Chương 8: Người đẹp Minh Y

Hình như, trong thị trấn Tuyệt Âm yên tĩnh đó, có rất nhiều cư dân bản địa, và mỗi người trong số họ trông... phải diễn tả thế nào nhỉ, Ngô Ngân cảm thấy, họ không giống người sống bình thường, mà giống NPC hơn!

Hành động đơn điệu, vẻ mặt đờ đẫn, suy nghĩ lộn xộn.

Ban đầu, họ đều là những người sống sờ sờ đi lại trong dị độ, nhưng đi mãi đi mãi, họ đã lạc lối, đánh mất linh hồn!

Rõ ràng, ý thức của họ cũng không quay trở lại đây!

- Coi như đây là một bài kiểm tra mà chúng tôi dành cho cậu vậy, nếu lần sau tiến vào dị độ, cậu có thể tìm đến Nữ Oa Thần Đoan một cách suôn sẻ, thì chúng tôi sẽ đề bạt cậu làm thành viên chính thức, khi đó, gia đình cậu sẽ có được quyền bảo hộ dành cho gia quyến, hơn nữa, nếu cấp bậc của cậu đủ cao, họ có thể sống yên ổn mãi mãi, không cần phải đối mặt với thế giới dị độ hung hiểm kia!

Cô gái quấn khăn lụa tím nói.

- Cả ba người họ đều không cần phải đối mặt với thế giới đó sao?

Ngô Ngân nghe được câu này, ánh mắt lập tức thay đổi.

- Toàn bộ nhân loại chúng ta đều đang nỗ lực hết sức để cứu vãn Nữ Oa Thần Đoan, Nữ Oa Thần Đoan còn tồn tại thì thế giới này còn tồn tại, nên đương nhiên sẽ có một bộ phận loài người có thể tiếp tục an giấc. Hơn nữa, những người “ra ngoài” như chúng ta cần được nghỉ ngơi để khôi phục tinh thần, không thể ở trong dị độ quá lâu, cứ cách một khoảng thời gian nhất định phải quay về đây để gột rửa, nếu không...

Cô gái quấn khăn lụa tím nói.

- Nếu không, sẽ trở thành người lạc lối, linh hồn hoàn toàn biến mất?

Ngô Ngân nói.

- Đúng vậy, cậu lĩnh hội rất nhanh.

- Cảm ơn cô, nữ Bồ Tát, vì đã nói cho tôi biết nhiều điều như vậy.

Ngô Ngân gật đầu.

Hắn rất may mắn, ít nhất là thích nghi với mọi thứ sắp tới nhanh hơn những người không hề có sự chuẩn bị.

Chắc hẳn bây giờ, có vô số gia đình vẫn đang chìm nghi ngờ, đang gào thét, cảm thấy vô cùng đau khổ và hoang mang cho tương lai!

- Nữ Bồ Tát gì chứ, gọi tôi là Minh Y là được rồi!

Minh Y cười rạng rỡ, có lẽ khi không phải làm việc, cô cũng là một người rất hoạt bát, vui vẻ.

- Được rồi, người đẹp Minh Y.

Ngô Ngân không hề tiếc lời khen ngợi.

Lúc này, đôi mắt của Minh Y đã cong thành hình trăng lưỡi liềm, quả thực xứng đáng với hai chữ mỹ nhân.

- Mong rằng chúng ta sẽ gặp nhau trong Hoang Trần.

- Được!

Ngô Ngân gật đầu.

...

Dưới bức tường cũ kỹ của khu nhà cũ, người đàn ông đi cùng Minh Y đang kiên nhẫn chờ đợi.

Người đàn ông mặc áo khoác da xoay xoay chiếc bật lửa đắt tiền trên tay, ngậm điếu thuốc trên môi nhưng không châm lửa.

- Đội trưởng Tần.

Minh Y gọi.

- Tên nhóc đó thế nào, xác định là giác quan thứ sáu đã thức tỉnh chưa?

Người đàn ông ngậm thuốc hỏi.

- Vâng, cậu ta đã thức tỉnh thính giác, trong quá trình nói chuyện với cậu ta, tôi luôn nói bằng giọng muỗi kêu, cậu ta nghe rõ mồn một từng câu từng chữ.

Minh Y nói.

- Những mặt khác thì sao?

Đội trưởng Tần hỏi.

- Hình như là không có, cậu ta khen tôi xinh đẹp, chứng tỏ không nhìn thấy lớp hoá trang phong cách Cthulhu của tôi. Tôi có xịt một ít nước hoa “Túy Phương” lên người, cậu ta cũng không có biểu hiện say mê, hai giác quan còn lại thì không tiện kiểm tra, có lẽ cậu ta chỉ là người thức tỉnh đơn giác quan.

Minh Y nói.

- Cũng được, thức tỉnh thính giác có thể nâng cao tỷ lệ sống sót lên rất nhiều, hy vọng cậu ta có thể tìm thấy Nữ Oa Thần Đoan.

- Cậu chàng này cũng khá thú vị, đội chúng ta cũng đang thiếu cao thủ thính giác, nếu cậu ta tìm thấy Nữ Oa Thần Đoan, chiêu mộ cậu ta vào đội chúng ta đi.

Minh Y nói.

- Rất đẹp trai sao?

Đội trưởng Tần nhướn mày hỏi.

- Ừm ừm ừm! Cậu ta còn gọi tôi là mỹ nhân nữa kìa!

Minh Y liên tục gật đầu, khác hẳn vẻ nghiêm túc, đoan trang ban nãy.

- Sau khi biết sự thật, cậu ta có phản ứng bài xích nào về mặt sinh lý không?

Đội trưởng Tần tiếp tục hỏi.

- Không có, trông rất bình thường, suy nghĩ cũng rất rõ ràng, bình tĩnh giống hệt tôi lúc trước!

- Có lẽ là phản ứng chậm.

Đội trưởng Tần nói.

- Hừ, không phải ai cũng có giác ngộ hoàn hảo như tôi được, hơn nữa tôi vẫn cảm thấy bản thân tôi ở đây mới là thật nhất, đáng yêu, quyến rũ, trẻ trung, năng động, xinh đẹp đến mức nổ tung cả hành tinh!

- Tìm bạn trai đi, nhìn cô giống như con mèo hoang gào thét giữa đêm khuya vậy.

- Tần lão quái, có phải ông đã nếm trải sự tốt đẹp của đàn ông rồi, nên mới ra sức thúc giục tôi như vậy không?

Minh Y không cam lòng yếu thế phản bác.

Đội trưởng Tần biết, luận về khoản độc miệng thì mình không đấu lại Minh Y, chỉ đành giơ ngón cái với cô, ngoan ngoãn ngậm miệng.

...

Trong nhà.

Cả nhà im lặng một lúc.

Cuối cùng, Ngô Ngân cũng lên tiếng phá vỡ sự im lặng này.

- Ba, ba đừng lo lắng cho con, người của chính phủ đã tìm đến con, chứng tỏ con có năng khiếu và năng lực trong lĩnh vực này.

Ngô Ngân nói.

- Thế giới đó, ba đã từng đặt chân đến không chỉ một lần, ba...

Ngô Anh Đình nói đến đây, giọng nghẹn lại.

Cuối cùng vẫn là già rồi.

Giống như một người lính già, bất đắc dĩ phải nhìn đứa con trai vừa tròn đôi mươi của mình bước chân lên chiến trường đầy nguy hiểm.

Lúc này, ông vừa vui mừng vì con trai có khả năng sinh tồn và ứng biến phi thường, vừa lo lắng con trai sẽ bị dày vò đến thân tàn ma dại trong Dị Độ Hoang Trần, bởi vì, sự tàn phá đó không chỉ là về mặt thể xác.

- Ba còn nhớ buổi sáng hôm đó, khi gia đình chúng ta tuyên bố phá sản không, rất nhiều người mặc vest đến nhà chúng ta kiểm kê tài sản, con đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy ba mẹ ngồi bên bàn ăn nhỏ, xung quanh là một đám luật sư... Lúc đó, con thực sự rất sợ hãi.

Ngô Ngân nói.

Du Ngữ, Du Y và Ngô Anh Đình đều ngẩng đầu lên, nhìn Ngô Ngân.

Kết quả, Ngô Ngân đột nhiên nhoẻn miệng cười:

- Con cứ tưởng sau khi giàu lên, cuối cùng ba mẹ cũng ly hôn, con và em gái phải chọn một người để sống cùng.

- Hóa ra chỉ là phá sản, chỉ là mất hết tiền thôi.

- Nói thật, tin tức hôm nay còn chưa bằng tin ba mẹ ly hôn mà con tưởng tượng ra hôm đó.

- Vì vậy, dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần gia đình chúng ta sống tốt là được.

- Ba, một gia đình là một khối thống nhất, trước đây ba thích hợp làm ăn kinh doanh, ba cũng đã làm rất tốt, mẹ thích hợp quán xuyến gia đình, cũng chăm sóc con và em gái, còn có cả ba rất tốt, bây giờ xem ra, con là người rất phù hợp để đi khám phá nơi được gọi là “thế giới thực” kia, vậy thì hãy giao nhiệm vụ này cho con, ba mẹ cứ yên tâm tin tưởng và ủng hộ con...

Nước mắt của Du Y và Du Ngữ tuôn rơi không ngừng, nhưng họ vẫn gật đầu thật nghiêm túc.

Người không nỡ nhất, cũng là người khó đưa ra quyết định nhất, chính là Ngô Anh Đình.

Nhưng sau một hồi do dự, Ngô Anh Đình cũng gật đầu nói:

- Ba sẽ sắp xếp lại tất cả những thông tin mà ba thu thập được, không thể để con tay không đi chịu chết được!

- Vâng! Còn nữa, sự an toàn của mọi người ở đây cũng giao cho ba.

Ngô Ngân gật đầu, ánh mắt vô tình hay cố ý liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngô Anh Đình đương nhiên hiểu.

Gần đây, mọi thứ bên ngoài nhất định sẽ rất hỗn loạn, cho dù chính phủ có duy trì ổn định thì cũng không thể chăm lo hết cho mọi người được.

Ông cần phải đảm bảo an toàn cho gia đình, đề phòng có kẻ nhân lúc loạn lạc này mà trả thù!

- Yên tâm, ba đã chuẩn bị đồ rồi.

Ngô Anh Đình gật đầu, ý bảo mình đã giấu vũ khí, con trai cứ yên tâm đến Dị Độ Hoang Trần mà hành động!

Nhìn ánh mắt của ba, trong nháy mắt, Ngô Ngân đột nhiên nhận ra được điều gì đó.

Một khi ngày tận thế ập đến, những nơi sang trọng nhất sẽ càng dễ trở thành mục tiêu trút giận của một số người.

Ngược lại, căn nhà đổ nát, căn phòng đổ nát, khu phố đổ nát này còn an toàn hơn biệt thự sang trọng mà họ từng ở trước đây!

- Vậy con không lãng phí thời gian nữa, con sẽ nhanh chóng thích nghi với thế giới mới.

Ngô Ngân không cần xuống tầng hầm nữa, mà bước thẳng vào phòng mình.

Ba Ngô Anh Đình đã chuẩn bị kỹ càng cho tương lai, một nửa thùng hàng trong phòng thoạt nhìn thì giống như đựng hàng hoá, nhưng thực chất bên trong là rất nhiều vật tư sinh hoạt, cho dù cả nhà không ra khỏi cửa một tháng thì cũng vẫn có thể sống sót.

Bên ngoài, xã hội bây giờ chắc chắn rất hỗn loạn, tốt nhất là không nên ra ngoài.

- Đúng rồi con trai, ba đã từng gặp một số người có năng lực đặc biệt.

Ngô Anh Đình lên tiếng nói.

- Ở Hoang Trần sao?

Ngô Ngân hỏi.

- Không, là người có năng lực đặc biệt ở thế giới của chúng ta. Sau khi họ có được năng lực đặc biệt trong Dị Độ Hoang Trần, đặc biệt là năng lực về mặt cảm nhận, chúng sẽ truyền theo đến đây, bao gồm cả việc một số người như thể đã tiến hóa, trở nên mạnh mẽ hơn.

Ngô Anh Đình nói.

Sau khi nghe ba nói xong, Ngô Ngân đột nhiên cảm thấy cánh tay phải đau nhói.

Ngô Ngân nhớ đến thần tích màu đen kỳ lạ cắm thẳng lên trời, cúi đầu nhìn xuống cánh tay phải của mình theo bản năng. Chỉ liếc mắt một cái, Ngô Ngân kinh hãi phát hiện ra, bên trong da thịt nơi cánh tay phải của mình, vậy mà lại có một luồng vật chất hắc ám ẩn hiện!

Trong luồng vật chất hắc ám này, một đường vân sét hình tia sáng như một thanh kiếm chết chóc hiện lên, từ mạch máu của hắn chiếu ra da thịt, tỏa ra một loại ánh sáng thần thánh nào đó!

Ngô Ngân vô cùng kinh hãi!!

Vật chất màu đen kỳ lạ này vậy mà lại theo hắn đến đây!

Chẳng lẽ, nó có thể vượt qua “cơ thể” của hắn, xuyên qua Nữ Oa Thần Đoan, sau đó đến được linh hồn độc lập của hắn ở nơi này sao??

Ban đầu, Ngô Ngân còn hơi khó tin vào những lời ba mình nói, nhưng khi nhìn thấy vật chất màu đen kỳ lạ trên cánh tay phải của mình, cảm nhận được năng lượng thần bí và bao la ẩn chứa trong thánh văn này, Ngô Ngân nhận ra tất cả những gì ba nói đều là sự thật!

- Sao vậy con?

Thấy Ngô Ngân mặt mày kinh hãi, Ngô Anh Đình lo lắng hỏi.

- Không... không có gì.

Ngô Ngân nhận ra, dường như ba hắn không nhìn thấy vật chất màu đen kỳ lạ trên cánh tay mình, hắn cũng không muốn để ba thêm lo lắng.

- Nơi này cứ giao cho ba.

Ngô Anh Đình nói.

- Vâng!

Ngô Ngân gật đầu, quay về căn phòng chật hẹp của mình.

Hắn lại kiểm tra cánh tay phải một lần nữa.

Ngô Ngân phát hiện hoa văn hình thanh kiếm chết chóc màu đen đáng sợ trên cánh tay phải của mình lại chìm xuống, điều này khiến hắn càng thêm khó hiểu.

- Thôi, vẫn nên tranh thủ thời gian khám phá dị độ đi, bên ngoài sẽ càng ngày càng loạn.

Đeo kính áp tròng màu sắc sặc sỡ vào, Ngô Ngân chớp chớp mắt, làm quen một chút.

- Xin chào Ngô Ngân, xác nhận tiến vào Hoang Trần chứ?

Rất nhanh, giọng nói của AI vang lên trong đầu hắn.

Nhất định phải tìm cho mình, cho gia đình một con đường sống!

- Xác nhận!

Ngô Ngân kiên định trả lời.

Một luồng hơi ấm lan tỏa xung quanh đầu hắn, sau đó là cơn buồn ngủ dễ chịu ập đến, như thể muốn đưa hắn tiến vào một giấc mộng sâu kỳ ảo, đầy màu sắc.

Mà giấc mơ thì luôn bắt đầu một cách không báo trước, hơn nữa, người trong mộng sẽ không bao giờ nghi ngờ xem nó bắt đầu như thế nào...

...

Ồn ào.

Xung quanh vô cùng ồn ào.

Ngô Ngân mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm ngửa, một tia nắng chiều tà chiếu lên người hắn, liếc mắt sang là có thể nhìn thấy mặt trời đang dần dần lặn xuống biển.

Rõ ràng đây không phải là thị trấn Tuyệt Âm trong rừng mưa trước đó.

Mà là một thành phố ven biển.

Những tòa nhà cao tầng san sát phản chiếu trên mặt biển lấp lánh, tạo nên một khung cảnh vô cùng lãng mạn.

- Được rồi, cứ đặt ở ngã tư này đi.

Lúc này, một người đàn ông bên cạnh lên tiếng.

Lúc này Ngô Ngân mới để ý, mình đang nằm trên một chiếc xe đẩy bằng gỗ, có hai người đang đẩy hắn đến ngã tư chữ “đinh” (丁) thông ra bờ biển.

Con đường lớn rất rộng rãi, xung quanh cũng có những tòa nhà cao tầng, nhưng kỳ lạ là, trên đường không hề có xe cộ qua lại, người đi bộ cũng tương đối ít, nơi đây rõ ràng là một đô thị sầm uất, tráng lệ, nhưng lại toát lên vẻ kỳ dị khó tả.

Ngô Ngân thử ngồi dậy, kết quả, cả người lập tức phát ra tiếng “leng keng”.

Cúi đầu nhìn xuống, Ngô Ngân phát hiện ra mình vậy mà lại bị trói bằng dây xích rỉ sét, cố định trên chiếc xe đẩy bằng gỗ ọp ẹp này!

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đăng nhập vào acc nữ sao??

Mình là phù thủy, đây là bị bắt đi làm nghi thức trừ tà sao!

- Mấy người... đang làm gì vậy?

Ngô Ngân thử hỏi.

Những người này đã lên tiếng, vậy thì ở đây chắc chắn không có hai con ác quỷ kia.

- Tối đến thì mày sẽ biết, đi thôi.

Người đàn ông mặc áo sơ mi đen nói với người bên cạnh.

Này, đừng đi chứ!

Ban đêm có zombie hay sao?

Có cần mỗi lần vừa vào đã kích thích như vậy không??

Tin tốt là, mình là đàn ông.

Tin xấu là, hình như mình sắp mất mạng rồi!