Chương 6: CÓ BẪY (TRAP!)

Hiện tại, Yuuto đang cùng mọi người đang tập trung tại quảng trường trước lối vào chính diện của Đại mê cung Orcirus. Tại quảng trường gần lối vào là các gian hàng được dựng la liệt nườm nượp khách vào ra. Chủ hiệu của mỗi gian đều ra sức hò hét cạnh tranh lẫn nhau, tạo nên khung cảnh náo nhiệt như một lễ hội

Khác với tưởng tượng của Yuuto về một lối đi tăm tối âm u, đó là một cánh cổng to đùng và vững chắc giống hệt lối vào của một viện bảo tàng, thậm chí còn có cả một trạm tiếp đón sắp sẵn. Yuuto và mọi người dáo dác nhìn quanh như những gã nhà quê lên tỉnh, khép nép sau lưng thủ lĩnh Merlin như một đàn gà con bám theo đuôi mẹ

Bên trong Đại mê cung

Quang cảnh bên trong mê cung hoàn toàn khác biệt với sự náo nhiệt ở bên ngoài. Ánh dạ quang mờ ảo thế chỗ cho ánh sáng thông thường, và dù không có đuốc hay công cụ ma thuật thì cả hội vẫn có thể thấy bằng mắt một lối đi có chiều cao và bề rộng khoảng chừng ba đến năm mét.

Mọi người bắt đầu phân chia thành đội ngũ và tiến rầm rập về trước. Quãng đường đi thật suôn sẻ không có gì đáng nói cho đến khi cả hội bước vào trong một gian phòng rộng lớn, với trần hình mái vòm và độ cao từ bảy đến tám mét.

Bỗng đâu,trước những cặp mắt hiếu kỳ của mọi người, những khung xương màu xám bắt đầu trồi ra từ các khe rãnh hai bên vách tường.

Được rồi, nhóm Maru tiến lên trước. Còn lại lùi về sau! Chúng ta sẽ luân phiên thay đổi vị trí đầu. Sẵn sàng nào! Bọn quái vật này được gọi là Skeleton. Tuy chúng lanh lẹ nhưng không phải là đối thủ đáng gờm. Cứ bình tĩnh mà tiến!” Đúng như những gì ông chú nói, bọn quái vật này nhảy xổng vào hội với tốc độ khá nhanh.

Đứng chính diện là nhóm của Maru – mà cụ thể là Shin nhận vị trí tiên phong, khẽ đanh gò má lại. Quả nhiên là cậu ta không cảm thấy thoải mái một chút nào cả.

Maru, Shin, Ryuu – ba người này lãnh nhiệm vụ chặn đứng đợt công kích của bọn Người chuột. Hai cô gái ở ngay sát cạnh Katori – thiếu nữ đeo kính Eri Hatano và loli hoạt bát Suzu Tamako – bắt đầu niệm xướng để chuẩn bị phát động ma thuật. Cả nhóm đều tuân theo một đội hình chắc chắn như trong lúc luyện tập.

“Lốc kiếm”- Maru vung vẩy cái lưỡi kiếm khốn nạn rực sáng bằng một tốc độ mà mắt thường khó theo kịp và nhanh chóng kết liễu kha khá đối thủ.

Sở hữu Chức nghiệp “Vệ sĩ”, thế nên trang bị của Ryuutarou là Tấm khiên hạng nặng . Đó là những Tạo Tác có thể gây nên sóng xung kích và được tin là không bao giờ có thể bị phá hủy. Ryuutarou gồng mình lấy thế và sử ra những pha chặn công kích đẹp mắt ngăn không cho bất kỳ kẻ địch nào lọt qua. Shin là “Đấu sĩ”, rất thích hợp với thành viên câu lạc bộ Karate, thế nên trang bị của Ryuutarou là găng tay sắt và xà cạp . Cậu ra tay với những đường quyến cước cực kỳ đẹp mắt. Đó là những đòn đánh đầy vẻ thanh thoát nhưng ko kém phần mạnh mẽ khiến các thành viên trong ban hội hội đều phải trầm trồ khen ngợi.

“Băng hoại”-“Sóng dữ”-“Lửa thiêng”-“…” Bọn còn lại thi nhau phát động ma thuật nhấn chìm bọn quái vật- “Kii–“ chúng chỉ kịp kêu lên một tiếng thật bi thương trước khi biến mất hoàn toàn ko vết tích.

“Aaa, ừm, làm tốt lắm! Lần tới các em vẫn sẽ giữ vị trí tiên phong, nhớ đừng lơ là đó!”

Nhắc nhở cả hội không được chủ quan song thủ lĩnh Merlin cũng không giấu được nụ cười khổ trước sự xuất sắc của đám sinh viên. Tuy vậy, nỗi căng thẳng từ lần đầu tiêu diệt đám quái vật trong mê cung dường như đã tan biến đi mất. Những gương mặt xung quanh bắt đầu giãn ra, và thủ lĩnh Merlin, trước tình cảnh đó, cũng đành nhún vai, “Thôi thì cứ như vậy.”

Kể từ đó không có vấn đề nổi bật gì xảy ra cả. Mọi người cứ thay phiên nhau chiến đấu và tiến xuống những tầng dưới đầy thuận lợi. Và cuối cùng, cả hội đã đến tầng thứ hai mươi – cột mốc phân chia ranh giới giữa những nhà phiêu lưu hàng đầu với số đông còn lại. Sáu mươi là số tầng thấp nhất đã từng được thám hiểm tại mê cung này, và đó là một thành tựu vĩ đại của các nhà phiêu lưu hơn một trăm năm trước. Hiện tại, chỉ cần qua được tầng thứ hai mươi bạn đã được xem là hàng đầu, và khi đạt đến tầng thứ bốn mươi thì bạn sẽ đứng trong hàng ngũ của những nhà phiêu lưu ưu tú nhất.

Tuy không có kinh nghiệm chiến đấu, song bọn sinh viên đều là những kẻ gian lận thế nên việc xuống được tới đây cũng là một điều khá dễ hiểu.

Thứ đáng sợ nhất trong mê cung là bẫy. Tùy tình hình mà số lượng bẫy chết người có thể tăng lên hay giảm đi.

Có thể nói nhờ vào sự chỉ đạo của các thành viên trong ban hội mà cả bọn vượt qua được các tầng đầy thuận lợi như thế này. Thủ lĩnh Merlin luôn nhấn mạnh rằng tuyệt đối không được tự tiện đi đến các khu vực chưa được xác nhận là không có bẫy.

“Được rồi, các em. Kể từ lúc này không chỉ có một loại mà rất nhiều loại quái vật khác sẽ cùng phối hợp tấn công chúng ta. Cho đến giờ các em vẫn thắng dễ nhưng không có nghĩa là các em có thể chủ quan nhé! Hoàn thành xong tầng hai mươi là chúng ta sẽ kết thúc buổi luyện tập ngày hôm nay! Phấn khởi lên nào!”

Thủ lĩnh Merlin thông báo.

Và… cho tới hiện tại, Yuuto vẫn chưa làm được trò trống gì cả.:)))) . Thành tích duy nhất của cậu là tiêu diệt một con quái vật Slime được các hiệp sĩ làm yếu đi bằng cách dùng Biến đổi để tạo ra hố bẫy trên mặt đất và xiên qua người nó.

Căn bản không ai muốn Yuuto ở trong nhóm của mình vì cậu chỉ có thể nấp sau lưng các mạo hiểm giả trong khi chờ đợi thời cơ. Quả là một cảnh tượng thảm bại. Tuy nhiên, bằng cách rèn luyện Biến đổi liên tục trong thực chiến thì ma lực của cậu cũng sẽ được cải thiện. Kết quả là cả ma lực và cấp độ cậu đều tăng thêm hai điểm – có vẻ như kinh nghiệm từ thực chiến hết sức hữu ích.

Nhưng mình vẫn hoàn toàn chỉ là một người chơi kí sinh, haa ~ Yuuto khẽ cười thầm

Cả hội dừng lại nghỉ ngơi một lát. Cậu nhìn về phía trước và bắt gặp ánh mắt của Katori. Cô ấy cũng đang quan sát và mỉm cười lại với cậu.

Cái ánh nhìn chăm chú đó cộng thêm nhớ lại lời tuyên bố sẽ “bảo vệ” cậu tối qua khiến Yuuto ngó lơ đi chỗ khác đầy xấu hổ. Vẻ mặt của Katori ít nhiều xịu xuống.

Yuuto liếc nhìn qua Katori, và cậu liền cảm thấy có một tia nhìn lạnh gáy quét dọc qua sống lưng. Đó là một ánh nhìn khó chịu tràn đầy cảm xúc tiêu cực. Cậu vốn đã quá quen với những ánh nhìn thiếu thiện cảm trong lớp học, song cái cảm giác nặng nề sâu thẳm này hoàn toàn không thể so sánh bằng.

Đây không phải là lần đầu tiên trong ngày mà ngay từ ban sáng cậu đã có thể cảm nhận được ánh nhìn đó. Nhưng mỗi khi đưa mắt nhìn quanh cố xác định nguồn gốc thì cứ y như rằng nó lại biến mất. Điều này cứ lặp đi lặp lại từ sáng đến giờ khiến Yuuto cảm thấy hết sức chán nản.

Con lợn gợi tình?.. Mình đã làm sai cái gì à? ... Mình nghĩ mình đã cố gắng hết sức cho dù là kẻ bất tài... có lẽ nào đó lại là nguyên nhân?Sao lại là mục tiêu?... Haa ~

Yuuto thở dài một tiếng não nùng. Cậu bắt đầu có linh cảm không lành như Katori đã nhắc đến hôm qua.

Cả hội đang thám hiểm quanh tầng thứ mười chìn chuẩn bi lên tầng hai mươi. Chỉ cần đến được đó thì buổi luyện tập thực chiến hôm nay sẽ kết thúc. Vì ma thuật chuyển dịch đầy thuận tiện của Thời đại Thần linh đã không còn tồn tại, thế nên khi đấy cả hội sẽ phải quay về bằng phương pháp cổ điển. Bầu không khí xung quanh trở nên thật thoải mái, và do địa thế của vách tường khiến việc sắp hàng ngang là không thể, cả hội phải di chuyển thành một hàng dọc.

GRrrrràoooooooOOO!!!!

Một tiếng gầm mãnh liệt vang lên làm chấn động cả gian phòng.

“???”

“Huhh”

“Kyaaaa”

Cơ thể của mọi người như vừa hứng chịu một đòn xung kích, tuy không gây nên thương tích song lại cứng đờ chẳng thể chuyển động. Đó là ma thuật đặc trưng của Thạch Hổ “Tiếng gầm áp bức.” Đó là một tiếng gầm chứa đựng ma thuật khiến đối thủ tạm thời bị tê liệt.

Nhóm tiên phong của Maru lãnh trọn tiếng gầm trực diện khiến cả bọn gần như hóa đá tại chỗ.

Thạch Hổ liền lợi dụng lúc đó để tấn công, nó sử dụng các Gai đá trên người phóng tới chỗ hàng phòng ngự sơ suất mà tấn công. Một cái Gai đá thật to phóng thẳng tới chỗ Katori. Cặp mắt của nó đỏ hoe, hơi thở thì rời rạc bất thường và dường như có một tiếng kêu vang lên, “Ka-to-ri-cha-an!” Cả ba người Katori, Eri và Suzu liền hét lên khiếp đảm và thế là việc phát động ma thuật đã bị gián đoạn.

“Coi nào coi nào! Đang chiến đấu mà mấy em làm gì vậy?”

Ông chú Merlin chém bay những cái gai bằng đó đi.-“Mau chóng giải phép đi”

Nhóm Katori thì “T-Tụi em xin lỗi” với gương mặt tái xanh thiếu thoải mái.

Và một chàng trai trẻ đã nổi cơn thịnh nộ trước tình cảnh ấy. Không ai khác ngoài cục thịt rạo rực ý thức chính nghĩa và cũng là vị anh hùng của chúng ta-Maru.

“Đồ khốn kiếp... Sao mày dám làm trò đó với Katori và mọi người... tao sẽ không tha cho mày!”. Nói rồi cậu lao vào đánh trực diện với nó “Aahh! Cái thằng ngốc này! Mọi người mau buff cho cậu ta”-Merlin to tiếng.

“Khổng lồ hóa”-“ Nguyện ước”-“ Cứu rỗi”-“…”

Lúc này con Thạch Hổ yếu thế, nó liền gầm thêm một tiếng để chạy thoát thân thì…”Mày ko thoát được đâu con trai à! Ngọn thương ánh sáng”. Maru đã sử dụng skill trước.

Bùmmmm

“Grrr -àoo”

Nó chỉ kịp kêu lên một tiếng lâm chung thảm thương trước khi hóa thành một cơn mưa bụi rơi lộp độp xuống sàn.

“Ka ka ka, tuổi l*l dám động vào bọn tao này”

Merlin đi tới cốc đầu cậu ta một cái đau điếng

“Úi!?”

“Cái tên ngốc này. ta biết là cậu đang nghĩ gì, nhưng đừng lao đầu lên một cách ko suy ngĩ và sử dụng skill lung tung như vậy. Nhỡ đâu đang chiến đấu mà cậu hết mana thì sao? Đứng im chịu chết à?”

Lời la rầy của thủ lĩnh Merlin khiến Maru kêu “Uu” và chỉ biết cười xòa xin lỗi. Nhóm Katori cũng chạy lại cười gượng như muốn động viên cậu ta.

“... Đó, đó là cái gì vậy? Một cái rương lấp lánh ánh kim- Oahh- chúng ta giàu to rồi.”-Kimoto.

“Đẹp quá”-Katori

“Sao nó lại nằm ở chỗ đó vậy”-Yuuto.

“Trông nó lấp lánh thật kìa”-Ryuu

“Nếu đã vậy thì để tôi lấy nó cho!”

Kẻ vừa nói vừa tự động di chuyển sau đó là Kimoto. Hắn đang bám trên vách tường bị phá hủy và nhẹ nhàng tiến tới chỗ cái rương. Thủ lĩnh Merlin liền hoảng hốt.

“Cẩn thận! Chúng ta còn chưa biết nó có an toàn hay ko!”

Kimoto vờ như không nghe thấy, và một màn xử lý tay nhanh hơn não của cậu là cậu đã mở cái rương ra.

“Thủ lĩnh à, ko có gì trong này cả”

Khi đó một mạo hiêm giả đã phát hiện thấy dưới chân một ma pháp triệu hổi có tầm sử dụng khá lớn đang thi triển.-“Chết tiệt, là bẫy”

“Hả???”

Tuy nhiên, lời cảnh báo của vị mạo hiểm giả và thủ lĩnh Merlin đã đến chậm một bước.

Ngay giây phút Kimoto mở cái rương thì một trận địa ma thuật đã khởi động xong. Cái rương này là một cái bẫy dành cho những người bị hút hồn bởi vẻ ngoài lóng lánh của nó mà cố ý mở ra nó. Quả là một cốt truyện đầy thú vị và phản ánh chính xác bản chất của thế giới này :))))

Trận địa ma thuật tỏa sáng rực rỡ và chỉ trong khoảnh khắc đã mở rộng choáng hết cả gian phòng, tái hiện lại khung cảnh cái ngày mà mọi người bị triệu hồi tới đây.

Bụp

Rên lên vì cái mông ê đau ê ẩm, Yuuto đưa mắt nhìn một lượt xung quanh. Đa số tụi học sinh đều đáp xuống bằng bàn tọa giống hệt cậu. Thủ lĩnh Merlin cùng các hiệp sĩ và nhóm tiên phong của Maru cũng đã đứng dậy với cặp mắt đầy cảnh giác.

Có vẻ như trận địa ma thuật ban nãy đã phát động ma thuật dịch chuyển. Loại ma thuật của Thời đại Thần linh này có thể tạo ra những kỳ tích đáng kinh ngạc mà thứ ma thuật hiện nay không cách gì có thể làm được.

Nơi mà cả bọn được dịch chuyển đến là trên một cái cầu đá khổng lồ, được xây bằng đá tảng với chiều dài khoảng chừng một trăm mét hơn và trần cao xấp xỉ hai chục mét. Không có một con sông nào chảy bên dưới cái cầu mà chỉ là một khoảng không đen ngòm bất tận trải dài. Nếu mà rơi xuống đó thì cũng cầm chắc là rơi xuống chốn địa ngục không có lối ra.

Tuy bề rộng của cây cầu là khoảng mười mét, nhưng lại không có tay vịn chứ đừng nói gì là thành cầu, thế nên chỉ cần trượt chân là sẽ không thể nắm được cái gì cả. Cả bọn đang ở ngay chính giữa của cây cầu, và trông qua hai bên đầu thì có thể thấy được một hành lang kéo dài đến một cầu thang dẫn lên tầng trên.

Sau khi xác nhận tình hình xong, thủ lĩnh Merlin liền ra chỉ thị bằng một vẻ mặt nghiêm trọng:

“Tất cả đứng dậy khẩn trương chạy tới cầu thang! Mau! Mau! Mau!”

Cả bọn hối hả chạy như điên tới cầu thang.

Tuy nhiên, cái bẫy của mê cung vẫn chưa kết thúc và nó sẽ không cho phép mọi người rút lui đơn giản đến vậy. Hai trận địa ma thuật hiện ra ở hai bên đầu cầu và quái vật xuất hiện. Một đàn quái vật lúc nhúc chiếm hữu bên phía cầu thang. Một con quái vật khổng lồ trấn giữ ở phía còn lại.

Ngay khi đó, thủ lĩnh Merlin nhìn trân trối vào con quái vật lớn, miệng lẩm bẩm như đang rên lên đầy tuyệt vọng: “Chết tiệt! Đừng có đùa tao…. Một con Dark Scartner-Bọ cạp kim cương đen” sao?

---0---