Chương 1: Chương 1 : Rừng Cây.

Trong cánh rừng rậm rạp, những chiếc cây cao chót vót che mờ đi ánh sáng mặt trời chiếu xuống không gian phía dưới những tán lá làm cho bên trong khu rừng ở trên u tối và mịt mờ kèm theo hơi chút rùng rợn. Thi thoảng, có một vài con côn trùng nhìn giống như đom đóm đang mang theo chiếc bụng lờ mờ phát sáng nhẹ nhàng bay qua những hàng cỏ rậm rạp cao gấp đôi người trưởng thành.

Ở trong môi trường tràn đây sinh mệnh là vô số tiếng kêu, tiếng hót, tiếng chạy nhảy và đủ thứ tiếng của nhiều loài động vật chưa biết, đâu đó trong góc tối có thể là những con rắn to bằng đầu người, thân dài hơn chục mét đang chực chờ con mồi hoặc những con bò rừng nào đó khổng lồ cao gần ba mét rưỡi đang thở phì phò từng tiếng to rõ. Đôi chân bò khổng lồ tràn đầy cơ bắp nhẹ nhàng bước qua làm gãy đổ không biết bao nhiêu rễ cây ngọn cỏ. Phía trên những cành cây cao chót vót là những con khỉ đột cũng có cơ thể to lớn không kém đang kết thành từng đàn nhảy múa kêu la dữ dội như đang liên hoan hay vui mừng, cũng có những con khỉ tỏ ra buồn rầu. Có thể nói rằng trong khu rừng này là một cảnh sắc muôn màu tràn đầy nguy hiểm không biết.

Bất chấp những điều đó, trong khu rừng vẫn xuất hiện một chàng thanh niên trẻ tuổi mặc quần áo hiện đại, nói rõ hơn là đồng phục đi học cấp ba. Quần xanh đậm kèm theo chiếc áo trắng đã có vài vết bẩn được chàng trai mặc lên một cách khá xộc xệch có thể nói lên quãng đường đi của anh ta không được dễ dàng. Thân hình chàng trai có vẻ hơi không cân đối, nhìn cũng không mang theo chút gì cơ bắp cho lắm, nhìn từ xa có thể biết đây là một người không ham tập thể dục, lười biếng và hơi ham ăn nhưng tổng thể thì vẫn không phải quá béo mà chỉ hơi mập mạp.

Chàng trai ấy của chúng ta tên là Vũ Đức Huy, đây là nhân vật được lấy hoàn toàn từ hình tượng của tác giả viết lên câu truyện này. Anh chàng này cũng không phải là người đẹp trai, ga lăng hay nhà giàu mà chỉ là thanh niên bình thường, hơi thích ảo tưởng và hay nói đạo lý nhưng chả bao giờ làm. Vào một hôm bình thường, anh ta cũng đi học rồi về như những học sinh khác, nhưng khổ nỗi nhiều lúc vừa đi về anh ta cũng lại vừa nghĩ đến mong muốn xuyên việt, và thế là mọi chuyện xảy ra như một điều bất thường trong vô số điều bình thường. Nó phá vỡ thế giới quan duy vật được xây dựng hàng thiên niên kỷ bằng một việc duy nhất không có một chút logic đó là Huy xuyên việt, cậu ta xuyên vào một khu rừng rậm rạp tràn đầy nguy hiểm khiến cậu sợ hãi đến suýt nữa không khống chế được bản thân.

Đưa bàn tay đang còn run rẩy khẽ vạch ra những ngọn cỏ cao lớn, Huy khẽ bước rất nhẹ nhưng âm thanh cậu tạo ra không có chút nào là nhẹ nhàng đi qua những bụi cỏ rộng lớn. Làm một người sống ở thời hiện đại nhưng lại sinh ra trong gia đình làm nông nên thi thoảng cậu cũng được trải nghiệm công việc đồng áng nương rẫy vất vả, nhưng những thứ đó so với việc này thì thật sự quá là nhàm chán và hạnh phúc. Cậu có ước mơ xuyên việt là thật, nhưng chả ai muốn xuyên vào khu rừng như thế này cả, ít ra cậu không có mong rằng mình sẽ mở hậu cung,đối với Huy xuyên qua dị giới làm hoàng đế rồi cưới một cô hoàng hậu xinh đẹp là điều cậu ước mơ bấy lâu. Nhưng mà đúng như những gì mà người lớn nói, thực tế với phim ảnh, tiểu thuyết nó khác xa nhau lắm, xuyên việt đôi lúc cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.

Đưa ánh mắt nhìn xung quanh thì cậu đa phần có thể kết luận đây là một thế giới ma thuật cũng kiếm. Nếu hỏi vì sao thì đó là vì nơi đây có những đồ vật rất là huyễn huyễn như những con vật to khổng lồ bự chảng. Còn những thứ khác cậu cũng không để ý đến vì nó không quan trọng. Đôi lúc không biết thì Huy cứ kết luận đại theo ý mình là được, dù gì tương lai vẫn còn dài, cậu vẫn muốn sống trong thế giới của ma thuật hơn là tiên hiệp hay siêu phàm kiểu khác. Bởi vì ma thuật là thứ cậu thích nhất, cậu không thích làm tu sĩ hay võ sĩ, nếu làm kỵ sĩ thì sẽ suy nghĩ lại vì cậu cảm thấy nó ngầu hơn.

Ước mơ thì ước mơ lấy, nhưng thực tế thì Huy vẫn phải bảo trì tỉnh táo của mình mà cẩn thận nhìn tứ hướng. Ánh mắt ngước lên cái cây cao chót vót, cậu định trèo lên đó nhưng mà có vẻ rất không có hi vọng. Cái cây này nhìn sơ qua thì cũng cao thật, còn cao bao nhiêu mét thì cậu không biết, cậu cũng chẳng phải chuyên cái đo đo đạc đạc cho lắm, nói chung là cứ thấy nó cao là được rồi.

Suy nghĩ một hồi thì Huy cũng quyết định leo lên trên cái cây mà cậu cảm thấy có thể leo được. Cái cây này cao không kém cái cây hồi nãy nhưng mà cành cây của nó mọc thấp hơn nhiều, cành thấp nhất chỉ cao gần hai mét, đây là khoảng cách mà cậu có thể dùng sức trèo lên. Dùng hai tay của mình nắm lấy cành cây thô, Huy hít một hơi thật sâu để lấy sức vì cậu cũng không biết mình có thể trèo hay không, đơn giản mà nói là thể chất cậu hơi yếu và cậu cũng sợ độ cao nên rất ít leo trèo. Nắm tay thật chặt vào cành cây, Huy dùng sức đạp chân vào thân cây tạo thế leo lên. Sau khi hai chân cậu cũng bám được vào cành cây thì tay Huy bắt đầu phát lực, cậu dùng chút sức bú sữa mẹ cuối cùng để chuyển người từ phía dưới cành cây lên phía trên.

"Phù, cuối cùng cũng được". Huy ngồi trên cành cây nhẹ nhàng thở ra, trong tim cậu cũng cảm thấy hơi có chút thành tựu. Dù gì đây cũng là lần đầu cậu leo lên cành cao như vậy. Trước đây làm cũng có công cụ hoặc đa số là chẳng dám leo nên bây giờ cũng coi như là chiến thắng bản thân một lần.

Thành tựu nhỏ đã hoàn thành, bây giờ đến lượt thành tựu lớn hơn, Huy cẩn thận dùng hai chân đứng trên cành cây, đôi mắt ngước nhìn lên những cành cây cao hơn rồi lại nhìn xuống dưới đất. Hai chân Huy sau khi nhìn lung tung bỗng trở nên hơi lạnh, cũng hơi run. Đây là bệnh sợ độ cao bắt đầu tái phát lại rồi. Huy hít một hơi thật sâu, sau đó lại thở ra, rồi lại hít một hơi thật sâu. Cứ như vậy Huy chỉ đứng hít thở gần năm phút đồng hồ, cậu nghe nói cách này sẽ xoa dịu căng thẳng nhưng hoàn cảnh bây giờ với tâm lý tốt chất của Huy thì thật sự điều này tác dụng rất có hạn. Lấy hết dũng khí của bản thân, Huy bắt đầu thử leo lên cao hơn. Lần này cậu chọn leo lên cây là vì nhìn tiểu thuyết thấy nhân vật chính leo cây để xem có gì nguy hiểm không, hay có chỗ nào đất trống mà xây cái lán để nằm. Đối với đầu óc Huy bây giờ thì việc kiếm chỗ ngủ trở nên rất quan trọng. Cậu không dám ngủ trên cây vì thật sự không có chỗ, nằm sợ lăn một phát là hết truyện kết thúc phim hoặc bộ truyện sẽ đổi tên thành Hành Trình Ở Dị Giới Của Linh Hồn Người Thanh Niên.

Từng bước từng bước cẩn thận, không dám trèo quá xa hoặc quá nguy hiểm, hao gần nửa tiếng Huy cuối cùng cũng leo lên được hơn hai mươi mét cao, đến đây thì cậu thực sự không dám leo nữa, nó quá nguy hiểm, sơ tí ngã phát là đi ngay gặp ông bà, với lại ở đây là dị giới nên cũng chưa chắc là gặp được ông bà.

Hai cánh tay nắm chặt lấy mấy cành cây nhỏ, đôi chân hơi lạnh chọn lấy cành cây to nhất gần đó để đứng nhưng tâm thần Huy vẫn rất bất an. Đôi mắt cậu bây giờ đang cố gắng nhìn qua những ánh sáng lờ mờ để tìm lấy cái chỗ trú ẩn hay chỗ nào có thể sinh tồn được nhưng ánh mắt Huy dần tuyệt vọng vì cậu đã nhìn khá xa nhưng tất cả không có gì ngoài cây, cây, cỏ, cây và cỏ. Nhưng rồi nhân vật chính cho dù phế đến đâu cũng sẽ có cái gọi là hào quang bỗng lóe sáng. Đôi mắt Huy nhìn về phía bên cánh tay phải nơi cậu đứng, tim Huy bắt đầu đập mạnh như cậu đang ở bên cạnh crush vậy. Hít một hơi thật sâu với đôi mắt khó có thể tin, Huy chỉ nói được hai chữ.

"Bìa rừng".

Chính xác mà nói nơi cậu đang đứng là rìa khu rừng, đây có thể là cái may trong cái rủi, phúc vận của thiên đàng ban ân cho Huy khi mà một thanh niên như cậu nếu ở trong rừng thì chắc chắn không thể sống được. Huy dán chặt đôi mắt hướng phía ngoài cánh rừng nhìn lấy nhưng tầm nhìn có hạn khiến cậu không thể biết được khung cảnh quá rõ ràng. Nhưng tất nhiên là ở ngoài đó rất sáng, chứng tỏ trời vẫn đang trưa nên Huy cũng thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn xuống dưới đất. Và thế là hai chân Huy cũng bắt đầu lạnh đi, cậu ngay lập tức hướng đôi mắt về phía ngoài bìa rừng, tậm trạng cũng dần bình thản trở lại.

"Xuống thôi". Miệng nói ra hai chữ không muốn nói, Huy bắt đầu cuộc hành trình mới của mình trên chiếc cây nhìn đã rất cổ xưa này.