Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Nhưng Hạ Chí xuất hiện lại khiến Thu Đồng thấy được hy vọng chân chính, tuy nàng cũng không tận mắt nhìn thấy Hạ Chí đã làm gì ở hai lớp đó, nhưng từ kết quả nhìn lại, chuyện Hạ Chí làm coi như không tệ.
Không, mấy chữ coi như không tệ này hoàn toàn không cách nào hình dung được thành tích của Hạ Chí, nếu Hạ Chí không lưu manh cũng không khốn nạn như vậy, Thu Đồng nhất định sẽ nói Hạ Chí lấy được thành tích kinh người, bất luận là ở lớp thiên tài hay là lớp củi mục, Hạ Chí đều có thể dùng thời gian cực ngắn đứng vững bước chân. Dù là ở toàn bộ trường trung học phổ thông Minh Nhật, thật ra Hạ Chí cũng đã có uy tín tương đối, chỉ riêng việc hắn có thể khiến Cao Tuấn ngoan ngoãn chịu phạt đứng ở cửa phòng học, đã đủ để sư sinh toàn trường phải lau mắt mà nhìn hắn!
Phải thừa nhận, thật ra Thu Đồng cũng đã phải thay đổi cách nhìn với Hạ Chí, tuy cho tới bây giờ nàng vẫn cảm thấy, trên bản chất, Hạ Chí là lưu manh chân chính, nhưng năng lực của người này lại không thể nghi ngờ. Mà Thu Đồng cũng hiểu được, rất có thể tên gia hỏa này là người thích hợp nhất để đối phó đám học sinh bất lương lớp thiên tài và lớp củi mục.
"Vì trường học, cứ tiếp tục quan sát tên lưu manh này thêm một thời gian nữa đi." Thu Đồng liếc nhìn Hạ Chí đã ngủ rất say, sau đó cắn chặt hàm răng, trong lòng thầm thề, "Nếu tên hỗn đản này dám giở trò lưu manh thật, ta sẽ thiến hắn!"
Hạ Chí vẫn ngủ rất say như cũ, mà mặc dù Thu Đồng không tin hắn đã ngủ thiếp đi thật, nhưng Thu Đồng cũng lười đi quản Hạ Chí, thời gian cứ lẳng lặng mà trôi qua như vậy.
Rất nhanh đã một giờ mười lăm phút trôi qua, cách thời gian tan học chỉ còn năm phút đồng hồ, Hạ Chí còn đang ngủ, nhưng Thu Đồng đã không nhịn được.
"Hạ lão sư, đã sắp tan học." Giọng điệu của Thu Đồng rất lạnh lùng, nàng không tin Hạ Chí thật sự ngủ thiếp đi.
Hạ Chí rất an tĩnh nằm trên ghế sofa, không phản ứng chút nào.
"Hạ Chí, ngươi đừng giả bộ ngủ!" Thu Đồng có chút căm tức, chẳng lẽ tên lưu manh này muốn nằm ỳ ở chỗ nàng không đi?
Hạ Chí vẫn không đáp lại, dường như hắn đang dùng hành động chứng tỏ hắn đã ngủ thiếp đi thật.
Trong lòng Thu Đồng bốc lên ngọn lửa vô danh, tên lưu manh này ù ù cạc cạc ra xuất hiện ở trường học, ù ù cạc cạc thành bạn trai của nàng, hiện tại lại ù ù cạc cạc nằm trên ghế sofa trong phòng làm việc của nàng, mà giờ khắc này, rõ ràng hắn còn ù ù cạc cạc giả bộ ngủ!
"Khốn nạn, ngươi đứng lên cho ta!" Rốt cục Thu Đồng cũng trực tiếp mắng nhiếc, đồng thời nàng còn tiện tay nắm một quyển sách từ trên bàn, tàn nhẫn đập về phía Hạ Chí!
Quyển sách bay về phía Hạ Chí, không biết là Thu Đồng nhắm hay là vô tâm, quyển sách trực tiếp bay thẳng về phía mặt Hạ Chí, mà thoạt nhìn Hạ Chí vẫn là một bộ không chút phản ứng như cũ. Kết quả, mắt thấy quyển sách này sẽ tiếp xúc thân mật với gương mặt Hạ Chí.
"Tên hỗn đản này đã ngủ thiếp đi thật sao?" Trong lòng Thu Đồng âm thầm suy ngẫm, lẽ nào phán đoán của nàng là sai?
Nhưng vào lúc này, ngay khoảnh khắc quyển sách chỉ thiếu một cm nữa sẽ nện thẳng lên mặt Hạ Chí, Hạ Chí lại đột nhiên có phản ứng.
Đột nhiên Hạ Chí đưa hai tay ra, chính xác nắm lấy quyển sách này, sau đó hắn mới mở mắt.
"Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa thì bị hủy dung." Hạ Chí lẩm bẩm, "Hiện tại ta còn phải dựa vào gương mặt để kiếm cơm đây."
"Chỉ bằng ngươi còn muốn dựa vào mặt để kiếm cơm?" Thu Đồng không nhịn được châm chọc Hạ Chí một câu, trong lòng càng mắng thầm, quả nhiên tên hỗn đản này vẫn luôn giả bộ ngủ.
Lần này Hạ Chí không để ý đến Thu Đồng, mà cứ nằm đó lật quyển sách Thu Đồng ném tới, sau đó hắn xoay người ngồi dậy, lại sau đó nữa, hắn rời khỏi sofa, vừa đi về phía Thu Đồng vừa tiếp tục lật sách.
Ba giây đồng hồ sau, Hạ Chí đứng bên cạnh bàn làm việc của Thu Đồng, đặt quyển sách ở trước mặt Thu Đồng, mỉm cười: "Sách không tệ, thích hợp xem vào buổi tối."
Không đợi Thu Đồng trả lời, Hạ Chí xuyên thấu qua mắt kính nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp của Thu Đồng, nụ cười càng thêm xán lạn: "Hiệu trưởng, buổi trưa muốn ra ngoài ăn cơm chung với ta không?"
"Không đi!" Thu Đồng không hề nghĩ ngợi cự tuyệt.
"Thật tốt quá, ta cũng không muốn ra ngoài, chúng ta ăn ngay trong này đi!" Hạ Chí trông có vẻ rất vui sướng, "Đợi lát nữa gặp nhau ở căn tin!"
Không đợi Thu Đồng trả lời, Hạ Chí đã xoay người bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.
Thu Đồng kịp phản ứng lại, lập tức hổn hển: "Ai gặp ngươi ở căn tin? Ta đã nói ta không muốn ăn cơm chung với ngươi!"
Đáng tiếc là những lời này, hơn phân nửa là Hạ Chí không nghe được, cho dù hắn nghe được, chắc chắn hắn cũng sẽ làm bộ không nghe được. Thu Đồng tức giận không thôi, nắm lấy quyển sách trước mặt kia, muốn ném bay ra ngoài, nhưng ngay sau đó nàng lại cảm thấy có chút không đúng.
Vừa rồi Thu Đồng tiện tay ném ra một quyển sách, cũng không chú ý đến đây là sách gì, nhưng bây giờ nàng đã thấy rõ, đây là một quyển tiểu thuyết nàng mang về từ nước ngoài, một quyển tiểu thuyết kinh dị bằng tiếng Anh. Mặc dù hiện tại, người có thể đọc hiểu tiểu thuyết tiếng Anh cũng không phải hiếm hoi, nhưng gia hỏa này vốn là giáo viên thể dục, vậy mà lại có thể đọc hiểu được? Nếu không hiểu, sao hắn lại nói quyển sách này thích hợp đọc vào buổi tối? Phải biết rằng, Thu Đồng thích nhất là thức khuya, một mình đọc tiểu thuyết kinh dị.
"Nhất định là nói mò!" Thu Đồng lập tức tìm đáp án cho bản thân mình, nàng mới không tin gia hỏa này có thể hiểu rõ được đây là tiểu thuyết gì đâu.
Tâm tình của Thu Đồng không tốt đẹp gì, mà Hạ Chí lại khoái trá về tới cửa phòng học lớp sáu khối mười hai. Tiếng chuông tan học vừa lúc vang lên, trên trăm học sinh nhanh chóng vây chặt nơi này đến một giọt nước cũng không lọt, bởi vì bọn họ đã nhận được tin tức, vị giáo viên thể dục Hạ Chí tương đối trâu bò kia đã nói, đợi sau khi tan học hắn sẽ quyết định có đuổi Cao Tuấn hay không.
"Mọi người nhường một chút." Giọng nói của Hạ Chí nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của mọi người, sau đó, tất cả mọi người rất tự giác nhường ra một con đường.