Buổi tối 7h
Tại căn nhà nhà nhỏ đơn sơ nhưng cũng phải gọi khá giả đầy đủ tiện nghi. Một gia đình 3 người vốn ấm cúng hạnh phúc.
*Keng
Tiếng bát đũa loảng xoảng rơi vỡ xuống đất.
" Khốn nạn! Anh làm cái gì vậy hả?" Người thiếu phụ khuân mặt hoảng khi thấy chồng đi về liền một tay hất tung bát đũa trên bàn xuống đất mà không động mồm.
Nàng tên là Ái Vi là người vợ đảm đang xinh đẹp, vô cùng hiền dịu chiều chồng. Hằng ngày nàng luôn ở nhà chăm lo con cái chuẩn bị cơm nước, đúng hơn là nội chợ nhưng vẫn giữ cho mình 1 vóc dáng đẫy đà quấn hút người nhìn. Cũng như bao ngày nàng luôn cùng đứa con trai đợi cơm chồng đi làm về.
Người chồng thường khi về nhà thì rất vui mừng vẻ mặt hớn hở, chạy ôm vợ và kể chuyện nghe hôm nay mình làm gì, được tăng lương hay bị sếp phạt không và những chuyện trên đời xuống đất, một bữa cơm vô cùng ấm áp tràn ngập tiếng cười. Hắn tên là Nhật Dương một thằng đàn ông từ đáy xã hội đi lên, may mắn xin được vào một công ty lớn. Sáng đi tối về, vẫn như mọi khi hắn từ 18h30 về.
Cũng tại thời điểm đấy ở một nơi mà màn đêm bao phủ mờ mịt, nếu có người ở nơi này thì nhìn thì còn tưởng mình bị mù vì nó không phải màu đen hay gì mà là không có màu sắc. Đột nhiên 1 trùm sáng giữa trung tâm xuất hiện, nhìn kĩ lại sẽ thấy là một viên ngọc bội có kích thước chỉ bằng ngón cái. Quang thân viên ngọc được khảm lên những văn tự vô cùng bắt mắt đầy huyền cổ. Nó dường như ngày càng phát sáng như muốn chiếm vùng không gian này vậy.
Và rất nhanh chóng viên ngọc bội đã bao trùm vùng không gian không màu ấy thì với tốc độ phi ánh sáng vượt qua muôn ngàn hành tinh vũ trụ. Tin chắc rằng chỉ cần nó chạm vào vật gì đó liền sẽ nổ tung thành mảnh vụn. Nhưng nó lại hoàn hảo đến vô lại một mạch tiến thẳng tới hành tinh màu xanh.
Nhật Dương sau khi tan làm về.
Đi trên con đường mà bao nhiêu năm nay hắn đi, thật sự quen thuộc và hoài bão. Những cơn gió mùa thu, cơn gió của buổi hoàng hôn mát lạnh phả vào mặt. Nó khiến con người chúng ta sáng khoái tràn đầy năng lượng. Nó như tiếp sức cho con người sau những ngày đi làm vất vả, dường như bao sự mệt mỏi đã xua tan đi mất. Hắn vui vẻ đi về, hít vào những luồng không khí trong lành. Bỗng
Bốp
" A!!! Cái gì vậy? " hắn ôm đầu xoa suýt mà tự nói.
Kiểm tra mọi thứ xung quanh xem cái gì rơi vào đầu thì hắn phát hiện ra đó là một viên bi màu xanh ngọc, càng nhìn lại càng cuốn và thuận mắt. Lên hắn quyết định mang về nhà cho đứa con trai năm nay lên 3 của mình.
"Thằng oách con nào ném vào đầu ông ?May cho chúng mày ông đây đang vui với Nhật Khang nhà ta đang thiếu cái vòng tay để đeo." Hắn dự định về sẽ khoan 1 lỗ rồi vòng dây vào để làm thành một chiếc vòng tay.
Hắn cứ như vậy mà đi tiếp mà không biết một sinh vật đang lấp ở bụi cây nhìn chằm chằm hắn bằng đôi mắt khát máu.
Và rồi sinh vật ấy tiến tới tưởng như là một con quái vật khổng lồ nhưng không
Đó là một con muỗi với cái ống vòi vô cùng to có khi to bằng lỗ mũi. Tuy cái vòi to nhưng thân thể nó lại bé giống như những con muỗi khác nhưng nó vẫn khoẻ mạnh cất cánh bay thậm chí tốc độ nó còn rất nhanh như con nhặc vậy. Nó bay lên cổ Nhật Dương đặt vòi và hút từng ngụm một, đến khi đủ lo nó liền phóng bay nhanh đi kiếm con mồi khác cư như là chán với thức ăn mình vừa nếm.
Nhật Dương hắn thật sự không biết và không lấy cảm giác gì. Đang đi thì hắn cảm thấy cơ thể mình như bị lửa thiêu. Thân thể ngứa ngáy, làn da bắt đầu đổi màu sang đỏ, đôi mắt thì dần mất ý thức chỉ toàn thấy lòng trắng. Hắn như điên cuồng đi siên sẹo tay chân run lẩy bẩy. Hân đi với tư thế hai tay chống hông, chân đứng khựu xuống bước đi với hai đầu gối chạm nhau. Người xung quanh còn tưởng hắn múa tòng cũng liền đưa ngón cái lên mà khen ngợi. Thuận tiện về nhà hắn bốc bị ngất trước cổng nhà.Trong nhà Ái Vi vẫn đang cười đùa với Nhật Khang đợi bố nó về.
" Này anh Dương! Anh có sao không đấy?" Người hàng xóm cạnh nhà Nhật Dương đi ra đổ rác thì nhìn thấy hắn.
Hắn mơ màng tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, không hiểu chuyện gì xảy ra đến với mình.
" Hazzz anh em mình làm chung công ty, em thì lương tháng có mấy trăm mét tý, sáng đi muộn tối về sớm. Chắc anh làm vất vả quá không đi nổi vào nhà hả ? Để em vác anh vào." Người hàng xóm liền dìu Nhật Dương đứng dấy.
Còn hắn thì sau khi nghe người hàng xóm kế bên khịa, thấy trong người đang khó chịu liền vung cú đấm thẳng mặt tên hàng xóm. Do không để ý lên bị lãnh trọn cú đấm của Nhật Dương khiến hắn choáng lảo đảo ngã vào thùng rác ven đường.
Nhật Dương hắn lại điên cuồng xông đến. Một tay bóp cổ một tay đấm ra những cú đấm đầy uy lực nện thẳng vào người hàng xóm. Người hàng xóm dẫy dụa kháng kịch liệt, không ngờ vì buông lời chỉ trích hắn mà mình sắp gặp nguy hiểm. Mà cũng thấy lạ hàng ngay hắn nói những lời còn cay dái hơn Nhật Dương còn không phản ứng nhưng sao hôm nay nó lạ thế.Hắn nhìn lên đôi mắt Nhật Dương mà run rẩy vì đó không phải là mắt người mà là mắt của quỷ dữ thấm đậm màu của máu của sự chết chóc. Tên người hàng xóm may mắn vớ được hộp nhựa liền đập mạnh vào người Nhật Dương.Và may mắn thoát nạn hắn ho khù khụ hốt hoảng chạy vào nhà.
Nhật Dương sau cú đập mạnh ấy từ từ đứng dậy như không cảm nhận được sự đau đớn.Hắn đi thẳng vào nhà hắn.
Trong nhà.
"A hình như ba về rồi" Thằng bé Nhật Khang đang xoa nắn bú bánh bao của mẫu hậu nghe thấy tiếng chuông đi vào liền vui mừng cất tiếng.
Ái Vi cũng đứng dậy để thằng bé xuống ra mở cửa giúp chồng vào nhà.
Không mở ra thì thôi. Mở ra mùi hôi thôi sốc thẳng vào mũi nàng. Ngước lên nhìn Nhật Dương mà giật mình không thôi. Đôi mắt đỏ của máu đang nhìn chằm chằm nàng.