Chương 8: Chương 8

TÔI UỐNG VIÊN THUỐC và ngủ ngay tắp lự. Khi thức dậy, tôi thấy khỏe khoắn và tỉnh táo hẳn. Nhưng căn phòng tối om. Như mọi khi, đêm qua không đóng cửa chớp. Chắc chắn Tori đã kéo nó xuống. Tôi ngáp dài, lăn qua giường xem đồng hồ…

3:46 sáng.

Rên lên thất vọng, tôi cố ngủ tiếp và 'thành công’, nhưng ngay sau đó một tiếng khóc dai dẳng làm tôi phải tỉnh.

Ngồi bật dậy, tôi nhìn quanh quất. Đồng hồ chỉ 5:28.

Nghe có tiếng sụt sịt từ bên phải, tôi liếc sang Tori đang cuộn người bên giường cô ta. Tori vừa ngủ vừa khóc ư? Trong lúc cô ta ú ớ nói mơ rồi ngáy khẽ, tiếng khóc thút thít và nghẹn ngào kia vẫn dai dẳng đến tai tôi. Tôi căng mắt nhìn Tori chằm chằm. Cô ta vẫn ngủ say sưa.

Lại thêm tiếng sụt sịt thảm thương, theo sau là tiếng nấc nghẹn ngào, rõ ràng vọng ra từ giường Tori. Tôi bèn sang bên đó. Má cô ta ráo hoảnh. Tôi thậm chí còn khẽ chạm vào để kiểm tra.

Một tiếng rên khóc nhỏ nhưng kéo dài vang lên khiến dựng tóc gáy. Âm thanh ấy phát ra từ dưới gầm giường.

Tôi lùi lại.

Hừm, mi tưởng dưới đó có gì chứ? Chẳng lẽ là ông kẹ?

Phải, một con quái vật dưới gầm giường nghe như lời dọa nạt cũ rích, chẳng làm ai sợ... Nhưng như thế không nghĩa tôi sẽ ngó xuống xem!!

Ta cứ tưởng từ giờ trở đi mi sẽ hiên ngang khi thấy ma chứ.

Thôi để mai đi... ban ngày nhìn rõ hơn mà.

Tiếng nội tâm thở dài sườn sượt ra chiều thất vọng ghê lắm.

Mi thừa biết ai dưới đó: lại gã mắc toi đó nhưng lần này giở trò khác thôi. Hắn dùng tiếng khóc ấy để lừa mi. Giờ nếu mi trở về giường, hắn sẽ bịt gối lên mặt để mi chết ngạt.

Haizz, xin đa tạ. Với viễn cảnh đó tôi ngủ được mới là lạ.

Mở cửa chớp ra đi. Cùng lắm mi cũng chỉ đánh thức Tori dậy là cùng. Đáng đời, ai bảo đêm qua cô ta đóng lại làm gì.

Nghe hay đấy. Khi bước sang đó, tôi thấy một cái bóng thuôn dài ngay cạnh giường Tori. Trông như có người nằm. Chắc có ai ném thảm vào phòng và Tori lôi về phía bên giường mình.

Mới kéo cửa lên chừng một nửa, tôi thoáng thấy có cái gì đó động đậy. Hình như có bóng nước nhỏ giọt bên giường Tori. Nhưng trong phòng ngủ làm gì có vòi nước khóa không chặt. Chắc chắn tấm thảm kia phải ướt sũng.

Tôi quay lại kéo hẳn cửa lên. Ánh trăng vằng vặc tràn vào làm căn phòng sáng lên mờ ảo…

Bất thần, phiến cửa chớp tuột khỏi tay tôi, bay phần phật tạo nên tiếng động loạt xoạt. Tôi loạng choạng lùi sát chiếc tủ nhỏ kê cạnh đầu giường. Chiếc đồng hồ báo thức rớt xuống lăn lông lốc trên nền nhà.

Cái bóng thuôn dài đen đen cạnh giường Tori không phải tấm thảm, mà là một vũng máu. Tôi từ từ nhìn lên ga trải giường đẫm máu tươi và thấy…

Xác chết nằm trên giường vấy đầy máu, đầu bị đập vỡ toác, khuôn mặt đầy máu me...

Tôi suýt ói vọt nên vội ngoảnh mặt đi. Tiếng tôi gọi tên Tori biến thành tiếng khóc nghẹn ngào. Sau đó, tôi nhìn từ đầu đến cuối xác người nằm đó: toàn thân dính đầy máu. Cái xác chỉ mặc độc chiếc quần pajama. Bộ ngực trần kia rõ là của nam giới. Người chết là một thiếu niên chừng mười ba, mười bốn, tóc vàng sậm bết máu và điểm...

Tôi sắp nôn vọt đến nơi. Thốt nhiên, tôi chớp mắt lia lịa. Cái xác biến mất. Chỗ nó nằm giờ chỉ có Tori ngáy ro ro trong giấc ngủ sâu.Tôi nhìn nhanh xuống đất. Trống trơn. Không máu me. Cũng chẳng có tấm thảm nào cả.

Khi nhìn khoảng trống dưới sàn, tôi nhớ dòng máu nhỏ giọt ban nãy. Nó không gây tiếng động. Rõ ràng đó chỉ là một ký ức về ma quỷ, giống cô gái ở bãi đỗ xe tải và người đàn ông trong nhà máy. Những xác chết rùng rợn cứ nối nhau không dứt như trong những bộ phim câm.

Thì đã sao, nó có làm hại được mi đâu nào?

Phải, nó không làm tôi đau. Nhưng nó làm tôi sợ. Làm tôi hốt hoảng. Nó có thể thành đường hằn vĩnh cửu trong tâm não. Chỉ có điều nó không làm tôi đau về mặt thể chất.

Tôi vừa trở lại giường thì tiếng khóc thút thít lại dậy lên. Kế đến có tiếng gì giống tiếng cười nhạo. Tôi ngồi bật dậy, căn phòng lại trở nên im ắng. Tôi nhìn quanh. Lại có tiếng động, lần này vừa giống tiếng thổn thức, lại vừa giống tiếng cười ngạo nghễ.

Chắc đây cũng giống một cảnh phim chết chóc vừa được chiếu lại, chỉ có điều nhạc nền lần này lạ lắm. Tôi không thể không gán cho gã bán yêu hồi sáng vai trò đạo diễn của hoạt cảnh vừa rồi. Nếu hồi sáng tôi chẳng sợ mấy màn phô diễn “đậm chất” yêu tinh của anh ta thì có lẽ cảnh chết chóc vừa rồi gây hiệu quả. Tôi đã định nằm xuống nhưng lại thôi. Derek mới mắng tôi một trận về cái tội hay làm ra vẻ cứng rắn. Vừa rồi, tôi vừa để hồn ma nọ biến tôi thành trò cười. Tôi sẽ không lặp lại sai lầm đó nữa. Nhanh nhẹn xuống giường, tôi sang phòng của anh em Derek.

Dừng trước cửa phòng khép hờ, tôi nghe tiếng Simon ngáy như sấm. Như mọi khi, Derek khá im tiếng. Tôi tạo tiếng động ngoài hành lang, vờ ho khẽ và vừa đi vừa dậm chân mạnh hơn bình thường. Giống bé gái ném hòn sỏi nhỏ lên cửa kính rủ bạn ra ngoài chơi. Không có tiếng trả lời.

Thận trọng đẩy nhẹ cánh cửa mở, tôi đứng chờ. Xông vào phòng con trai lúc người ta đang ngủ... chà, đó chẳng phải việc tôi thích làm, nhất là khi tôi biết khi đi ngủ, Derek chỉ mặc độc một chiếc quần đùi.

Tôi lại ho khẽ và lê dép lệt xệt thêm chút nữa. Khi Derek vẫn không dậy, tôi ghé mắt nhìn vào. Giường Simon gần cửa ra vào nhất, chăn mền tung lộn xộn quanh người cậu. Giường Derek trống trơn.

Tôi kiểm tra phòng tắm, nhưng cửa phòng mở, bên trong tối om. Tuy tôi có nghĩ đến chuyện anh lên mái nhà nhưng sau chuyện đêm trước, chắc khó có khả năng ấy. Hay anh ở dưới trệt. Hoặc lầu một? Cũng là lẽ thường tình nếu anh có xuống bếp. Đến nơi, tôi thấy một cốc sữa trống trơn và cái đĩa còn vương vài vụn bánh đế gần bồn rửa chén.

Khi đi qua dãy phòng trên lầu một, tôi luôn để mắt đến hành lang sau cửa hậu! Derek từng bảo nếu Biến Hình, anh ấy sẽ gọi tôi. Không lẽ anh đã đi một mình? Lòng tôi chợt nhói lên.

Lỡ anh ấy đi một mình thật thì sao nhỉ? Đó là quyền của anh ấy. Derek chẳng cần tôi giúp. Trừ khi anh cảm kích nếu tôi có mặt ở đó - hẳn tôi sẽ thích điều đó - và giúp anh vài việc nho nhỏ.

Tôi trở lại cửa hậu. Tôi đoán đúng, cửa không khóa. Cố gắng kiềm chế nỗi thất vọng lại vừa trào lên, tôi mở cửa. Cửa hậu nhà này mở ra mảnh sân nhỏ nằm lọt thỏm giữa rừng. Mặt trời đang lên khỏi rặng cây. Tôi bước ra sân và dáo dác nhìn quanh.

“Derek?”

Không có tiếng trả lời.

Bước thêm vài bước nữa, tôi gọi lớn hơn một chút, “Derek? Anh có ngoài này không?”

Trong rừng có tiếng cành cây gãy răng rắc. Đoán Derek đang Biến Hình giữa chừng nên không thể trả lời, tôi vội vàng đến bìa rừng. Tiếng động kia im bặt lúc tôi dừng bước trước con đưòng mòn dẫn vào rừng. Tôi vừa lắng nghe, vừa nghiêng ngó khu rừng tối. Lại có tiếng cành khô gãy. Rồi có tiếng rên rỉ vọng ra.

“Derek phải không? Em đây.”

Tôi bước vào trong. Chỉ mới đi vài bước, ánh ban mai nhạt dần và biến mất. Bóng tối bủa vây lấy tôi.

“Derek?”

Tôi giật thót khi thấy anh vòng qua khúc cua của con đường nhỏ. Không cần ánh sáng chan hòa tôi cũng nhìn thấy nét mặt anh khi đó. Thậm chí không cần nhìn mặt anh, tôi cũng biết tôi sắp rầy rà to. Chỉ cần nhìn đôi vai và dáng anh sải bước về phía tôi là đủ biết.

“Em...” Tôi mở lời.

“Em đang làm cái quái gì thế, Chloe? Anh đã bảo lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài này tìm cách liên lạc với con ma kia. Em không nghe à? Chúng ta. Nếu em ra đây…”

Tôi vội giơ cả hai tay lên. “Phải phải, em vừa bị anh bắt gặp. Em lẻn ra ngoài một mình, bụng thầm mong không ai hay biết. Chả thế nên em mới gọi tên anh!”

Nghe đến đó, anh chợt sững lại.

Tôi nói tiếp. “Ban nãy lại vừa gặp ma trong phòng ngủ nên em nghĩ, sau chuyện hôm qua, em nên tìm người giúp. Tori và Simon đang ngủ, nhưng anh dậy rồi. Bởi thế em mới đi tìm anh.”

“Ra vậy.” Anh vuốt qua miệng và lúng búng câu gì đó nghe như xin lỗi.

“Anh đang Biến Hình ư?” Tôi hỏi.

“Gì cơ? À chưa. Nếu có, anh đã sang rủ em đi cùng.”

“Thế thì tốt. Trong thời gian này, bạn bè nên nương tựa vào nhau.”

Tôi quay về sân nhà. Derek cũng đi theo. Con đường tuy hẹp nhưng anh vẫn bước sóng đôi với tôi. Hai đứa đi sát vào nhau đến nỗi bàn tay anh chạm vào khuỷu tay tôi mấy lần. Đến lúc ấy, anh mới ấp úng câu gì đó rồi lùi lại để tôi đi trước.

“Vậy anh đang làm gì?” Tôi thắc mắc. “Dậy sớm ra ngoài đi dạo ư?”

“Đi xem quanh quất. Chỉ là... anh hơi bồn chồn một chút.”

Liếc ra sau, tôi thấy nét mặt anh căng thẳng, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh. Lo lắng đến thế kia thì không thể gọi là bồn chồn được. Rời khu rừng, bước vào mảnh sân sau, tôi quay lại đối diện vói anh.

“Anh lại lo nghĩ chuyện gì phải không?”

“Đâu có.” Một khoảng lặng, rồi Derek nói, “Ừ. Anh ngủ không được nên đành lên trên mái nhà. Rồi anh thấy hình như trong rừng có gì là lạ. Có ánh sáng thấp thoáng trong rừng. Nhưng vừa rồi anh chẳng tìm thấy gì cả.”

“Anh vẫn muốn tìm tiếp à?” Tôi lại hỏi.

“Có lẽ thế.”

“Vậy em vào nhà đây, anh cứ đi tìm đi.” Tôi dợm bước về phía cửa.

“Đừng.” Anh nói nhanh và định nắm cánh tay tôi nhưng kịp dừng trước khi chạm tới. “Ý anh là, nếu em mệt thì cứ về phòng. Còn không em ở lại cũng được.”

“Ừ.”

Anh gật đầu. Hai đứa chúng tôi đứng yên một lúc. Lát sau, Derek xoa gáy và xoay bả vai.

“À, ừm, lúc nãy em có nói gì về một hồn ma phải không?”

“Vâng.” Tôi kể anh nghe chuyện lúc nãy.

Nghe xong, anh hỏi, “Em không sao chứ?”

“Một phen hoảng vía, nhưng dĩ nhiên, em không sao.” Derek vẫn nhìn tôi đăm đăm như thể không tin. Thấy vậy, tôi vội hỏi sang chuyện khác. “À này, tối qua lúc đi xem qua ngôi nhà, anh có thấy gì lạ không?”

Derek lắc đầu. “Anh định xuống tầng hầm nhưng cửa khóa. Chắc chắn chìa khóa phải ở đâu đó.”

“Có phải ổ khóa là loại cũ, nên chiếc chìa cũng phải rất cũ?”

“Đúng rồi, sao em...?”

“Anh và Simon cần năng chuyện trò với nhau hơn. Cậu ấy tìm thấy chiếc chìa khóa. À, nói đúng hơn là cậu ấy có tìm thấy một chiếc chìa khóa. Hãy thử mở trước khi có người trong nhà tỉnh giấc.”

Hai chúng tôi sắp đến cửa hậu thì cánh cửa bật mở. Chú Andrew cau mày nhìn ra. Tuy không nói nửa lời, nhưng nét mặt chú lúc ấy trông giống đám nhân viên Nhà Lyle lúc thấy Derek và tôi theo nhau trèo ra khỏi chỗ nuôi nhốt. Chú có vẻ không tin tưởng lắm, cứ như chú hy vọng là mình nhầm rồi. Chú Andrew ngạc nhiên cũng phải. Tối hôm trước chú ấy vừa thấy tôi và Simon nắm tay nhau.

Lần trước, khi bị bắt gặp đi với Derek, tôi còn lắp bắp thanh minh. Lúc ấy anh không nói gì làm tôi phát bực. Nhưng hóa ra anh cư xử như vậy là đúng: thanh minh chỉ khiến việc chúng tôi vừa làm là khuất tất. Chú Andrew bắt gặp chúng tôi tay trong tay, thậm chí còn từ trong rừng đi ra. Nhưng chúng tôi chỉ cùng ra sân sau, ngay giữa thanh thiên bạch nhật, vừa đi vừa nói chuyện. Thế có gì sai quấy. Vậy sao chú ấy cứ nhìn chúng tôi trân trân như thể đang chờ chúng tôi phân bua?

“Thời tiết bên ngoài đang ấm dần. Có lẽ hôm nay còn được thấy cả mặt trời nữa.”

Một lời giải thích có vẻ rất tự nhiên và chu đáo. Thậm chí Derek còn làu bàu phụ họa. “Hi vọng thế.” Nét mặt chú Andrew vẫn như cũ.

“Mọi người dậy hết chưa ạ?” Tôi hỏi. “Lúc chúng cháu đi, các bạn còn ngủ say.”

“Chưa đâu. Chú vừa định chuẩn bị bữa điểm tâm thì thấy cửa sau mở toang.”

“Chắc tại cháu quên đóng,” tôi đáp. “Chắc chú đang thắc mắc chúng cháu vừa đi đâu về?”

Chú ấy gật đầu, vẫy tay ra hiệu bảo chúng tôi vào nhà ngay.

Sau đó ông quay lại nhíu mày nhìn vào rừng trước khi đóng cửa và cài then cẩn thận.

Derek lên lầu đi tắm. Tôi định đi xem Tori thế nào, nhưng chú Andrew muốn tôi phụ việc trong bếp. Chú bảo tôi dọn bàn còn chú chiên thịt hun khói.

“Cháu có viết lách, nên chú đoán chắc cháu thích đọc sách lắm,” chú ấy nói. “Cháu thích nhà văn nào nhất?”

Tôi liến thoắng một loạt những cái tên.

Chú ấy bật cười. “Simon nói đúng. Cháu không thích đọc kiểu tiểu thuyết cho các tiểu thư con nhà giàu. Chú có một cuốn chắc cháu sẽ thích, nhiều hành động, nhiều phiêu lưu. Mới ở dạng bản thảo thôi, nhưng nếu cháu muốn đọc trước, chú cho cháu mượn máy tính xách tay. Đọc xong nhớ cho chú xin ý kiến nhé” - chú ấy ngoảnh lại nhìn tôi và cười - “nếu cháu không ngại làm độc giả thử nghiệm.”

“Thế thì hay quá. Nội dung truyện là gì vậy ạ?”

Nghe chú Andrew mô tả, có vẻ câu chuyện rất lý thú. Sau đó hai chú cháu nói chuyện về sách một chút. Lúc đập trứng, chú ấy hỏi tôi thích ăn trứng chiên theo kiểu nào. Sau đó chú ấy hỏi tiếp, “Chloe này, cháu biết những gì về người sói, nói chú nghe xem nào?”

“Chỉ những kiến thức cháu học được từ Derek thôi.”

“Tuy không dám tự nhận là chuyên gia trong lãnh vực ấy, nhưng mấy năm trước, chú Tomas bảo rằng có một điều cần nhớ về người sói. Nhìn bề ngoài có vẻ họ giống chúng ta, nhưng thực ra không phải. Họ chỉ mang nửa dòng máu loài người thôi.”

Tôi nổi giận. Hồi ở khu thí nghiệm, tôi đã nghe đủ những chuyện vớ vẩn đó rồi.

“Và nửa còn lại là quái vật?” Giọng tôi trở lạnh.

“Không, là chó sói.”

Tôi thả lỏng người. “Cha Derek dạy bảo anh ấy rất nhiều. Anh ấy hiểu mà chú.”

“Chắc thế rồi, nhưng... Đối với Kit mà nói, Kit xem Derek như con trai cậu ấy. Kit thương yêu Derek không kém Simon. Cha mẹ thì thường bao che cho con cái. Với một nửa là sói, Derek không chỉ khác người thường một chút. Một nửa con người cậu ấy là thú, bị chi phối bởi bản năng. Mà bản năng thì…” Chú ấy hắng giọng. “Hình như Derek rất thân với cháu.”

“Thân ư?” Tôi không khỏi bật cười. “Chắc chắn là thế rồi ạ, anh ấy thấy cần có trách nhiệm với cháu. Cũng như chú vừa nói, một phần trong anh ấy là sói mà. Cháu tạm thời gia nhập vào bầy đàn của anh ấy, vậy nên dù muốn dù không, anh ấy vẫn lo bảo vệ cháu. Anh ấy cảm thấy phải làm thế - bản năng mà chú.”

Mất một lúc, chú Andrew chỉ lặng lẽ lật trứng, không nói tiếng nào.

“Hay cháu nướng bánh nhé?” Tôi hỏi. “Cháu biết…”

“Khi Edison mới bắt đầu dự án Genesis, tiến sĩ Davidoff còn muốn đưa cả người sói và ma cà rồng vào dự án.”

“M... ma cà rồng ư?” Có ma cà rồng thật ư? Để quen với ý tưởng người sói, chẳng phải tôi đã vất vả lắm rồi sao?

“Trong cuộc bỏ phiếu trưng cầu ý kiến về vấn đề này, phe đối lập nhiều phiếu hơn phe Davidoff. Nhưng ông ta vẫn tự ý nghiên cứu về người sói. Đúng là các chú đã làm hỏng chuyện trong những lãnh vực mình hoàn toàn mù tịt, gây hại cho các cháu. Nhưng với người sói, chuyện nghiêm trọng hơn thế nhiều.”

Đưa cho tôi ổ bánh, chú Andrew chỉ chỗ lò nướng cho tôi. “So với các nhóm người có khả năng siêu nhiên khác, người sói và ma cà rồng khác hẳn. Họ cực hiếm nên các chú cho rằng - và họ cũng tự nhận rằng - họ là giống loài xa lạ. Trong nhóm chuyên gia của chú cũng như của Hội Edison không hề có ma cà rồng hoặc người sói. Bên Cabal cũng không thuê họ về làm. Các bệnh viện đặc biệt của các chú không chữa trị cho họ. Nói ra nghe có vẻ kỳ thị, nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại.

Các bác sĩ của ta không đủ kiến thức về người sói thì làm sao trị bệnh cho họ được. Mặt khác, họ cũng không quan tâm đến chuyện tìm bác sĩ của bọn chú mà khám chữa bệnh, hoặc không thích làm việc với bọn chú. Với họ, các chú là người lạ. Ngược lại, họ cũng không phải người nhà với các chú. Nói thế không có nghĩa họ có gì không ổn. Họ chỉ thấy dễ chịu hơn, hạnh phúc hơn khi ở chung với giống loài mình, vậy thôi.”

Tôi lắc đầu. “Derek hài lòng với hoàn cảnh hiện tại.”

“Chloe à, Derek vốn ngoan từ bé nên mới thế. Lúc nào nó cũng vậy. Sống có trách nhiệm, lại chín chắn nữa... Ngày trước Kit vẫn hay nói đùa rằng, chú ấy thà có một tá con như Derek còn hơn một đứa giống Simon. Nhưng dòng máu sói bên trong thằng bé sắp xuất đầu lộ diện. Chính Derek cũng đang khổ sở vì điều đó. Chú vẫn thường hay bảo Kit là...” Chú ấy lắc đầu, thở hắt ra. “Chú muốn chỉ ra một điều rằng, Derek có vẻ giống một đứa trẻ bình thường.”

Bình thường ư? Thật nực cười. Chẳng ai có thể nhầm Derek với một thiếu niên bình thường cả!

“Nhưng cháu nên nhớ về cơ bản Derek không như người thường. Cháu nên cẩn thận thì hơn.”

Tôi phát mệt vì người khác toàn cho rằng Derek nguy hiểm. Derek quả có khác biệt, nhưng trong trường tôi thiếu gì người như anh ấy: họ cũng cách biệt, không a dua theo bạn bè, sống theo nguyên tắc riêng. Với sức mạnh phi thường, đúng là anh ấy có trở thành mối nguy hiểm. Nhưng sao có thể nói Derek tệ hơn Tori, bởi chính Tori cũng không thể tự kiểm soát nhiều loại bùa chú cô ta đang sở hữu? Tori từng nhiều lần định làm hại tôi, nhưng sao chẳng ai, ngoài anh em nhà Derek, dặn tôi nhớ tránh xa cô ta?

Không như Tori, Derek nỗ lực kiểm soát khả năng siêu nhiên có sẵn trong người anh. Nhưng không ai nhận ra điều đó. Nhìn anh, họ không thấy con người thật của Derek. Họ chỉ thấy một người sói mà thôi.