Chương 1: Xuyên không

Trương Dạ hé mắt ra lấy lại nhận thức sau cơn mê man không rõ nguồn gốc, hắn mở mắt ra nhìn xung quanh quan sát tình hình trước mắt.

"Đây là..?"

Một mảnh không gian vô định chỉ có màu trắng là thứ hắn thấy được, hoàn toàn không hề có bất kỳ vật dụng gì hay cửa ra nào xung quanh, chỉ có màu trắng trống rỗng với hàng trăm người xung quanh với biểu lộ hoang mang.

Trông giống như một hình thức tra tấn thời nay gọi là "White Room" vậy.

"Ngươi tỉnh rồi? Hẳn là sốc lắm nhỉ? Nhưng ta cũng không biết.. lúc dậy thì đã bị đưa đến đây." Cô gái với mái tóc dài đen nhánh còn đang mang bộ đồng phục nữ sinh mắt nhìn Trương Dạ đáp.

"Ngươi là? Đây là một gameshow à..?" Trương Dạ vừa tỉnh nên đầu óc có phần chưa được nhạy bén, hỏi.

"Ta gọi Cố Tiên Nhi.. ngươi đừng có khinh thường, ban nãy có tên làm loạn liền bị thứ gì đó đập chết tươi.. Đừng có gây gổ." Cố Tiên Nhi hồi tưởng lại liền run sợ kể với hắn, chỉ về vũng máu đỏ tươi bên cạnh bắt mắt dưới nền trắng.

Thi thể không rõ là thứ gì tác động, chỉ thấy như một khối thịt nhão bị đè bẹp bên dưới sàn trắng nhuộm một màu đỏ tươi.

Trương Dạ cũng giật mình thoáng chốc khi nhìn thấy cỗ thi thể bị ép sát dưới nền kia, cảm giác kinh tởm xộc lên đại não. Dường như cảm nhận được hắn đã tỉnh, không gian chung quanh dần rung chuyển, trên cao bị "xé rách" một mảng, theo đó hư ảnh dần hiện ra.

"[Kiểm tra số lượng: 500/500, check. Chào mừng quý ký chủ đến với Thần Trang, hay còn gọi Trang viên của Thần. Các ngài là người may mắn được Thần chọn để thực hiện một nhiệm vụ cao cả sắp tới.]" Một hình ảnh như được lập trình hiển hoá trên không trung bắt đầu giải đáp nghi hoặc của tất cả mọi người.

Đám đông nhanh chóng im lặng chăm chú lắng nghe "thứ kia" phát biểu.

Trương Dạ bịt miệng nén cơn buồn nôn ngước lên nhìn hư ảnh phía trên.

[Thời gian không còn nhiều, nhiệm vụ ưu tiên của các ngài là sống sót. Về nhiệm vụ cụ thể, sau khi nhận được ban thưởng từ các vị thần minh chọn mình thì sẽ rõ. Hệ thống chỉ có trách nhiệm triệu tập và dịch chuyển.]

Trương Dạ mịt mờ với dòng suy nghĩ lộn xộn của bản thân trong đầu, hắn rõ là chỉ bố thí một tên ăn mày ra vẻ thầy bói.. thế nào lại xuyên không rồi?

Tên ăn mày bảo.. cái gì mà mệnh cách đế vương, liền bị Trương Dạ mắng cho một trận, sau đó không gian tối sầm lại, lần nữa hiện ra đã là ở nơi đây.

"Không được.. ta phải về, gia đình của ta vẫn cần ta chăm sóc..!!" Trương Dạ nhìn lên hư ảnh kia hét to, kéo theo từng đợt phản ứng của đám đông hùa theo.

"Đúng vậy, trả về! Lão tử đang tận hưởng kì nghỉ!"

"Trả về!! Ta còn deadline chưa chạy xong đó!"

[Điều đó là không thể, nơi các ngài đến đã được thần minh sắp đặt. Dịch chuyển bắt đầu kích hoạt sau 5 giây.]

Giọng nói hững hờ vang lên tiếng đếm mặc cho đám đông biểu tình, Trương Dạ biết rõ tình huống này vô vọng rồi.

Căn bản đối phương đây là bắt cóc, chứ không phải giao sứ mệnh trọng trách gì sất. Bắt cóc đơn phương bóc lột hoàn thành mệnh lệnh của chúng để đạt phần thưởng.

"Này.. tuy ta không biết ngươi gọi là gì..nhưng cố sống sót đấy! Còn phải quay về chăm lo gia đình cơ mà!" Thân hình Cố Tiên Nhi dần tan biến chỉ để lại giọng nói giòn tan trấn an hắn.

Nhìn Cố Tiên Nhi cũng biết rằng cô cũng lo sợ như bất kì ai khác, chỉ đơn thuần là lòng cô quá lớn, bao dung cho người khác lấn át của nỗi sợ của bản thân. Nói đơn giản dễ hiểu, cô bé này là người tốt quá đáng.

"Đến mức này rồi.. còn tâm tư lo cho người khác, ngốc hay đùa vậy?." Trương Dạ phì cười lắc đầu.

Một lúc sau, toàn khu đã gần như đã được dịch chuyển đi gần hết, chỉ còn lại mình hắn đối diện với hư ảnh to lớn kia.

"Hệ thống, ngươi có cách để quay về Trái Đất đúng không? Nếu không.. sao có thể triệu hồi một lượng lớn người chỉ tồn tại ở Trái Đất chính xác thế được?" Trương Dạ bình thản nhìn lên phía trên truy vấn khi phần cổ của hắn đang biến thành hư ảnh mờ nhạt với tốc độ nhanh chóng.

[Không.. có.. nhưng ngươi.. là đơn hàng đặc biệt.. ] Hư ảnh lúc này có phần động dung nhìn xuống hắn, búng ra một luồng sáng chui thẳng vào mi tâm.

[Món quà nhỏ, chúc ngươi thuận lợi trên con đường của mình]

"!!?" Trương Dạ không hiểu rõ chuyện gì, lần tỉnh dậy tiếp theo đã là ở một nơi khác. Trương Dạ bật dậy thở hồng hộc ôm đầu đau đớn hét thảm, từng dòng ký ức lũ lượt đi vào trong khiến não hải hắn bị quá tải mà thất khiếu xuất huyết.

Qua một lúc sau, tiếng hét mới dừng lại. Trương Dạ bây giờ đã lấy lại một phần bình tĩnh sắp xếp mọi thứ liên kết với nhau ổn định tình hình.

Hắn xuyên không vào cỗ thân thể của một đệ tử ma đạo ngoại môn cùng tên của Kiếm Ma Tông. Nơi hắn đang ở là Nam Vực của Huyễn Tiên Lục Địa, về mảnh lục địa này thì vẫn chưa hoàn toàn được khai thác hết vì có quá nhiều thứ bí ẩn dễ dàng tước đoạt sinh mạng bản thân nếu chẳng may không đề phòng.

Cảnh giới tu luyện phổ thông được chia ra làm Hậu Thiên, Tiên Thiên, Niết Bàn. Mỗi cảnh giới chia làm cửu trọng.

"Tên này.. 17 tuổi mà vẫn hậu thiên tam trọng.. thứ công pháp rác rưởi gì đây?" Trương Dạ lầm bầm quở mắng thân chủ cũ của thân thể. Phải biết, 17 tuổi nhìn vào cùng lứa ai cũng sớm đã lục thất trọng cả rồi, kém nhất là ngũ trọng.

Quan trọng nhất, hắn đang ở ma môn, không phải tiên môn.. với chút thực lực cỏn con, đúng là phải khâm phục khả năng sinh tồn của tên này. Vì ma môn nổi tiếng là nơi máu lạnh nhất, quy tắc được nắm giữ bởi kẻ mạnh, nên có giết hại đồng môn đoạt bảo vẫn không thành vấn đề nếu như không quá lộ liễu hay thân phận không cao.

Chợt, hắn nhớ đến lời của hệ thống, Trương Dạ lại nhắm nghiền mắt lục soát trí nhớ cố tìm điểm khác thường.

"Đây rồi. Bản hack của bản thân." Khoé môi hắn cong lên nở nụ cười tà, Trương Dạ cúi người xuống gầm giường mò mẫm lấy ra chiếc hộp đen tuyền.

Tên này trong một lần may mắn rơi vào động phủ của đại năng Niết Bàn chạy trối chết chỉ nhặt được chiếc hộp, thật không có tiền đồ, nhưng đó cũng là điều khiến Trương Dạ nghi ngờ, hắn có sức lực chạy trốn khỏi thủ đoạn cường giả Niết Bàn ư? Cơ hội là con số 0 tròn trĩnh, cách biệt cảnh giới lớn như trời và đất vậy, kể cả tiểu cảnh giới cũng khó mà vượt cấp nếu không có gì hơn người.

Trương Dạ vận sức mở hộp nhưng hoàn toàn vô vọng, hắn đập xuống sàn hòng đập vỡ hộp nhưng sàn đều nứt cả. Thậm chí đem chiếc hộp đi đốt vẫn không có dấu hiệu hư hại hay cháy đen dù chỉ một ít.

"... Lão thần, ngươi không đưa ta hướng dẫn sử dụng.." Trương Dạ mặt đen lại đưa ngón giữa lên trời trút cơn ủy khuất.

Hắn cất chiếc hộp quý sang bên, nghĩ đến muốn ra ngoài thăm dò liền đẩy cửa bước ra.

Cỗ không khí lạnh lẽo thổi phù sượt qua thân làm hắn rợn tóc gáy, Trương Dạ dồn hết can đảm bước đi trên cung đường đầy nguy hiểm một cách đề phòng với ý nghĩ sẽ có tên nào bay ra động thủ chém chết mình.

"Sư đệ, ngươi là đang trốn tránh tỷ đấy à? Đã hơn một tuần ngươi không tìm tỷ rồi đấy?" Cánh tay thon dài từ sau vỗ lên vai Trương Dạ cùng với thanh âm lạnh lẽo vang lên bên tai làm lòng hắn chùn xuống đáy.