Chương 4: KẺ YẾU NHẤT LUÔN BỊ BẮT NẠT

Đã một tuần trôi qua kể từ cái ngày Yuuto được biết đến như là kẻ vô dụng và yếu ớt nhất trong đám học sinh.

Hiện giờ cậu đang tận dụng từng giờ từng phút khoàng thời gian được nghỉ giữa những lúc tập luyện để nghiên cứu tại thư viện trong Thánh điện. Và hiện cậu đang đọc quyển “Bách khoa toàn thư các loại quái vật thường gặp”.

Vì sao cậu quan tâm một quyển sách như thế? Là do cậu nhận thức đươc bản thân cậu quá vô dụng ko thể giúp gì cho team trong cả tuần vừa qua. Do vậy nên những lúc rảnh rỗi cậu đã quyết định rèn luyện bản thân trau dồi thêm kiến thức. Tuy nói vậy, nhưng cậu lại thở dài một cách nặng nề.

Cậu chậm rãi lôi bảng trạng thái ra và ngồi chống cằm quan sát

// Yuuto Amano

Giới tính: Nam

Tuổi 20

Level: 2

Chức nghiệp: Biến đổi sư

Sức mạnh :12

Kháng lực :12

Kháng phép: 12

Ma lực: 12

Sinh lực: 12

Thông hiểu ngôn ngữ

Skill:

Ma pháp biến đổi //

Đó là thành quả sau hai tuần rèn luyện cật lực của Yuuto. “Công nhận tăng dữ dội thiệt ha!” cậu than thầm trong bụng. Tiện thể trạng thái của Maru là..:

// Maru Itochi

Giới tính: Nam

Tuổi: 20

Level: 10

Chức nghiệp: Anh hùng

Sức mạnh :200

Kháng lực :200

Kháng phép: 200

Ma lực: 200

Sinh lực: 200

Thông hiểu ngôn ngữ

Skill:

Sử dụng được tất cả các thuộc tính

Kháng vật lý

Ma thuật cao cấp

Thần nộ

Cường lực

Hồi phục tức thời

Đột phá giới hạn //

Mức độ tăng trưởng của cậu ta gấp năm lần Yuuto.

Rốt cuộc, Yuuto đành lắc đầu ngao ngán vì chẳng thể nào chối bỏ được thực tại trước mặt. Nhận thấy phiên luyện tập đang tới gần, cậu nhanh chóng rời khỏi thư viện ngay sau đó. Quãng đường từ thư viện đến hoàng cung nằm trong tầm mắt chứ không xa, và trên đường đi cậu có thể lắng nghe những tiếng huyên náo vang vọng trong khắp kinh đô. Đó là tiếng hò reo của lũ trẻ nô đùa, tiếng mời gọi của các chủ tiệm hàng quán, hay tiếng rầy la trước sự náo động quá mức của bọn trẻ. Tất đã vẽ nên một bức tranh sinh động về cuộc sống hàng ngày đầy yên bình tại nơi đây.

Đúng như mình nghĩ, nếu đã không có chiến tranh thì tại sao lại không được quay về cơ chứ ~

Yuuto bắt đầu lạc vào chốn mộng mơ của riêng cậu. Đó là cách mà cậu dùng để trốn tránh thực tại, trốn tránh quãng thời gian phiền muộn đang sắp sửa bắt đầu với cậu.

Cậu đang xem những vũ khí và chuẩn bị luyện tập thì,…..

“Ê, Amano. Sao rồi mày? Cầm kiếm làm cái quái gì thế. Mày vốn chỉ là một kẻ bất tài thôi mà.”

“Gượm đã Kimoto, sao ông phũ phàng thế!? Cho dù mười phần đều là sự thật ~ Kyahahaha.”(Nanato)

“Sao lần nào đến cũng thấy mày rèn luyện vậy? Gặp tao là tao đã xấu hổ chạy cong đuôi rồi. Hihihi.”(Kimoto)

“Naa, Kimoto. Thấy tội thằng này quá đi, hay là tụi mình giúp nó luyện tập được không?”(Nanato)

Tanaka cùng đồng bọn cười hô hố như thể đây là một chuyện gì đó hết sức thú vị.

“Aaa? Oi oi. Tanaka à, sao ông tốt bụng dữ vậy? Maa, tao thì cũng tốt bụng lắm, nên tao cũng sẵn lòng giúp chú mày luyện tập một phen ~”(Akitou)

“Oi oi, tốt quá rồi còn gì. Tụi tao là những người siêu tốt bụng đấy. Tốt bụng đến nỗi dùng thời gian quý báu để giúp đỡ cho một kẻ bất tài như mày ~ . Yuuto à ~ nhớ biết ơn tụi tao đấy nhé.”(Nanato)

Nói xong, nhóm Kimoto tự tiện khoác vai Yuuto rồi kéo cậu đến một chỗ vắng ngoài tầm mắt đám đông. Bọn học sinh cùng lớp tuy nhìn thấy nhưng tảng lờ tỏ vẻ không chú ý đến.

“Cậu là ai tôi ko biết cậu đi ra điiiiii! Mình tôi luyện tập là đủ rồi. Làm ơn hãy để cho tôi yên đi.”

Yuuto vẫn nhẹ nhàng từ chối.

“Hảả? Tụi tao phải thân chinh dạy dỗ một thằng bất tài như mày mà mày nói gì vậy? Đúng là không được. Im lặng! Biết cảm ơn các anh thì sẽ tốt hơn đấy!”(Kimoto)

Nói đoạn, Kimoto thúc cùi chỏ vào mạn sườn Yuuto khiến cậu rên “Hự” và nhăn mặt lại vì đau đớn. Một khi đã ngoài tầm mắt đám đông thì Kimoto và đồng bọn cũng chẳng nể nang gì nữa mà sử dụng thẳng bạo lực với cậu. Đây không phải là một điều khó hiểu khi mà các chàng trai tuổi mới lớn này đột nhiên có được sức mạnh khủng khiếp trong tay, tuy nhiên bị buộc phải làm bao cát cho chúng là chuyện vượt quá sức kiên nhẫn của cậu. Nói vậy, nhưng là một người không có khả năng phản kháng, Yuuto đành cắn răng chịu đựng cho qua trận.

Cuối cùng, khi cả bọn đến một điểm mù trong khu vực luyện tập vắng tanh không người qua lại, Kimoto đẩy Yuuto ngã nhào ra đất.

“Coi nào, mau đứng lên. Tới giờ luyện tập vui vẻ rồi nhé.”

Kimoto, Nanato, Sato, Akitou – bốn người bọn chúng đã vây quanh Yuuto. Cậu đứng dậy, nghiến răng đầy chán nản.

“Hyaaa! Tới đi”

Lặp tức, cậu lãnh trọn một cú đánh toàn lực từ phía sau lưng. Sato dùng võ kiếm tấn công cậu. Yuuto ngã nhào về phía trước nhưng bọn chúng vẫn tiếp tục đánh vào những trọng điểm của cậu.

“Coi kìa! Mầy sao thế, buồn ngủ rồi hử?”

“Bộc phá ”-Nanato-ko thể đứng dậy ngay vì ăn trọn những đòn đánh kia, Yuuto liền lăn sang một bên để tránh né, nhưng,…

“Phong cầu”-Sato đã căn ngay thời điểm mà phát động ma thuật. Một luồng gió tấn công thẳng vào ngay ngực của Yuuto làm cho cậu văng qua một bên “Hự” Cậu đau đớn gập người, miệng muốn ói cả mật ra ngoài.

Việc bắt nạt Amano đội lốt hỗ trợ luyện tập vẫn tiếp tục thêm một lúc sau đó. Cậu vẫn gồng mình chịu đựng cơn đau trong lúc tự hỏi tại sao bản thân lại yếu đến vậy. Nói cho cùng, dù không phải là đối thủ của chúng thì cậu cũng phải đánh trả chứ không thể nằm im chịu trận như thế này được.

Tuy nhiên, ngay từ nhỏ Yuuto vốn không phải kiểu người thích gây hấn, đối địch và nuôi dưỡng ác ý với người ngoài. Thế nên mỗi khi có tranh chấp, cậu luôn tìm cách nhường nhịn đối phương. Nếu có thể chịu nhẫn nhục thì cậu nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh chóng, và điều đó tốt hơn là gây thù chuốc oán với kẻ khác.

Mẫu người như Yuuto trong mắt nhiều người có thể xem là hiền lành, nhưng số còn lại cho rằng cậu thật thảm hại. Ngay cả Yuuto cũng không biết mình rơi vào nhóm nào nữa.

Khi cơn đau Yuuto chịu đựng sắp vượt quá giới hạn, giọng một cô gái đầy giận dữ vang lên đột ngột:

“Các người làm gì vậy?”

Nghe thấy giọng nói đó, vẻ mặt Kimoto và đồng bọn như muốn kêu lên, “Chết con đ* mọe ăn l*n rồi!” Và đúng là chết thật, bởi vì giọng nói đó xuất phát từ Katori – cô gái mà nhóm Kimoto thầm thương trộm nhớ. Và không chỉ có mỗi cô ấy, còn có cả lớp trưởng, và sensei ở phía sau nữa.

“Làm gì có. Tớ không muốn có hiểu lầm gì ở đây đâu. Chỉ là bọn tớ đang huấn luyện đặc biệt cậu ta thôi mà...”

“Yuuto-kun!”

Phớt lờ mọi lời biện minh của Kimoto, Katori liền chạy tới chỗ của Yuuto đang gập mình ho sặc sụa. Ngay khoảnh khắc trông thấy tình cảnh của cậu, Katori chẳng thiết tha gì tới nhóm Kimoto nữa.

“Huấn luyện đặc biệt sao? Theo như tớ thấy đây chỉ là tấn công đơn phương mà thôi.”

“Làm gì có, chuyện đó...”

“Biện hộ giỏi đấy. Cho dù Yuuto-kun không thích hợp để chiến đấu thì chúng ta vẫn là bạn cùng lớp của nhau. Đừng bao giờ tái diễn chuyện này thêm lần thứ hai, sensei ko nói lần hai đâu nhé.”- Akiko-sensei

“Nếu mấy cậu rảnh rỗi đến vậy thì sao không tự mình rèn luyện chứ?”-Maru

Bị công kích từ ba phía đầy mãnh liệt, Kimoto và đồng bọn đành cười bịp bợm giả lả rồi đánh bài chuồn khỏi nơi đó. Katori dùng ma pháp hồi phục để điều trị cho Yuuto.

“C-Cảm ơn. Riessfald -san. Cậu đã cứu tôi.”

Trước nụ cười gượng của Yuuto, Katori lắc đầu nguầy nguậy như chực khóc.

“Lúc nào cậu cũng phải chịu đựng những chuyện như thế này sao? Nếu vậy thì mình sẽ...”

Katori nhìn về phía nhóm Kimoto vừa rời khỏi với thái độ căm giận. Yuuto liền mau chóng ngăn cô lại.

“Không, không phải lúc nào cũng như thế! Tôi ổn mà, tôi thực sự rất ổn luôn, cậu không cần lo lắng đâu.”

“Nhưng...”

Katori không hoàn bị thuyết phục trước chữ “Ổn” của Yuuto, nhưng vẻ mặt tươi cười như măt trời mùa đông của cậu rốt cuộc cũng khiến cô miễn cưỡng bỏ qua mọi chuyện.

Sensei, ở bên cạnh Katori nét mặt căng thẳng, nở một nụ cười gượng gạo với cậu. Yuuto cảm ơn cô ấy. Tuy nhiên, người tạt một gáo nước lạnh vào cuộc trò chuyện sau đấy là một nhân vật mang phẩm chất anh hùng.

“Nói vậy chứ bản thân Amano cũng phải nỗ lực hơn nữa. Cậu không thể dùng sự yếu đuối của mình để biện hộ cho việc không cố gắng trở nên mạnh mẽ được. Nếu mình nghe không nhầm thì những lúc không luyện tập, cậu toàn cắm đầu vào thư viện để đọc sách. Nếu là mình, mình sẽ chuyên tâm rèn luyện trong những lúc rảnh rỗi để có thể trở nên mạnh mẽ, cho dù chỉ là một chút. Nếu Amano chịu khó nghiêm túc thì mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều đấy. Có lẽ bọn Kimoto cũng chỉ muốn sửa đổi tính cách thiếu chân thành của cậu mà thôi.”. Nói rồi Maru bỏ đi một mạch.

Nhưng Yuuto nở một nụ cười cay đắng khi hiểu ra rằng Maru giải thích hành động của người khác như vậy vì cậu ta là một nhân vật luôn tin vào tính bản thiện của con người.

Thực sự mà nói, lời của Itochi không có ác ý. Cậu ta chỉ đơn giản là đang thẳng thắn khuyên bảo Yuuto, người giờ đã chẳng còn chút hơi sức nào để mà hóa giải mối hiểu lầm này. Bên cạnh đó, có nói gì với một kẻ không có chút hoài nghi ý thức chính nghĩa của bản thân cho đến hiện tại thì cũng chỉ là vô ích mà thôi.

Hiểu được toàn bộ mọi chuyện, Sensei lấy tay che mặt và thở dài một tiếng, rồi nhỏ giọng xin lỗi Yuuto.

“Xin lỗi em nhé. Lớp trưởng Maru cũng không có ý xấu gì đâu.”

“Ahaha, ừm, em hiểu mà. Ổn cả thôi.”

Yuuto đáp lại bằng một gương mặt tươi cười. Cậu đứng dậy, lấy tay phủi sạch bộ quần áo lấm bẩn.

“Coi nào, đã bắt đầu phiên luyện tập rồi đó. Chúng ta đi chứ?”

Yuuto hối thúc cả nhóm quay trở lại khu vực luyện tập. Trông thấy Katori vẫn còn đầy lo lắng, Yuuto cố làm ra vẻ không quan tâm. Là một người con trai, cậu không thích việc dựa dẫm vào một người bạn gái cùng lớp một chút nào

Sau khi phiên luyện tập kết thúc, như mọi khi thì sẽ là giờ dùng bữa tối và khoảng thời gian tự do của mỗi người, thế nhưng hôm nay thủ lĩnh Merlin giữ cả hội lại muốn truyền đạt một số thứ. Sau khi được tất cả học sinh đã chú ý đến, ông ấy thông báo bằng một giọng hết sức táo bạo:

“Kể từ ngày mai, chúng ta sẽ đến ‘Đại mê cung Orcirus’ thám hiểm nhằm bắt đầu rèn luyện thực chiến cho các em cùng một lúc. Tất cả vật dụng cần thiết đều đã được chuẩn bị sẵn, thế nên ta cần tất cả các em cân nhắc về việc vạch ra ranh giới giữa luyện tập và rèn luyện thực chiến với quái vật ở ngoài kinh đô. Maa, nói tóm lại, hãy phấn khởi lên đi! Nhớ nghỉ ngơi cho thoải mái hết ngày hôm nay nhé! Thế thôi, tất cả giải tán!”

Sau khi truyền đạt xong, ông chú liền nhanh chóng rời đi, bỏ lại đám học sinh huyên náo ầm ĩ phía sau và Yuuto đang đứng ở cuối hàng, mắt ngước nhìn lên bầu trời đầy sao trên cao.

...Quả là gian nan quá sức thật~

--0---