Làm xong xuôi mọi thứ Dạ Thiên liền ngồi êm chờ đợi Trúc Yên Nhiên quay trở lại, mà trong khoảng thời gian này Dạ Thiên hắn đang ngẩn người nhìn xem bầu trời thì hắn mới biết bây giờ cũng đã là buổi chiều
"Thời gian trôi thật nhanh a!"
Trong lòng không khỏi cảm thán Dạ Thiên tiếp tục ngẫn người lục xem bên trong ký ức của nguyên chủ về thân phận hiện tại của mình, con người dù sao cũng phải thích nghi với cuộc sống mới mà hắn Dạ Thiên cũng phải như vậy chứ không thể nào cứ nghĩ về quá thứ kia được
"Mà ở thế giới trước ta cũng không có gì luyến tiếc cả a!"
Sở dĩ nói như vậy là bởi vì ở thế giới trước Dạ Thiên hắn là một cô nhi không cha không mẹ không nhà không người thân cho nên hắn không có nơi để trở về là một người cô độc, cho nên sau khi xuyên qua tới nơi này biết được mình có người cha sau đó Dạ Thiên hắn không biết vui vẻ bao nhiêu dù sao trãi nghiệm qua thứ mình không thể có được cả một đời người cho đến khi có được thứ đó thì mới biết được nó quý giá chừng nào
Sau khi xem được một chút ít ký ức thì Dạ Thiên biết được một số chuyện thì ra nơi mà hắn đang ở tên là Phong Lan đại lục một trong ngũ vực Nam vực, ngoài điều này ra thì những ký ức mà Dạ Thiên hắn xem qua còn lại chẳng có cái nào có ý nghĩa cả tất cả đều là liên quan đến hắn trước khi xuyên qua những cái việc kia ăn chơi phá gia chi tử
"Tên này đúng là hết thuốc chữa a! làm sao mà hắn lại có thể làm được những chuyện đó chứ"
Đang muốn tiếp tục đọc sâu hơn ký ức Dạ Thiên hắn lúc này đầy phải tạm thời ngưng lại bởi vì Trúc Yên Nhiên nàng quay về
"Thật xin lỗi vì để cho Dạ công tử ngài phải đợi lâu"
Nghe nàng ngọt ngào nói xin lỗi Dạ Thiên liền cười cười gật đầu biểu thị hắn không ngại, sau khi Trúc Yên Nhiên ngồi xuống sau đó nàng liền rót hai đầy hai chén trà khuôn mặt tươi cười đối với Dạ Thiên hắn nói tiếp
"Để tỏa lòng thành ta mời ngài một chén a! mặc dù đây chỉ là trà bình thường mong công tử không ngại"
Thấy nàng bưng lên chén trà một ngụm liền uống hết Dạ Thiên liền không khỏi nhịn được cười nhưng hắn vẫn kìm chế lại mình không cười mà tiếp tục giả trang bưng lên chén trà của mình cũng là một ngụm uống hết
"Trúc lão bản khách khí rồi"
Dạ Thiên cười cười cùng nàng tiếp tục nói chuyện phiếm một bên hắn đang vận dụng linh lực loại trừ dâm dục tán tác dụng dù sao đây cũng chỉ là suy nhược bản mà thôi làm sao có thể so sánh với chân chính dâm dục đan được cơ chứ dù sao hai loại giá bán cách nhau tận 100 lần giá cả cho nên đối với kim đan cảnh nhất trọng như hắn giải trừ này liệu dễ như trở bàn tay
Tuy là suy ngược bản gấp 100 lần sản phẩm nhưng theo hệ thống thuyết minh dâm dục tán đối với trúc cơ cảnh như Trúc Yên Nhiên nàng đã dư xài, vì nàng cảnh giới đã ở trúc cơ bát trọng cho nên thuốc phát tác trễ một chút mà thôi
...
Sau mười phút sau khi Trúc Yên Nhiên uống vào dâm dục tán bây giờ đã phát huy tác dụng Dạ Thiên có thể thấy được mặt của nàng đỏ lên hơi thở cũng bắt đầu gấp rút hai đầu gối không ngừng cọ vào nhau ánh mắt của nàng có chút mê ly
"Dạ công tử!"
Nghe được nàng đang gọi mình Dạ Thiên hắn liền đưa ánh mắt nhìn xem nàng tuy hắn biết nàng đang bị gì nhưng vẫn nở nụ cười hỏi nàng
"Có chuyện gì sao Trúc lão bản?"
Trúc Yên Nhiên có chút khó khăn thở gấp nàng đây cũng không biết là mình bị gì nhưng nàng vẫn cố gắng kiềm chế bản thân khiến cho nàng không rên rỉ
"Công tử có biết từ lúc công tử ngài bước vào cửa tiệm ta liền chú ý ngài a!"
Dạ Thiên nghe nàng lời nói có mấy phần hiếu kỳ thế là liền lập tức hỏi lại nàng
"Không ta đây có gì mà phải để cho Trúc lão bản ngài đây chú ý?"
Hồi đáp lại hắn câu hỏi Trúc Yên Nhiên có chút khó khăn trả lời câu ỏi của hắn nàng bây giờ cảm thấy toàn thân nóng ran khó chịu vô cùng, bên dưới hạ thân nơi thần thánh của nữ nhân nàng không ngừng chảy nước ướt đẫm cả tiết khố của nàng
"Bởi vì ta để ý ánh mắt của công tử ngài nha"
Nghe nàng nói câu nói này Dạ Thiên hắn liền tiếp tục hỏi thăm
"Không biết ánh mắt của ta như thế nào nha?"
Mặc dù có chút khó khăn nhưng Trúc Yên Nhiên cũng không chậm trễ trả lời câu hỏi của Dạ Thiên
"Ánh mắt của công tử rất sạch sẽ không có một chút nào ý niệm dơ bẩn tồn tại bên trong đó cùng với khí chất của công tử thật sâu hấp dẫn Yên Nhiên"
Dạ Thiên rất nhanh liền phát hiện được Trúc Yên Nhiên nàng thay đổi cách xưng hô từ "Ta" sang "Yên Nhiên" điều này khiến cho hắn biết được nàng đây là bị dược liệu phát tác tâm trí bắt đầu trở nên mơ hồ rồi
"Công tử đừng nghĩ rằng Yên Nhiên đang nói linh tinh đây là ta suy nghĩ thật lòng dù sao từ trước đến nay mọi người xung quanh dùng ánh mắt nhìn xem Yên Nhiên không có ai mà không có tà ác ý nghĩ cả chỉ có công tử ngài là khác biệt cho nên Yên Nhiên thật rất thích công tử nha! Không biết công tử có tin vào vừa thấy đã yêu không?"
Nhìn xem Trúc Yên Nhiên Dạ Thiên bây giờ trong lòng đang không ngừng chửi bậy
"Cmn! ban đầu ta còn tưởng rằng nàng đang noi linh tinh mà bây giờ ta đây không biết là nàng ngây thơ hay là do tác dụng của thuốc nữa"
"Cmn! hệ thống này ngưu a!"
Đang trong lòng cảm thán không ngừng Dạ Thiên hắn vậy mà cảm nhận được tự nhiên có thứ gì đó mềm mềm chống lên trước ngực hắn mà khi nhìn xuống Dạ Thiên hắn lúc này mới biết được thì ra là Trúc Yên Nhiên nàng chẳng biết từ lúc nào vậy mà lại đầu nhập vào trong ngực hắn ôm ấp hoài bão
"Công tử thỉnh ngài thương tiếc Yên Nhiên a!"
Nói xong Trúc Yên Nhiên nàng liền hôn lên môi của Dạ Thiên hắn khiến cho hắn giật mình không thôi
"Cmn! ta đây hạ dược nàng là để ta cưỡng gian nàng nhưng bây giờ lại thành ta là người bị cưỡng gian rồi?"
"Mặc dù ta biết nàng người mà Tiên Thiên Dâm Thể nhưng nàng vẫn còn chưa thức tỉnh nha!"
"Mỹ nhân thỉnh rụt rè a!"