữa đeo tai nghe lên, thoáng xoay người, cất bước lướt qua từ bên cạnh Hạ Chí, tiếp tục đi về phía trước.

Đối với phản ứng của Mạc Ngữ, gần như không ai cảm thấy kinh ngạc, bởi vì cho tới nay, Mạc Ngữ vẫn luôn cao lãnh như vậy, mà nàng người cũng như tên, rất ít khi nói chuyện với người khác.

Nhưng Mạc Ngữ đi vài bước lại một lần nữa ngừng lại, bởi vì Hạ Chí lại một lần nữa xuất hiện ở phía trước nàng, chặn đường của nàng.

Mạc Ngữ nhìn Hạ Chí, tháo tai nghe điện thoại xuống, nàng không mở miệng, đôi mắt xinh đẹp kia lóe lên quang mang nhàn nhạt, nhưng loại quang mang này lại không phải phẫn nộ và bất mãn, mà giống như một loại khinh thường nhàn nhạt.

"Mạc Ngữ đồng học, lớp sáu khối mười hai vẫn chưa có cán bộ lớp, ta hy vọng ngươi có thể trở thành cán bộ đầu tiên." Giọng nói của Hạ Chí rất ôn hòa, cũng rất dứt khoát, nói thẳng ra mục đích thực sự của hắn.

"Thì ra là vậy!" Mọi người nhất thời bừng tỉnh, nếu Hạ Chí là chủ nhiệm mới của lớp sáu khối mười hai, hắn đề xuất yêu cầu này cũng không có gì kỳ quái. Mà ai cũng biết, trong lớp sáu khối mười hai không ai có tư cách làm cán bộ lớp hơn Mạc Ngữ.

Chẳng qua, nói chuyện này ở căn tin vẫn có chút quái dị.

"Hạ lão sư, đã có hơn mười vị lão sư từng thử đưa ra yêu cầu tương tự, kể cả lão hiệu trưởng Thu Minh." Giọng nói của Mạc Ngữ vẫn lạnh lùng như vậy, "Câu trả lời của ta cũng giống trước, ta sẽ không làm lớp trưởng, cũng sẽ không làm lớp phó học tập."

Sau khi trực tiếp cự tuyệt Hạ Chí, Mạc Ngữ lại chuẩn bị đeo tai nghe lên.

Nhưng vào lúc này, Mạc Ngữ lại nghe được giọng nói có chút hưng phấn của Hạ Chí: "Vậy thì tốt quá, ta cũng không muốn để ngươi làm lớp trưởng, càng không muốn để ngươi làm lớp phó học tập!"

A?

Mọi người vây xem đều ngẩn ra, không làm lớp trưởng cũng không làm lớp phó học tập, vậy còn có thể làm gì? Học phách như Mạc Ngữ, chẳng lẽ còn có thể làm cán bộ nào khác?

"Vậy ngươi hy vọng ta đảm nhiệm chức vụ gì?" Mạc Ngữ vốn có vẻ rất lạnh nhạt ung dung, lúc này cũng có chút kinh ngạc, từ ngày đầu tiên tới trường học này cho tới bây giờ, nàng thường xuyên bị các lão sư khuyên làm cán bộ lớp, nhưng cho dù là lão hiệu trưởng Thu Minh hay là những vị chủ nhiệm lớp trước đó, đều muốn nàng làm lớp trưởng hoặc lớp phó học tập, bởi vì mỗi người đều cho rằng, chỉ có hai chức vị này mới thích hợp với Mạc Ngữ.

"Mạc Ngữ đồng học, ta hy vọng ngươi có thể làm lớp phó thể dục của lớp sáu khối mười hai." Hạ Chí nói rất chân thành.

"Cái gì?"

"Lớp phó thể dục?"

"Ngươi mẹ nó đang đùa ta sao?"

"Để Mạc Ngữ làm lớp phó thể dục?"

...

Mạc Ngữ còn chưa lên tiếng, bốn phía đã nổ tung, có lầm hay không, lại có thể để Mạc Ngữ làm lớp phó thể dục? Vị lão sư mới tới này cũng quá mơ tưởng hão huyền đi? Không thể vì hắn là giáo viên thể dục mà tùy ý kéo một người khác làm lớp phó thể dục chứ?

Mạc Ngữ là giáo hoa được trường trung học phổ thông Minh Nhật công nhận, là nữ thần trong mắt rất nhiều nam sinh, cũng là học phách của trường trung học phổ thông Minh Nhật, càng là thổ hào lớn nhất trường trung học phổ thông Minh Nhật, trên đầu nàng có rất nhiều quang hoàn, nhưng không thể nghi ngờ, không một người nào cảm thấy nàng thích hợp đảm nhiệm chức lớp phó thể dục, bởi vì hai năm qua, chưa người nào từng thấy Mạc Ngữ xuất hiện trong tiết thể dục, cũng không người nào nhìn thấy nàng có bất kỳ hoạt động thể dục gì, thậm chí ngay cả thời gian tập bài thể dục lúc nghỉ giữa giờ nàng cũng chưa từng xuất hiện.

Mạc Ngữ là học phách, không sai, nhưng Mạc Ngữ cũng là cặn bã thể dục chân chính, ngay cả đám học sinh trong lớp củi mục cũng cảm thấy, để Mạc Ngữ làm lớp phó thể dục cũng buồn cười như lựa chọn bất kỳ một người nào trong số bọn họ làm lớp phó học tập.

"Hạ lão sư, ngươi nghiêm túc sao?" Đã rất lâu rồi Mạc Ngữ không nói chuyện với người khác nhiều như vậy, mà kinh ngạc trong giọng nói của nàng cũng chứng minh quả thật Hạ Chí có chút nằm ngoài dự liệu của nàng, lớn như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có lão sư muốn nàng đảm nhiệm chức lớp phó thể dục.

"Mạc Ngữ đồng học, ta sẽ không tùy ý đùa giỡn với học sinh của mình." Hạ Chí vẫn bày ra bộ dáng cực kỳ chăm chú như cũ, mà lời nói của hắn lại khiến mọi người cảm thấy không biết nên nói gì cho phải. Hạ lão sư này thật sự muốn Mạc Ngữ đảm nhiệm chức lớp phó thể dục, nhưng đây cũng quá vô lý đi, lẽ nào là vì Mạc Ngữ xinh đẹp, cho nên hắn muốn dùng nàng để hấp dẫn càng nhiều người lên lớp thể dục hơn?

"Hạ lão sư, nếu như vì ngươi là giáo viên thể dục, hoặc là vì ngươi hy vọng có thể dùng ta để hấp dẫn càng nhiều bạn học đi học hơn, như vậy, chỉ sợ ngươi phải thất vọng." Mạc Ngữ đã khôi phục giọng điệu lạnh nhạt ban đầu, "Trừ phi ngươi có thể đưa ra lý do tốt hơn để thuyết phục ta, nếu không, ta sẽ không làm lớp phó thể dục."

"Mạc Ngữ đồng học, lấy trí thông minh của ngươi, chỉ tốn hao chừng 10% thời gian học tập đã đủ, cho nên ta thấy ngươi nên dành nhiều thời gian hơn cho những hoạt động khác, đặc biệt là một số hoạt động bản thân ngươi không am hiểu, tựa như thể dục." Trên mặt Hạ Chí xuất hiện vẻ lạnh nhạt, mà ánh mắt hắn nhìn Mạc Ngữ cũng thoáng có vẻ đặc dị, "Rất nhiều người đều không biết tiềm lực của mình, tựa như Mạc Ngữ đồng học, ngươi cũng không rõ thật ra có một số thứ ngươi rất am hiểu, ta hy vọng ngươi có thể làm lớp phó thể dục là vì thật ra, đây là chuyện ngươi rất am hiểu."

Quay đầu liếc nhìn ba đội viên đội bóng rổ cách đó không xa, Hạ Chí tiếp tục bổ sung: "Chí ít, trên phương diện bóng rổ, ngươi vốn am hiểu hơn ba tên củi mục bóng rổ kia vô số lần."