Chương 42: Chương 42

“ĐIỂM DỪNG KẾ TIẾP sẽ là Dì Lauren Yêu Dấu (‘Ả’ bán yêu rổn rảng). Sau đó tiến thẳng đến cửa ra gần nhất và…(mỉm cười) tất cả được tự do.”

“Chưa phải tất cả đâu (vừa rảo bước, Tori vừa nhìn sang tôi). Ta cần hết mọi hồ sơ, dữ liệu của dự án. Còn nhiều bạn khác đang đinh ninh họ bị tâm thần, giống Peter và Mila ấy. Ngoài ra còn có những bạn không hề biết họ có khả năng siêu nhiên.”

Khi tớ đến Nhà Lyle, Peter đã ở đó từ trước. Sau đó, bạn ấy được thả trước khi tụi mình ‘vượt ngục’. Tớ không biết gì về Mila, ngoại trừ chuyện bạn ấy ở đó trước tớ và cũng được ‘cải tạo’ trước khi được trả về với thế giới bên ngoài.”

Tôi tần ngần: “Chính tớ cũng muốn có số dữ liệu ấy, nhưng ta không có thời gian truy cập và in…”

Tori rút ngay thẻ nhớ trong túi ra. Tôi không buồn hỏi nó kiếm đâu ra thứ ấy.

Nó bảo: “Cậu biết mật khẩu của tiến sĩ Davidoff. Ta sẽ vào văn phòng của gã. Trong lúc cậu đi đón cô, tớ sẽ tải dữ liệu cho.”

Simon góp lời: “Trong đó nhất định phải có điện thoại. Tớ có thể gọi cho ba.”

Hai bạn nói đúng. Tôi sẽ hối hận nếu bỏ đi mà không biết tên các bạn khác. Còn nữa, tôi sẽ còn hối hận nhiều hơn nếu lỡ tui tôi bị bắt lại sau khi bỏ qua cơ hội cho chú Bae biết tụi tôi đang ở đâu.

Cả nhóm vào văn phòng. Phải cần một mật mã khác mới qua cửa được, nhưng ‘ả’ bán yêu có biết. Sau đó, tôi nói ‘ả’ sẽ đi cùng tôi đến đón dì Lauren rồi quay lại sau.

‘Ả’ hỏi ngay: “Vậy thầy phù thủy Simon sẽ ở lại với cô em gái ư?”

Simon ngạc nhiên: “Em gái nào? Tori không phải…”

Tôi liền liến thoắng lấp liếm: “Cô em cùng trong làng phù thủy. Ý ả là vậy đó.”

Khi đã đi xa, tôi ghé sát ‘ả’ hỏi nhỏ: “Vậy ba Simon chính là cha đẻ của Tori ư?”

“Bí mật dễ lộ tẩy nhất trong tòa nhà này đấy (Giọng lảnh lót của ả hòa với chất giọng ồm ồm của tên lính gác nghe thật chối tai). Nhóc này, chỉ riêng chuyện đó thôi cũng nói lên rất nhiều điều.”

“Chả trách mẹ Tori sợ hết hồn lúc nghe con gái thú nhận nó thích Simon.”

“Ôi chao, thế thì kỳ cục hết chỗ nói. Đáng đời cho kẻ hay che đậy bí mật này nọ. Hậu quả của trò đó sẽ còn ám ảnh người ta theo những cách khó chịu nhất. Tuy nhiên, thủ phạm có dằn vặt lương tâm hay không lại là chuyện khác. Mụ ấy mang tâm địa của loài quỷ cái. Công nhận theo dõi mụ rắp tâm rù quyến ông thầy phù thủy cũng vui ra phết. Thất bại lần đó quả là một đòn trời giáng vào thói kiêu căng của mụ.”

“Thất bại ư? (vừa bước vào ngã rẽ, tôi vừa hỏi). Nhưng nếu Tori là con chú ấy thì rõ ràng là…”

“Chẳng có gì rõ ràng cả. Ngày nay, trường học dạy trẻ con những gì không biết!? Chung đụng không phải cách duy nhất để có em bé. Có thể nhiều người khoái cách ấy, nhưng nếu không ‘đậu’, ta chỉ việc vào một phòng thí nghiệm có đủ thứ, kiếm một cớ bất kỳ để lấy loại dịch cần thiết từ cơ thể người…”

“Eo ôi. Kinh…”

Thình lình có tiếng chuông báo động rú ngay trên đầu.

‘Ả’ lẩm bẩm: “Có vẻ như thời gian đã hết.”

Dùng thẻ quẹt, ‘ả’ mở cửa phòng gần nhất, ấn tôi vào rồi nhẹ nhàng lướt vào theo.

“Dì tôi…”

“…bình an vô sự. Cách đây có mấy phòng, dì ngươi không hề hấn gì. Người đang gặp nguy hiểm chính là ngươi.”

‘Ả’ dẫn tôi đi ngang qua phòng đến một cánh cửa khác ở bức tường đối diện. Sau cửa ấy là một tủ tường rất rộng. ‘Ả’ kéo tôi vào trong.

“Simon và Tori…”

“…đều có tai và não bộ vẫn hoạt động bình thường. Nghe chuông kêu, họ sẽ tự tìm chỗ nấp, một việc mà tụi ta cũng đang cần phải làm ngay.”

Tôi vừa bước vào tủ, xác tên lính gác ngã vật trên đất. Tôi vội ngồi thụp xuống cạnh hắn.

Tiếng ‘ả’ bán yêu lanh lảnh trên đầu: “Chắc ngươi cũng thấy hắn còn chết cứng. Đội lốt người cũng tốt, nhưng trạng thái của ta bây giờ dễ lẩn đi khắp nơi hơn.”

“Nhưng người từng nói nếu không có ta, ngươi không thể thoát khỏi xác này cơ mà.”

“Ta có nói thẳng như thế bao giờ đâu. Ta là yêu quái. Ai chẳng biết trên đời có đủ cách lắt léo chứ. Giờ ta đi thám thính xung quanh đã. Ngươi còn giữ súng không đấy?”

“Có đây, nhưng…”

“Rút súng ra và hi vọng ngươi không phải dùng đến nó. Ta sẽ quay lại ngay.”

Một làn hơi ấm thoảng đi. Sau đó, chỉ còn tôi trơ khấc cạnh xác tên bảo vệ.

Tiếng còi báo động vẫn réo từng chặp, đinh tại nhức óc.

Có phải ngoài kia có tiếng chân chạy rầm rập? Có tiếng người quát tháo? Và cả tiếng súng nổ?

Bình tĩnh nào. Giờ ngươi chẳng thể làm gì được đâu.

Rắc rối chính là ở đó. Tôi kẹt trong chỗ nấp, tay run rẩy nắm chặt khẩu súng dù không biết bóp cò thế nào, lòng tự biết tôi chẳng thể làm được gì, dù chỉ là một việc khinh suất khiến Derek sẽ quát vào mặt tôi nếu có anh ở đây. Lạy trời, tôi ước có anh ở đây biết chừng nào. Tôi thà nghe anh quát tháo để biết anh vẫn bình an…

Anh ấy được an toàn mà. An toàn hơn khi ở bên ngươi.

Phải, dù bị bỏ lại trong ngôi nhà đó, anh vẫn bình an. Derek được Liz bảo vệ và không biết tụi tôi đi đâu, đồng thời không biết đuổi theo tụi tôi bằng cách nào. Anh tức giận - có thể - nhưng anh được an toàn.

Tôi nhìn tên lính gác. Xác hắn đổ đống dưới đất, mắt trợn ngược nhìn tôi. Nghĩ đến hắn, tôi băn khoăn tự hỏi…

Đừng nghĩ đến hắn. Đừng băn khoăn gì cả. Nếu không, điều ngươi nghĩ sẽ thành sự thật và sẽ có ‘người’ chen chân với ngươi trong cái tủ tường này.

Ngoảnh mặt đi thật nhanh, tôi cố xóa bỏ hình ảnh hắn trong tâm trí. Tôi kiểm tra khẩu súng cho có việc để làm. Trong khi sáng tác kịch bản, tôi từng tả nhiều cảnh bắn nhau ‘đùng đoàng’, nhưng nói ra thật ngượng: tôi không biết khi nào súng có đạn khi nào không, thậm chí còn không biết khóa an toàn ở đâu nữa kìa. Kịch bản phim đâu cần nhắc đến những chi tiết tầm thường ấy. Chỉ cần viết: “Chloe bóp cò súng và đạn bay vụt đi”, phần còn lại mặc cho diễn viên và bộ phận phục trang tự xoay sở!

Nhưng hình như súng này của hãng Glock thì phải. Theo tôi nhớ súng của hãng này không có khóa an toàn. Chỉ cần chĩa thẳng vào mục tiêu và bóp cò. Nếu tình thế bắt buộc, tôi cũng có thể xoay sở được.

Thấy chưa, mi đâu đến nỗi bị lâm vào tình thế tuyệt vọng. Mi có một vũ khí trong tay. Mà không, hai chứ.

Hai ư? Liếc nhanh xác tên lính gác, tôi nuốt ực. Không, tôi sẽ không bao giờ…

Có mà, nếu tình thế bắt buộc…

Không, tôi… tôi…

Sao, không nói nổi một câu chối từ chứ gì? Nếu cùng đường, mi sẽ làm thôi. Điều khiển âm binh. Sức mạnh của mi là đó. Sức mạnh lớn nhất đấy.

Tôi bèn nhắm chặt mắt.

“Nhỡ có ai đến, làm sao ngươi nhìn thấy hả?”

Phải mất một giây, tôi mới biết đó không phải tiếng nói trong đầu tôi. Ả bán yêu vừa quay lại.

“Sao chuông báo động ngừng thế?”

“Ta chịu, nhưng bạn ngươi đều an toàn. Họ trốn trong phòng đọc sách của tiến sĩ Davidoff. Hội Edison đã biết ngươi bỏ trốn. Đón nghe tin sốc đây: chúng đoán ngay ngươi đang tìm cách ra khỏi tòa nhà!? May thay cho chúng, hiện quanh ngươi không có lối ra nào cả. Rủi thay…”

“Cả hai ta đều không ở gần cửa ra.”

“Ta có thể đưa ngươi ra. Thậm chí trên đường đi, ta giải cứu luôn cô ngươi. Nhưng bạn ngươi thì ở chỗ ngược đường, ta không thể…”

“Nếu vậy, ta cũng không đi. Khi nào tìm được cách cứu được tất cả hẵng hay.”

“Cao thượng quá. Tuy nhiên, chỉ còn một cách duy nhất. Và ta e rằng nếu ngươi đã chê kế ta hiến lúc đầu thì ngươi cũng chẳng thích cách ấy đâu.”

“Phóng thích ngươi chứ gì.”

Khi thốt lên câu ấy, tiếng nói nội tâm thét gào cảnh báo tôi đang bị ả lừa. Nhưng tôi cũng nghe cả tiếng người của Hội Edison đang thét lác. Chúng đang hết sức cảnh giác. Đồng thời, chẳng có lý gì khiến ả bán yêu tự giác hành động, ngoại trừ ả sẽ được lãnh thưởng sau khi đưa cả nhóm tôi ra khỏi cửa an toàn.

Ả giục giã: “Phóng thích ta đi. Sau đó hãy phá hủy phép yêu thuật đang bao trùm nơi này.”

“Nghe bùi tai lắm. Nhưng nếu xóa sổ mọi thử nghiệm xong, tụi ta sẽ thoát ra bằng cách nào đây? Bùa chú ta không ngại. Ta chỉ ngại hệ thống chuông báo động và bọn người có vũ khí. Thứ ta cần…”

“…là màn nghi binh. Ta cũng đang định nói đến chuyện ấy đấy. Phép thuật của ta có thể bao trùm nơi này. Bùa gián đoạn của ta mạnh hơn bùa chú của chúng rất nhiều. Bọn chúng sẽ phải phân tâm, đúng như ý ngươi muốn nhé.”

Kế hoạch của nhóm tôi đã đổ bể. Giờ ả có đủ lý do để nói dối và thuyết phục tôi phóng thích ả. Khi tôi nhận ra vừa trót cho chân vào bẫy thì đã muộn.

“Ta vừa thỏa ước đấy. Yêu quái đã thỏa thuận thì nhất định sẽ làm. Phóng thích ta đi, rồi ta sẽ y lời vừa hứa mà thực hiện.”

“Ngươi nói đi: giờ ta phải làm gì.”