Chương 22: Tự làm tự chịu
Bên ngoài cửa sổ, ánh lửa bỗng nhiên bùng lên, ngay sau đó, cửa sổ kính bị người bên ngoài đập vỡ!
Cửa sổ có song sắt, Ngô Anh Đình chưa kịp bịt cửa sổ thì đã thấy bom xăng tự chế được đám du côn ném vào trong!
Hai mẹ con Du Di và Du Ngữ hoảng hốt, vội vàng lấy xô hứng nước, định dập tắt những quả bom xăng này.
Nhưng loại bom xăng này cháy lan rất nhanh, trong chớp mắt, lửa bùng lên rồi nhanh chóng bén vào những vật dụng dễ cháy trong nhà!
Không lâu sau, sàn nhà trong căn hộ đã bị biến thành thảm lửa, sau đó, khi quả bom xăng thứ hai, thứ ba tiếp tục được ném vào trong, cửa sổ và tường cuối cùng cũng bắt lửa.
“Đoàng!”
“Đoàng!”
Ngô Anh Đình cũng đỏ mắt, ông giơ súng bắn về phía những kẻ đang ném bom xăng bên ngoài cửa sổ!
- Lão ta có súng! Lão ta có súng!
- Chặn cửa lại, thiêu chết chúng nó!
- Dám chống trả à!
Không ai dám ném bom xăng vào nhà nữa, nhưng lửa trong nhà cũng đã bùng lên, khói dày đặc bốc lên, nhanh chóng bao trùm căn hộ chật hẹp.
- Dùng khăn ướt bịt mũi, ngồi xuống!
Ngô Anh Đình lớn tiếng nói với vợ con mình.
- Tiểu Ngân vẫn còn trong phòng...
Du Di lập tức chạy vào phòng, cố gắng đánh thức Ngô Ngân.
- Dùng xe lăn, anh ra ngoài liều mạng với chúng nó, hai mẹ con em đưa Tiểu Ngân chạy càng xa càng tốt!
Ngô Anh Đình tức giận ngút trời.
Ông không ngờ rằng người anh em từng chung tay gây dựng sự nghiệp với mình như Hà Chí Trù lại có thể tàn nhẫn đến vậy, ngay cả cơ hội thương lượng cũng không có, chỉ vì mười vạn mà muốn thiêu chết cả nhà ông!
Du Di và Du Ngữ hợp sức cùng nhau, đưa Ngô Ngân vẫn đang hôn mê lên xe lăn, đẩy hắn ra khỏi phòng.
Ngô Anh Đình trực tiếp bắn vài phát súng về phía cửa, sau khi xác nhận rằng không có ai dám chặn cửa, ông lập tức đạp cửa xông ra ngoài.
- Chặn lão lại cho tao, đừng để lão cầm súng ra ngoài!
Tên to con có giọng khàn khàn ra lệnh.
Những tên bên ngoài không biết đã tìm đâu ra một cái giá sắt, bọn chúng nấp sau cánh cửa, dùng giá sắt chặn cửa lại, không cho người bên trong ra ngoài.
Tuy cửa đã mở, nhưng cả nhà Ngô Anh Đình không thể nào xông ra ngoài, mặc dù có súng trong tay nhưng Ngô Anh Đình không thể bắn trúng những kẻ đang nấp sau bức tường.
Có thể thấy, những tên thuộc tổ chức Áo Đen này đã có sự chuẩn bị từ trước, bọn chúng biết rất rõ rằng những người bị dồn vào đường cùng nhất định sẽ liều mạng phản kháng!
- Khụ khụ... khụ khụ...
- Khụ khụ!
Trong nhà, lửa càng lúc càng lớn, Du Di và Du Ngữ đã bắt đầu ho dữ dội, khí độc tràn ngập trong phòng, nếu không ra ngoài, chắc chắn họ sẽ bị ngạt thở đến chết.
Lửa bắt đầu thiêu đốt da thịt, Ngô Anh Đình tức giận, không ngừng dùng người húc vào giá sắt trước cửa như một con thú hoang.
- Bọn mày sẽ không được chết tử tế! Bọn mày sẽ không được chết tử tế!
Ngô Anh Đình tức giận rủa.
- Ông già, ném súng ra đây cho tụi tao, biết đâu tổ chức Áo Đen sẽ tha cho ông một con đường sống.
Tên to con có giọng khàn khàn nói.
- Lão Ngô, ai mà không biết anh từng rất có năng lực, đừng giả vờ nữa, mau giao hết những thứ anh đang giấu ra đây!
Hà Chí Trù vẫn chế nhạo.
Ngô Anh Đình quay đầu nhìn vợ con, mắt đỏ hoe.
- Không thể đưa cho bọn chúng...
Du Di lắc đầu nguầy nguậy.
Chỉ vì ít tiền mà có thể phóng hỏa thiêu chết cả nhà người ta, cách hành xử của tổ chức Áo Đen này chắc chắn rất tàn bạo, một khi đã giao súng cho bọn chúng, họ sẽ bị chúng mặc sức xâu xé.
Thà rằng cả nhà chết ở đây còn hơn là phải chịu đựng sự sỉ nhục như vậy.
Ngô Anh Đình đau khổ và tuyệt vọng, ông phát hiện ra rằng mình thật sự đã già rồi, không thể thích nghi với thế giới này nữa.
Ông nạp đạn vào súng, nhìn vợ con đang ngoan cường như mình ở phía sau.
Thà rằng kết thúc một cách gọn gàng còn hơn là phải chịu đựng cảnh bị thiêu sống trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, ít nhất cũng không phải chịu đau đớn như vậy.
Du Di nhìn chồng mình, gật đầu với ông.
Cả người Ngô Anh Đình run rẩy, ông giơ súng lên...
Thực ra, điều ông muốn làm nhất là tự bắn vào mình một phát, nhưng với tư cách là một người đàn ông, ông phải chịu đựng hành động tàn nhẫn nhất trên thế gian này, đó là để cho người thân của mình được giải thoát trước.
- Vù vù vù...
Trong nhà, lửa càng lúc càng cháy dữ dội, khói đen cuồn cuộn bốc ra từ cửa sổ và cửa chính của căn hộ, khiến cho đám người bên ngoài cũng không chịu nổi.
Mặc dù vậy, bọn chúng vẫn không có ý định buông tha, từ khi thảm họa ngày tận thế được công bố, thứ gọi là lòng trắc ẩn đã biến mất khỏi thế giới này.
Hai mẹ con đã nhắm mắt lại, họ cũng sợ hãi, nhưng chỉ có thể tin vào kiếp sau.
Thế nhưng, Ngô Anh Đình vẫn không nỡ xuống tay.
Ông vẫn muốn tìm đường sống cho gia đình mình!
Ngô Anh Đình đưa súng cho Du Di, còn mình thì đi đến bên tường, giật mạnh tấm rèm cửa đang cháy, quấn quanh người!
Hành động của ông đã quá rõ ràng.
Ông muốn biến mình thành một quả cầu lửa, xông qua đám người đang giữ giá sắt ở cửa!
Nhưng điều này cũng có nghĩa là, dù có xông ra ngoài được thì ông cũng khó mà dập tắt được lửa trên người, ông sẽ bị thiêu sống!
Nội tâm của Du Di cũng tràn đầy tức giận, bà nắm chặt khẩu súng, thề rằng sau khi xông ra, nhất định sẽ giết sạch đám người bên ngoài!
Tuy nhiên, khi vừa định nắm chặt báng súng, Du Di bỗng nhiên phát hiện ra tay mình trống không, khẩu súng vừa rồi còn ở trong tay bà đã biến mất.
Du Di lập tức cúi đầu xuống, bà phát hiện ra Ngô Ngân, người vốn đang hôn mê trên xe lăn, không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, hơn nữa, khẩu súng lục kiểu cũ kia đang nằm trong tay phải của hắn...
- Ba!
Tiếng gọi này khiến người cha đang chuẩn bị khoác lên mình ngọn lửa sững sờ.
Ngô Anh Đình quay người lại một cách khó tin, nhìn con trai Ngô Ngân đang từ từ đứng dậy khỏi xe lăn.
Khói đen mù mịt, lửa cháy dữ dội, nhưng dường như những thứ này không ảnh hưởng gì đến Ngô Ngân, dáng người hắn thẳng tắp, đôi mắt sáng ngời, mang đến cho Ngô Anh Đình một cảm giác như được tái sinh!
Và cảm giác như thế này, Ngô Anh Đình chỉ cảm nhận được ở những “người siêu năng lực”.
Ngô Ngân đã trở lại!
Hơn nữa, hắn đã lột xác!
- Ba, giao cho con.
Ngô Ngân đi đến bên cạnh Ngô Anh Đình, giật lấy tấm rèm cửa đang cháy, ném vào sâu bên trong căn hộ.
Ngô Anh Đình mừng như điên, gật đầu lia lịa.
Ngô Ngân không nói thêm gì nữa, hắn chỉ lắng nghe trong một giây, phán đoán vị trí của tất cả những kẻ bên ngoài hành lang.
Hắn đi đến chỗ cửa sổ bị vỡ, ở đó cũng có người canh giữ, chỉ cần Ngô Anh Đình dám thò tay ra bắn súng thì cổ tay của ông sẽ bị một cây gậy sắt đánh gãy!
Chỉ có điều, Ngô Ngân căn bản không cần thò tay ra ngoài.
Hắn đi đến bên cửa sổ, lạnh lùng ném khẩu súng ra ngoài!
Khẩu súng lục kiểu cũ đó bay thẳng ra ngoài hành lang, vẽ một đường cong parabol như sắp rơi xuống lầu.
Tên to con có giọng khàn khàn còn tưởng rằng người bên trong cuối cùng cũng đã đầu hàng, còn nở nụ cười đắc ý ra mặt, trong thời buổi loạn lạc này, có súng trong tay thì có thể muốn làm gì thì làm!
Tuy nhiên, cảnh tượng tiếp theo khiến tên to con có giọng khàn khàn vô cùng kinh hãi.
Bởi vì, khẩu súng đáng lẽ phải rơi xuống lầu kia lại lơ lửng giữa không trung như một con chim đen!
Họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đám côn đồ phóng hỏa trên hành lang!
“Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Bốn phát súng liên tiếp vang lên,
Bốn người trên hành lang gần như đồng thời ngã xuống đất!
Viên đạn xuyên qua cơ thể bọn chúng, để lại những vết đạn cháy xém trên bức tường cũ kỹ.
Máu bắn tung tóe trên hành lang, những tên côn đồ phóng hỏa này còn chưa kịp kêu la thì đã ngã sấp xuống, cơ thể không ngừng co giật!
Tên to con có giọng khàn khàn ngã xuống trước cửa.
Gã bị bắn trúng bụng, sẽ không chết ngay lập tức, nhưng máu thì lại phun ra như suối.
Tên to con có giọng khàn khàn nhìn khẩu súng biết bay kia với vẻ mặt không thể tin nổi, đồng tử giãn ra to hết cỡ.
Mấy ngày nay, gã vẫn luôn ỷ vào việc gia nhập tổ chức Áo Đen từ sớm mà hoành hành ngang ngược, không ngờ hôm nay lại gặp phải “linh tỉnh giả” trong truyền thuyết, sao gã lại xui xẻo đến vậy...
Hối hận cũng vô dụng, bởi vì ruột của gã vừa bị bắn thủng.
Gã còn chưa kịp “vui vẻ” trong thời hỗn loạn này thì đã chết rồi, gã rất không cam lòng.
“Cạch!”
Ngô Ngân đạp bay giá sắt bên ngoài, đưa người nhà ra khỏi căn hộ đầy khói.
Hắn liếc nhìn mấy tên đang giãy giụa trên mặt đất, thấy ba trong số đó đều mặc áo đen.
Trang phục áo đen thống nhất này sao trông quen quen vậy nhỉ, giống như loài gián.
- Đừng... đừng giết tôi... tôi chỉ định dọa các người thôi, cháu à, chú là chú Năm của cháu đây!
Hà Chí Trù nằm sấp trên mặt đất, ông ta sợ đến mức hồn vía lên mây, bắt đầu van xin.
Ngô Ngân phát hiện ra Hà Chí Trù bị bắn trúng đùi trái.
Ngô Ngân phải dành một lời khen ngợi cho Tiểu Nghĩa, hóa ra Tiểu Nghĩa lại “nhân văn” như vậy, nó còn biết rằng không thể để cho loại người này chết một cách dễ dàng!
- Hai mẹ con em xuống lầu trước đi.
Ngô Anh Đình nói với vợ con đã chạy thoát ra ngoài.
Du Di và Du Ngữ lập tức chạy xuống lầu.
May mà họ không bị bỏng, chỉ hít phải một ít khói nên chắc cũng không sao.
- Mang theo ít vật tư.
Ngô Anh Đình ra ra vào vào trong căn nhà đang cháy, cõng từng túi đồ dùng thiết yếu ra ngoài.
Ông đã chuẩn bị những thứ này từ trước, nhưng không ngờ rằng cả nhà lại phải lang thang sớm như vậy.
Ngô Ngân giúp ông cõng một chiếc ba lô du lịch cỡ lớn, hắn vẫy tay một cái, khẩu súng bay trở lại lòng bàn tay, sau đó, hắn chĩa súng vào Hà Chí Trù, kẻ đang lê lết trên mặt đất và tạo thành một vệt máu dài phía sau.
Khi Ngô Ngân chuẩn bị kết liễu Hà Chí Trù, Ngô Anh Đình ngăn hắn lại, bảo:
- Đừng lãng phí đạn, đừng để tay con bị vấy bẩn, để ba xử lý.
Ngô Ngân gật đầu, cất súng đi, rồi bước về phía cầu thang.
Khi đến cầu thang, Ngô Ngân vẫn cảm thấy hơi lo lắng.
Hắn muốn nói với ba mình rằng, hiện giờ không phải lúc để thương hại.
Nhưng khi quay đầu lại, Ngô Ngân lại trông thấy một người cha xa lạ...
Đó là một bóng người quay lưng lại, tay của ông cầm một thanh sắt, đánh mạnh vào đầu gối của Hà Chí Trù!
Đầu gối trái của Hà Chí Trù đã bị thương, đầu gối phải lại bị đánh gãy ngay tại chỗ, tiếng la hét thảm thiết của ông ta vang vọng khắp tòa nhà.
- Em sai rồi! Em sai rồi, đại ca, em sai rồi, em thật sự sai rồi!
Hà Chí Trù vừa khóc vừa van xin.
Nhưng Ngô Anh Đình không dừng tay, sau khi xác nhận rằng chân phải của Hà Chí Trù đã bị gãy hoàn toàn, ông mới chịu ném thanh sắt đi.
- Nể tình anh em, đây là chút tình nghĩa cuối cùng mà đại ca dành cho chú.
Ngô Anh Đình lạnh lùng nói.
Nói xong câu này, Ngô Anh Đình cõng chiếc ba lô chứa đầy đồ dùng sinh hoạt, chạy về phía cầu thang.
Trong nhà, lửa cháy lan càng lúc càng nhanh, kết cấu của tòa nhà cũ này rất dễ bắt lửa, đặc biệt khi gặp hỏa hoạn, cửa sổ gỗ, đồ lặt vặt, thùng giấy, dây điện hỏng hóc khắp nơi, một khi lửa đã bùng lên thì tốc độ lan rộng sẽ ngày càng nhanh.
Không lâu sau, hành lang đã chìm trong biển lửa, khói đen cuồn cuộn khắp tòa nhà...
Một người đàn ông với phần thân dưới bê bết máu đang bò về phía cầu thang,
Nước mắt nước mũi hòa lẫn vào nhau, ông ta giãy giụa trong tuyệt vọng.
Ông ta đã rất cố gắng, nhưng lại bò cực kỳ chậm.
Còn khói và lửa thì vẫn đang lan rộng, chúng giống như một con quái vật đang kéo ông tao vào biển lửa!