Chương 47: Chương 47

GIỜ TIẾN TRÌNH Biến Hình của Derek đến nhanh hơn và dễ dàng hơn – lần này anh không nôn nữa. Cuối cùng, khi kết thúc, Derek nằm nghiêng, miệng thở dốc, chân tay run rẩy và toàn thân run bần bật. Sau đó, anh với tìm tay tôi siết chặt. Đan tay tôi vào tay anh, tôi xích lại gần hơn, tay kia vuốt món tóc đẫm mồ hôi xòa xuống trán.

“Chà chà.”

Bất ngờ nghe tiếng người sang sảng, hai đứa tôi giật bắn. Đứng trên lối vào góc nhà hai đứa đang trốn, Simon ôm đống quần áo trên tay:

“Đáng lẽ anh phải diện thật bảnh trước khi nghĩ đến ‘chuyện ấy’ chứ.”

Derek đáp: “Anh chả nghĩ đến chuyện gì cả.”

“Dù sao thì… (cậu ấy chìa đống đồ ra). Tiến sĩ Fellow lục tìm đồ bệnh viện cho anh đây. Mặc quần áo vào đi rồi… muốn làm gì thì làm.”

Tôi cãi: “Tụi mình không có…”

“Cậu vẫn giữ thư tay tớ đưa chứ?”

Tôi gật.

“Đưa Derek xem đi.”

Lấy tờ giấy gấp gọn trong túi, tôi đưa cho Derek. Trong lúc anh vất vả để hiểu thông điệp trên đó, Simon tủm tỉm cười ngắm ông anh.

Simon nhìn tôi uốn môi hỏi không thành tiếng: “Anh ấy ổn cả chứ?”

Tôi gật. Nhận xấp quần áo bệnh viện trên tay Simon, tôi truyền cho Derek lúc anh gấp tờ giấy như cũ. Sau đó, tôi quay mặt đi để anh mặc quần áo.

Simon hỏi: “Anh em mình đều vui vẻ cả, nhỉ?”

Derek khẽ trả lời: “Ừ.”

Tôi biết Simon quay lưng định đi vì đế giày cao su nghiến trên mặt sàn ken két. Derek gọi em lại, nghiến răng kêu khẽ lúc anh ráng đứng lên, sau đó là tiếng chân trần của anh lạch bạch vỗ trên nền đất. Vài câu trao đổi thì thầm giữa họ. Sau đó, Simon vỗ lưng Derek kêu bồm bộp rồi đến tiếng bước chân anh xa dần.

Tiếng vải sột soạt nho nhỏ lúc Derek mặc đồ. Kế đến, một bàn tay khẽ chạm vào eo tôi, rất khẽ, như ướm hỏi. Tôi quay lại đã thấy Derek đứng đó, gương mặt anh gần kề má tôi. Hai tay anh ôm gọn tôi sát lại đúng lúc tôi ngước nhìn anh chờ đợi: “Cái gì thế này…”

Hai đứa lại… giật bắn. Sau lưng Tori đang trợn mắt nhìn là Simon. Cậu nắm tay nó kéo lại:

“Đã bảo Tori đừng có vào…”

Tori lắc đầu: “Biết rồi, nhưng cậu chẳng nói lý do gì cả. Tớ đâu có ngờ… Chẳng lẽ tớ là người cuối cùng biết chuyện ư?”

Liz hớt hải chạy vào: “Có chuyện gì thế?”

Tôi nói nhanh: “Derek đã sẵn sàng. Ta nên đi thôi.”


Nhóm tôi có một khẩu súng, một người sói, một nữ phù thủy siêu hạng, một pháp sư nhí không ‘siêu hạng’ lắm và một cô đồng hoàn toàn vô dụng. Tuy nhiên, Liz kịp nhắc tôi nhớ là cô ấy cần tôi truyền đạt lời mình muốn nói với mọi người.

Cần phải nói rằng kế hoạch của tụi tôi đơn giản hơn một cuộc thị uy của giới có sức mạnh siêu nhiên nhiều. Cả nhóm quay về với lời khuyên của ba Derek lúc ông dặn anh cách đối đầu với một đối thủ mạnh hơn hẳn: cắm đầu chạy cho nhanh.

Trong lúc Liz canh chừng phòng được tổ chức làm căn cứ, chúng tôi cố lần ra cửa. Nếu lỡ kế hoạch đổ bể? Đó là lúc súng ngắn, người sói, yêu tinh Liz và hai thầy phù thủy nhí cùng đồng loạt ‘xuất chiêu’.

Theo Liz, trong phòng có năm người: mụ Enright, tiến sĩ Davidoff, trưởng đội đặc nhiệm, trợ lý của hắn và một tên biệt kích. Có vẻ chúng án binh bất động, cố thủ phòng tác chiến trong lúc sai người đi lùng sục khắp nơi. Thi thoảng, một tên tay sai lại đến báo cáo tình hình hoặc nhận chỉ thị. Chúng tôi thầm cầu trời cho chuyện đó không xảy ra lúc cả nhóm di chuyển về phía cửa.

Trong lúc chúng tôi đồng tâm hiệp lức thực hiện kế ‘ăn may’, Derek đứng sát bên tôi. Dì Lauren vẫn chưa thôi nhìn tôi với Derek bằng ánh mắt khó tả. Tuy hai đứa chẳng làm gì ‘xứng’ với cái nhìn đó, nhưng dì vẫn cứ nhíu mày, liếc sang hai đứa mãi.

Mãi sau, dì lên tiếng: “Derek ra đây cô bảo chút.”

Anh sụt sịt và đưa mắt cho tôi như muốn hỏi: “Dì em muốn gì thế?”

Tôi ngập ngừng: “Giờ không phải lúc…”

“Chỉ một phút thôi. Derek? Ra đây nào.”

Dì vẫy anh vào góc phòng. Tori và Simon mải cãi nhau về bùa chú, Liz đang ở ngoài hành lang nên không ai để ý. Không biết dì Lauren nói gì với Derek nhưng rõ là anh không muốn nghe. Anh quay nhìn về phía tôi, cau mặt và lắc đầu quầy quậy.

Chẳng lẽ dì bảo anh không được đến gần tôi? Tôi hi vọng sau khi chứng kiến chuyện xảy ra hôm nay, dì đã thấy Derek không nguy hiểm, thậm chí còn thấy cả tình cảm của cháu gái mình dành cho anh. Nhưng có lẽ tôi đã hi vọng quá nhiều.

Tôi những muốn chạy ngay đến bảo dì đừng nói nữa. Nhưng vừa lúc đó Derek thôi tranh luận. Anh lùi lại, đầu cúi gằm, tóc mái rũ xuống như đang cân nhắc kỹ từng lời của dì. Sau đó, anh chầm chậm gật đầu. Dì chìa tay nắm cánh tay anh, ghé tai nói thêm câu gì với nét mặt căng thẳng và nôn nóng, Derek vẫn cúi gằm, đầu gật gật. Tôi thầm mong anh nói mọi điều cốt làm vừa lòng dì để chúng tôi nhanh chóng ra khỏi đây, nhưng phải thú thật rằng: tôi nhẹ cả người khi anh đi thẳng về phía tôi.

“Em sẵn sàng chưa?”

Chúng tôi lánh ra một chỗ lúc dì đi gọi Simon và Tori.

“Dì cấm đoán chuyện bọn mình à?”

Derek thoáng ngập ngừng: “Ừ.”

Thừa lúc dì Lauren không nhìn thấy, anh nắm chặt tay tôi. “Không sao đâu. Bọn mình sẽ ổn thôi.”

Hai đứa cùng đi ra hành lang.


Chúng tôi lo nhất chuyện khóa kêu ro ro khi mở bằng thẻ từ, nhưng Derek sẽ ra hiệu cho tôi quẹt thẻ lúc bọn chúng đang nói chuyện. Sau đó, Derek đi đầu tiên để đối phó với tình huống có người tình cờ từ ngoài đi vào theo lối thoát đã định. Tôi đi sau anh, Simon đi sau tôi, còn Tori và dì Lauren đi sau cùng.

Quãng đường vỏn vẹn ba mươi bước chân dài như dài bằng ba mươi cây số. Tôi chỉ muốn phóng tới nơi, mở toang cửa và chạy vụt ra. Nhưng chúng tôi không được gây tiếng động, và như thế có nghĩa phải đi cực kỳ chậm.

Nhóm mới đi chừng mươi bước đã có tiếng từ phòng tác chiến vọng ra: “Thưa chỉ huy, ta có báo cáo vi phạm ạ. Một bùa chú vòng ngoài.”

“Ở đâu?”

Derek tăng tốc, nhưng chỉ một chút thôi.

Gã kia ra lệnh: “Dừng đi. Hình như nó ở ngay ngoài…”

Dì Lauren thình lình la toáng, tiếng dì vang vọng khắp hành lang vắng: “Chloe đâu?”

Tôi quay phắt lại và thấy dì đang chạy về hướng ngược lại – nhắm thẳng phòng có Hội Edison và nhóm Cabal. Dì lại gọi tên tôi, vờ như đang đi tìm tôi vậy.

Tôi há miệng sững sờ. Một bàn tay bịt miệng tôi, một cánh tay vòng qua ngực tôi, ghì chặt. Giọng Derek thì thào bên tai tôi: “Anh rất tiếc.”

Tiến sĩ Davidoff nói: “Ta nghe tiếng chúng.”

“Chloe?” Lúc này dì Lauren chạy thật nhanh, tiếng chân dì gõ mạnh lên nền nhà trải simili. “Chloe đâu rồi?”

Chạy xộc vào phòng chúng, dì vờ ngỡ ngàng kêu lên.

Mẹ Tori thủng thẳng: “Chào Lauren. Lại để lạc mất cháu gái rồi à?” Mụ tung bùa trói, làm dì tôi đứng im như tượng đá.

“Tôi thấy cô vẫn cầm khẩu súng ấy. Đưa đây cho tôi, kẻo cô lại bắn vào người ta bây giờ.”

Tôi cứ vùng vẫy, còn Derek cứ vẫy tay ra hiệu cho mọi người đi tiếp. Trong lúc Derek nhấc bổng tôi lên và đi ra cửa, tôi chỉ thấy lờ mờ bóng Simon và Tori vụt qua. Hóa ra lúc nãy dì bàn với anh ấy kế này. Hóa ra anh cãi lại dì vì chuyện này. Nếu gặp nguy, dì tôi sẽ hi sinh để cứu cả nhóm. Dì giao cho Derek nhiệm vụ phải đưa tôi ra khỏi đây bằng được.

Tôi ngoái lại: mụ Enright chĩa súng vào dì tôi vẫn đứng như hóa đá.

“Đã đến lúc ta nên nhổ cái gai…”

Có tiếng đàn ông nói lớn: “Xài súng cơ à, Diane? Hóa ra thiếu tin tưởng vào khả năng sử dụng bùa chú của bản thân không phải rắc rối lớn nhất của cô nhỉ?”

Một người từ góc hành lang bước ra. Ông trạc tuổi cha tôi, thấp hơn mụ Enright vài phân, dáng mảnh khảnh và tóc muối tiêu. Và kìa ông mỉm cười! Tôi rất đỗi quen thuộc với nụ cười này dù chưa từng được giáp mặt ông.

“Cha!”

Simon đứng sững lại và gọi tướng lên.