Chương 1: Tiến vào Hoang Trần

Lệ Thành.

Trong khuôn viên trường học, một nam sinh tóc rẽ ngôi mặc quần yếm và áo sơ mi trắng bước vào lớp.

- Ngô Ngân, em đã làm thủ tục thôi học xong, vậy thì chào tạm biệt các bạn đi, dù sao cũng đã ở bên nhau hai năm rưỡi rồi.

Giáo viên chủ nhiệm Vương Sam nói.

- Hẹn gặp lại mọi người.

Ngô Ngân mặc áo sơ mi trắng vẫy tay, nở một nụ cười rạng rỡ.

Trong lớp, các học sinh nhìn hắn, có người ngạc nhiên, có người chế giễu, cũng có người tiếc nuối.

- Sắp vào đại học rồi, sao Ngô Ngân lại bỏ học nhỉ?

Một vài nữ sinh xì xào bàn tán.

- Chẳng lẽ cậu ấy đi du học? Nghe nói gia đình cậu ấy rất giàu có, hồi cấp hai, những nữ quản gia đến đón cậu ấy toàn là đi những chiếc xe sang khác nhau.

- Này người anh em, tầm nhìn của cậu thật hạn hẹp, chỉ thấy xe sang... Là những nữ quản gia “khác nhau” đến đón cậu ấy đấy!

- Trời ơi, giàu có đến mức không phải người luôn sao? Hồi đó tớ không để ý, chỉ thấy mấy nữ quản gia đó đều rất ngầu!

Một nam sinh kinh ngạc thốt lên.

- Chậc chậc chậc, mỗi ngày một nữ quản gia với phong cách khác nhau, sướng thật đấy ~

Miệng của không ít nam sinh nhỏ dãi vì ghen tị.

- Mấy cậu không đọc báo à? Năm ngoái, người giàu nhất Lệ Thành của chúng ta đã phá sản, còn gánh một khoản nợ khổng lồ. Không lẽ còn ai không biết, Ngô Ngân chính là con trai của người giàu nhất Lệ Thành?

Lúc này, một nam sinh đầu đinh trong lớp lên tiếng.

Lời này vừa dứt, cả lớp im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Ngô Ngân.

Cái gì, phá sản rồi?

Vậy những nữ quản gia kia cũng lưu lạc đầu đường xó chợ rồi sao?

Hay là đã tìm được chủ nhân mới rồi?

Nhìn bầu không khí có vẻ ngại ngùng, Ngô Ngân lại thản nhiên cười:

- Từ trước đến nay, tôi luôn muốn kết bạn với mọi người với tư cách là một người bình thường, không ngờ chưa kịp vạch trần thân phận thì gia đình tôi đã hết tiền. Dù có thi đỗ đại học, tôi cũng không có tiền đóng học phí, chi bằng sớm ra ngoài xã hội làm trâu làm ngựa. Chúc mọi người tiền đồ rộng mở!

Nói xong, Ngô Ngân vẫy tay, xách đồ của mình rời khỏi lớp học đầy ắp kỷ niệm tuổi thanh xuân này.

Ngô Ngân vừa đi, tiếng bàn tán trong lớp càng thêm ồn ào.

...

Đến cổng trường, giáo viên chủ nhiệm Vương Sam nhìn lên bầu trời u ám, thở dài.

Tiếng còi báo động thời tiết vang vọng khắp thành phố, Vương Sam cũng biết rằng bên ngoài không an toàn, không dám trò chuyện với học sinh quá lâu.

- Gia đình em thực sự không trụ nổi nữa sao?

Vương Sam vẫn rất quan tâm đến học sinh của mình.

- Vâng, việc điều trị lâu dài của em gái em cần rất nhiều tiền. Ba mẹ em đã bị đưa vào danh sách nợ xấu, giờ đây, họ kiếm được đồng nào là phải trả cho chủ nợ đồng ấy. Chỉ còn mỗi một mình em là có khả năng kiếm tiền để trị bệnh cho em gái.

Ngô Ngân đáp.

- Vậy em dự định thế nào? Dù sao em cũng chỉ mới đủ tuổi trưởng thành, còn rất nhiều thứ cần phải học.

Vương Sam cảm thấy rất đáng tiếc.

Tuy được ngậm thìa vàng ngay từ lúc mới sinh, nhưng dù là thành tích học tập hay phẩm chất đạo đức, đứa trẻ Ngô Ngân này đều cực kỳ xuất sắc. Thật đáng tiếc, chỉ vì biến cố của gia đình mà em ấy không thể tiếp tục học tập, nâng cao kiến thức.

- Em đã có được tư cách tham gia “Dị Độ Hoang Trần”. Chính phủ nói, chỉ cần em có thể tìm thấy và mang ra ngoài một mỏ quặng nguyên u thì sẽ được thưởng mười vạn.

Ngô Ngô Ngân nói.

- Trò chơi thực tế ảo đó sao?

Vương Sam hơi ngạc nhiên.

Cùng với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, con người vẫn chưa thể tìm thấy dấu vết của các nền văn minh khác trong dải ngân hà bao la.

Bất đắc dĩ, họ chỉ có thể chuyển từ du hành giữa các vì sao sang khám phá thế giới ảo.

Vì vậy, một thế giới ảo vô cùng rộng lớn và bao la đã được tạo ra, được gọi là “Hoang Trần”.

Tuy nhiên, mọi thứ trong Hoang Trần đều cực kỳ khó tin, nó dường như đang dần phát triển theo hướng mà chính con người cũng không thể kiểm soát, thậm chí còn vượt ra ngoài nhận thức của con người...

- Em cảm thấy đó chính là tương lai. Thú thật, em cũng không quen sống những ngày tháng nghèo khó. Nếu muốn đổi đời, đây là cơ hội khó có được.

Ngô Ngân nghiêm túc nói.

Cũng chính vì đã có được tư cách tham gia cực kỳ quý giá này, Ngô Ngân mới quyết định bỏ học.

- Nếu vậy thì thầy cũng yên tâm phần nào. Khám phá thế giới ảo là một lĩnh vực rất có tiềm năng. Xét cho cùng, trong thời đại đầy thiên tai, dịch bệnh này, ra ngoài cũng dễ chết bất đắc kỳ tử. Các cường quốc khoa học công nghệ, các doanh nghiệp tiên tiến, các tập đoàn nghiên cứu khoa học đều đã tiêu tốn rất nhiều tiền của để khám phá và phát triển lĩnh vực này. Hàng năm, họ vẫn tuyển chọn những sinh viên tài năng từ các trường đại học để thử nghiệm, chính phủ cũng đưa ra những khoản bồi thường và khen thưởng rất lớn...

Giáo viên chủ nhiệm nói.

- Thầy Vương yên tâm, tuy rời khỏi trường học nhưng em vẫn có thể tiếp tục học tập.

Ngô Ngân nói.

- Được rồi, vậy trên đường về nhà em cẩn thận một chút. Về khu phố cũ thì cẩn thận mưa bão nhé. Cơn mưa bão này đã kéo dài nhiều năm rồi, chỉ riêng Lệ Thành của chúng ta, đã có hàng nghìn người bị sét đánh chết...

Vương Sam dặn dò.

- Thầy cũng chú ý an toàn nhé. Nếu có khả năng, thầy hãy mua một căn hộ ở khu Ngân Bàn, khu phố mới đi.

Ngô Ngân khuyên.

- Ôi thôi, bệnh dạ dày của thầy đã ngốn hết số tiền đặt cọc mà thầy vất vả lắm mới dành dụm được. Thời buổi này thiên tai liên miên, ở trong những ngôi nhà cũ kỹ rất có thể xảy ra chuyện. Thầy có một đứa cháu trai, vì tín hiệu mạng kém nên nó chơi game trên ban công, kết quả là đang chơi thì cơ thể bị hạ thân nhiệt, thế là đi luôn. Rồi cô giáo Tiểu Quan ở văn phòng thầy, hồi trước tổ chức đám cưới trên bãi cỏ, hai vợ chồng vừa tuyên thệ xong thì bị sét đánh trúng, cùng ra đi... Quả thực, chỉ có những tòa nhà ở khu Ngân Bàn, khu phố mới là an toàn. Thầy cũng không biết tương lai của hai đứa con thầy sẽ ra sao, đôi khi cũng nghĩ hay là thôi không chữa bệnh nữa, để lại cho vợ con nhiều tiền một chút...

Vương Sam cũng không nhịn được mà chia sẻ chuyện gia đình với Ngô Ngân.

- Thầy Vương à, thầy nghĩ xem, thầy nỡ lòng nào giao vợ con mình cho người đàn ông khác chăm sóc sao?

Ngô Ngân nói.

- Thằng nhóc em đúng là biết cách an ủi người khác đấy, cảm ơn em nhé.

Vương Sam bất mãn nói.

- He he, em đi đây, ông già.

- Cái thằng nhóc này!

Vương Sam nhìn bóng lưng của Ngô Ngân, bất lực xua tay.

Sau khi Ngô Ngân rời đi, Vương Sam quay người đi về phía lớp học.

Vừa đến chân cầu thang, Vương Sam bắt gặp một nữ sinh, cô bé đang đứng ở cửa tòa nhà dạy học nhìn về phía cổng trường.

- Dương Thấm, đã muốn tiễn thì sao không dũng cảm lên một chút?

Là giáo viên chủ nhiệm, Vương Sam luôn rất dễ gần, tư tưởng cũng không quá bảo thủ.

- Em... em...

Dương Thấm ấp úng, ánh mắt lại vô thức nhìn chằm chằm vào cửa sổ lớp học.

Ở cửa sổ, có vài nam nữ sinh đang nhìn ra, dường như đang chờ xem trò cười của Dương Thấm.

- Người ta đã không còn là cậu ấm nữa rồi, cậu còn giả vờ cái gì? Biết đâu một ngày nào đó, đồ ăn cậu đặt đều do chính tay cậu ấy giao đến, lãng mạn biết bao!

Ở cửa sổ, nam sinh đầu đinh kia chế nhạo.

- Im lặng cho tôi!

Vương Sam quát lớn, sau đó quay sang Dương Thấm:

- Em nghĩ thế nào trong lòng thì cứ làm như vậy, đừng quan tâm người khác nói gì.

Nghe vậy, Dương Thấm lại càng cảm thấy khó chịu hơn, cô nàng hơi ngẩng mặt lên, cố tỏ vẻ kiêu ngạo nói:

- Em chỉ là muốn đến phòng vẽ thôi, em và Ngô Ngân chỉ là bạn học bình thường!

Bạn học bình thường?

Nhìn thấy thái độ của Dương Thấm, Vương Sam không khỏi lắc đầu.

Mới đầu năm học, Dương Thấm còn mặt dày mày dạn đến văn phòng của ông, hết tặng quà lại nói lời hay ý đẹp, chỉ mong ông đổi chỗ ngồi cho con bé, để con bé được ngồi cùng bàn với Ngô Ngân.

Kết quả, khi biết được gia đình người ta sa sút, đến một lời chào tạm biệt bình thường, con bé cũng còn phải e ngại ánh mắt soi mói của người khác.

Chỉ có thể nói, con bé này thật thiển cận.

Với những gì Vương Sam biết về Ngô Ngân, cho dù không còn gia thế vững chắc, thằng bé vẫn tỏa sáng theo cách riêng của mình. Tương lai, nó nhất định sẽ tạo dựng được sự nghiệp cho riêng mình. Hi vọng rằng đến lúc đó, Dương Thấm sẽ không phải hối hận.

...

Trường học nằm ở khu vực giáp ranh giữa khu phố mới và khu phố cũ.

Trước đây, Ngô Ngân sống trong khu biệt thự sang trọng ở Ngân Bàn, còn bây giờ, hắn phải đi qua khu phố cũ, leo qua một ngọn núi toàn nhà đổ nát, đi bộ qua một khu nhà xưởng bỏ hoang, mới có thể đến được ngôi nhà mới của mình.

Ngôi nhà mới trống huơ trống hoác, chỉ có một phòng duy nhất, cả gia đình ban người phải chen chúc mà sống.

Ba mẹ hắn gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, bắt đầu từ việc bán hàng rong.

Quanh đi quẩn lại hơn nửa đời người, cuối cùng cũng trở lại những tháng ngày cơ cực nhất, hơn nữa còn thêm một khoản nợ chồng chất, kém hơn cả cái nghèo trước đây.

Thông thường, ba mẹ hắn phải đến khoảng 11 giờ đêm mới về.

Nhưng hôm nay là Ngày của Cha, cả nhà đã bàn bạc rằng sẽ ăn tối cùng nhau, vì vậy, Ngô Ngân không có tâm trạng đâu mà nán lại trường tạm biệt các bạn.

Vừa đẩy cửa bước vào, hắn đã ngửi thấy mùi thơm lan tỏa khắp nhà.

Một nồi thịt hầm măng đã được ninh nhừ, ba của hắn, Ngô Anh Đình, đang sắp xếp số hàng hóa chất đầy nửa căn phòng, chắc là ăn vội bữa cơm này xong, ông ấy lại phải đi bán hàng.

- Ba, hôm nay có thể có mưa bão, thôi đừng đi bán nữa, nợ nhiều như vậy, tiền công một buổi tối của ba cũng không bù được bao nhiêu.

Ngô Ngân vừa bước vào vừa nói.

Nói thì nói vậy, Ngô Ngân vẫn chủ động giúp Ngô Anh Đình sắp xếp hàng hóa.

- Chú Năm của con giục dữ quá, nói là phải lo cho con trai chú ấy học đại học.

Ngô Anh Đình nói.

Thực ra, sau khi phá sản, chủ nợ lớn, ngân hàng lớn đều quan tâm đến sức khỏe của Ngô Anh Đình, khuyên ông nên ăn uống đầy đủ, đừng nên mang gánh nặng tâm lý.

Ngược lại, bạn bè, người thân trước đây cùng làm ăn phát đạt với ba hắn mới là những kẻ đáng ghét nhất.

Rõ ràng là đầu tư, có lời có lỗ, thua lỗ lại vòi tiền.

- Dù sao ba cũng là nhân vật có tiếng tăm ở Lệ Thành, sao không mở livestream bán hàng trả nợ? Làm việc vất vả như thế này thì đến bao giờ mới trả hết nợ?

Ngô Ngân hỏi.

- Ba không muốn làm mấy việc đó, vẫn nên bắt đầu lại từ lĩnh vực quen thuộc của mình. Thời đại thay đổi rất nhanh, nhu cầu của con người cũng thay đổi, ba bắt đầu tìm hiểu từ những thứ cơ bản nhất, vất vả cũng chỉ vài năm này thôi, sẽ vực dậy được. Hơn nữa, ba cũng nhớ những ngày tháng đi bán hàng rong trước đây, rất trọn vẹn, rất đơn giản.

Ngô Anh Đình mỉm cười nói.

- Mọi người sẽ nói ba giả nghèo giả khổ thì sao?

Ngô Ngân hỏi.

- Chắc chắn rồi, nhưng ba quan tâm đến những điều đó sao?

Ngô Anh Đình có vẻ rất thoải mái, dù sao ông làm ăn thất bại cũng không phải chỉ một hai lần, ông liếc nhìn con trai, cũng không nhịn được mà hỏi:

- Ở trường sao rồi, bị người ta khinh thường chứ gì?

- Bình thường ạ, dù sao trước đây con cũng không bao giờ dễ dàng để lộ thân phận cậu ấm của mình. Tất nhiên trong lớp cũng có con của đối tác làm ăn của ba, bọn họ khá hả hê, vừa hay không cần phải qua lại với bọn họ nữa.

Ngô Ngân cũng thản nhiên nói.

“Không qua lại thì thôi. À đúng rồi, vừa nãy có một món đồ được gửi đến, có phải con lại mua sắm online không? Trông có vẻ rất xịn sò đấy. Nếu con có tiền riêng thì hãy chi tiêu tiết kiệm một chút.

Ngô Anh Đình nói.

- Đồ đã đến rồi sao, nhanh vậy?

Ngô Ngân ngạc nhiên nhìn quanh, quả nhiên nhìn thấy một chiếc hộp được làm bằng sợi carbon trong nhà.

May mà Ngô Anh Đình chưa mở ra, nếu phát hiện bên trong là mũ trùm đầu thực tế ảo, nhất định ông sẽ phản đối!

Theo quan điểm của Ngô Anh Đình, công nghệ thực tế ảo vẫn chưa hoàn thiện, những người trở thành người thử nghiệm đều có di chứng nặng nề, ông cực lực phản đối Ngô Ngân trở thành chuột bạch cho khoa học!

- Ông xã, em và Du Ngữ đã mua món thịt kho mà anh thích nhất. Ơ... Tiểu Ngân cũng về rồi à, hôm nay về sớm vậy? Tốt quá, đã lâu rồi cả nhà mình không ngồi ăn cơm cùng nhau.

Một người phụ nữ dắt theo một cô bé bước vào.

Chính là mẹ của Ngô Ngân, Du Di, và em gái Du Ngữ.

Gia đình đã phá sản được hơn nửa năm rồi.

Nửa năm qua, đây là lần đầu tiên cả nhà cùng xuất hiện trên một bàn ăn.

- Chúc mừng Ngày của Cha!

Ngô Ngân là người đầu tiên nâng ly, kính về phía ba mình, Ngô Anh Đình.

Du Di và Du Ngữ cũng nâng ly của mình lên, chúc mừng bữa cơm hiếm hoi này.

Ban đầu, Ngô Anh Đình vẫn tràn đầy ý cười, nhưng cười được một lúc, tay cầm đũa của ông bắt đầu run lên dữ dội.

Ông muốn nói vài câu bông đùa để làm dịu bầu không khí, nhưng nhìn con trai đã trưởng thành, người vợ tiếp tục đồng cam cộng khổ với mình, và cô con gái nhỏ cần được yêu thương che chở...

Lời đến bên miệng lại bị nghẹn xuống.

Vành mắt của ông cũng đỏ hoe.

- Lại lén uống rượu trắng rồi phải không? Nhìn kìa, sặc rồi kìa! Mau ăn cơm đi!

Du Di rất biết cách che đậy giúp chồng, vội vàng gắp thức ăn cho ông.

- Bị sặc... sặc đến ra nước mắt mà thôi, cùng ăn đi, mọi người cùng ăn.

Có sơn hào hải vị gì mà gia đình này chưa từng nếm thử chứ, nhưng hiện giờ, mấy đĩa rau xanh và một đĩa thịt nguội này, đối với bọn họ, lại thơm ngon hơn bất kỳ bữa ăn nào trước đây.

Thực ra, Ngô Ngân đã nhìn thấy ba của mình len lén lau nước mắt.

Hắn cố tình cúi đầu ăn cơm, giữ lại cho người đàn ông này chút ít sự tôn trọng...

Từ trước đến nay, trong lòng hắn, ba luôn là một ngọn núi hùng vĩ, vững chãi, cho đến hôm nay, nhìn thấy ông rưng rưng nước mắt, nhìn thấy vẻ mặt bất lực của ông, Ngô Ngân bỗng hiểu ra, đã đến lúc mình phải gánh vác gia đình này rồi.

...

Ăn cơm xong, ba mẹ bất chấp nguy hiểm mưa bão tiếp tục đi bán hàng rong.

Em gái cũng đến lớp học thêm miễn phí do cộng đồng tổ chức.

Ngô Ngân viện cớ nói rằng hôm nay mình sẽ ngủ lại nhà bạn học.

Nhưng thực chất, Ngô Ngân đi xuống tầng hầm của tòa nhà cũ, thuê một phòng chứa đồ của ông chú hàng xóm, hắn dự định tối nay sẽ tiến vào thế giới ảo đó!

Đóng cửa lại.

Mở hộp mũ trùm đầu.

Nhìn chiếc mũ trùm đầu thực tế ảo đầy cảm giác công nghệ cao này, Ngô Ngân không khỏi tò mò.

Thế giới bên trong đó rốt cuộc như thế nào?

Cũng không biết tại sao, tất cả những người đã từng vào đó đều không muốn tiết lộ diện mạo của thế giới thứ hai này.

Hắn nhẹ nhàng đội mũ trùm đầu lên, khởi động thiết bị.

- Xin chào, Ngô Ngân, xác nhận tiến vào Hoang Trần chứ?

Giọng nói của trí tuệ nhân tạo vang lên từ mũ trùm đầu.

Ngô Ngân hít một hơi thật sâu.

Lĩnh vực này có vô số khả năng, mặc dù có thể là hắn chuột bạch, nhưng ngay cả ba mẹ đi bán hàng rong hay em gái đang đi học, môi trường sống của họ đều có nguy cơ bị thiên tai cướp đi sinh mạng.

Giàu sang phú quý gì đó, gia đình hắn thực ra không quan tâm, điều họ quan tâm là cả gia đình có thể bình an sống bên nhau.

Khu phố cũ và những tòa nhà cũ kỹ không thể chống chọi nổi những thiên tai ngày càng dữ dội.

Chỉ có trở về sống ở Ngân Bàn, khu phố mới, bằng không, bất hạnh vẫn sẽ giáng xuống gia đình hắn.

Tham gia sẽ có trợ cấp kinh tế, một lần là ba vạn, sau này, trợ cấp tham gia sẽ còn cao hơn.

Tìm được một mỏ quặng nguyên u trong thế giới ảo là có thể bán được mười vạn!

Phải thử thách bản thân thôi!!

- Xác nhận vào Hoang Trần!

- Hãy nhắm mắt lại, thả lỏng, giống như khi ngủ bình thường.

Trí tuệ nhân tạo được nhúng trong mũ trùm đầu nói.

Ngô Ngân làm theo hướng dẫn của trí tuệ nhân tạo, rất nhanh sau đó, hắn cảm thấy một luồng hơi ấm, giống như toàn bộ đầu được ngâm trong dung dịch oxy ấm áp nào đó...

Tiếp theo là cơn buồn ngủ ập đến, ý thức của hắn hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.