KIM LOẠI LẠNH BUỐT kề sát má tôi đang rung lên. Chiếc xe chồm chồm lao nhanh về phía trước.
Một giọng như từ chốn xa xôi nào vọng tới. Mụ Margaret.
“Chỉ số đường máu của nó thế nào?”
“Thấp (giọng đàn ông, gần hơn. Russell). Rất thấp. Tôi có thể tiêm glucose cho nó, nhưng ta nên…”
“Tiêm đi.”
Tiếng Simon nghe như rên rỉ, kêu than: “Derek.”
Tôi mở bừng mắt. Tụi tôi đang nằm trên sàn xe tải. Cách tôi một quãng là Simon đang ngủ mê mệt, mặt nhăn nhó như thể đang bị đau.
Từ ghế tài xế, mụ Margaret ra lệnh: “Tiêm thêm thuốc mê cho thằng bé đi. Tôi không muốn bọn nó tỉnh.”
“Ta không nên…”
“Đã bảo cứ làm đi mà.”
Tôi nhắm mắt, chỉ dám ti hí để chúng không phát hiện ra tôi đã tỉnh. Không ngọ nguậy đầu, tôi cố nhìn quanh nhưng chỉ thấy Simon, và ngay trên đầu cậu là chiếc giày thể thao đế mềm của Tori.
Derek. Anh đâu…
Hai mi mắt tôi díp lại.
Xe tải ngừng chạy. Gió lạnh ào tới, chụp xuống người. Khói xe xộc vào. Tiếng động cơ nhỏ dần và tắt hẳn. Có tiếng loảng xoảng, nghe như tiếng cửa sắt nhà xe sập đóng. Gió lặng phắc, mọi thứ chìm trong màn tối. Thế rồi đèn bật sáng.
Simon nôn ọe ngay cạnh tôi. Mùi dịch nôn hôi rình tỏa khắp xe. Tôi ráng nhướng mắt nhìn: Russell đang đỡ cậu ngồi và đưa túi nilon vào sát miệng anh.
Giọng tôi khản đặc.
“Simon.”
Cậu quay lại. Gặp ánh mắt tôi, mắt cậu vất vả tập trung vào một điểm. Môi hé mở, cậu khào khào: “Cậu có sao không?”
Dứt lời, cậu lại cúi gập người lên miệng túi nôn.
Tiếng đàn ông gắt gỏng vang lên: “Ông tiêm cho nó cái gì thế?”
Tôi biết giọng nói ấy. Mấy ngón tay lạnh ngắt trườn quanh cánh tay trần của tôi. Tôi nhìn lên. Mặt tiến sĩ Davidoff gần kề mặt tôi.
Hắn mỉm cười: “Ổn cả rồi, Chloe. Cháu đang ở nhà rồi này.”
Chúng trói hai tay hai chân tôi vào xe lăn. Một tên bảo vệ đẩy xe ấy dọc hành lang. Trong tình trạng tương tự, Tori ‘cưỡi’ một xe khác bên cạnh tôi, cũng do một tên lính gác đẩy đi.
Lúc tên bảo vệ nọ trói tôi vào xe, tiến sĩ Davidoff an ủi: “Đây chỉ là biện pháp tạm thời. Vì không muốn tiêm thêm thuốc mê cho cháu, nên bọn ta không còn cách nào khác ngoài cách này. Chờ khi nào cháu tái thích nghi với môi trường hẵng hay.”
Davidoff đi giữa hai tên lính gác. Sau chúng là mụ Margaret và lão Russell đang vừa đi vừa nói chuyện với mẹ Tori. Từ khi tụi tôi đến đây, bà ta chưa nói với con gái một câu.
Margaret đang dở câu chuyện: “Tụi tôi quyết định không ở đâu tốt cho các cháu hơn chỗ này. Chúng tôi chưa kiểm soát và giám sát bọn trẻ đúng mức cần thiết.”
Mụ Diane Enright giả lả: “Khả năng suy xét sáng suốt và lòng trắc ẩn của bà làm chúng tôi choáng ngợp. À, bà muốn chúng tôi gửi phí hậu tạ công tìm kiếm vào đâu đây?”
Giọng mụ Margaret lạnh băng: “Bà đã có số tài khoản của tôi rồi đó.”
Lão Russell chen vào: “Nếu chưa có xác minh tiền gửi, tụi tôi chưa đi đâu. Và nếu bà có ý định quỵt tiền…”
Mụ Enright lạnh lùng: “Tôi chắc rằng ông sẽ rất cẩn thận khi cân nhắc đến khả năng đó. Chẳng lẽ ông định gửi thư ngỏ, kể vụ ông đột ngột biến mất chỉ để vạch trần cả nhóm ta ư?”
Margaret không vừa: “Không đâu. Nhưng có người đang ngóng một cú điện thoại của chúng tôi kìa. Một đồng nghiệp được nối máy thẳng đến Nast Cabal và biết tận tường mọi chi tiết về hoạt động của các người. Tôi tin chắc rằng ông St.Cloud không muốn chuyện đó xảy ra đâu.”
Nghe xong, tiến sĩ Davidoff chỉ cười khẩy.
“Dùng một hội kín để đe dọa một hội kín khác ư? Thông minh gớm nhỉ. Nhưng ta đâu cần đến hạ sách ấy (chút hài hước biến mất khỏi giọng hắn). Ngài St.Cloud quan tâm đến mặt nào của tổ chức chúng tôi không quan trọng. Chúng tôi vẫn hoạt động độc lập thôi. Có nghĩa chúng tôi không hoạt động dưới sự giám sát bằng cách nhìn chim mà bói của nhóm ông ta đâu. Bà đã thỏa thuận với chúng tôi – một khoản chi đáng kể đổi lấy việc giao nộp đối tượng thí nghiệm và phá cái nhóm nổi loạn của bà. Bà xứng đáng được chi khoản kia và bà sẽ có tiền mà không lo bị phản bội hoặc bị đe dọa bằng vũ lực.”
Hắn khẽ liếc nhìn nhóm đi sau.
“Tuy nhiên, hãy suy nghĩ cho kín kẽ. Với món tiền ông St.Cloud hứa trả cho bà, tôi khuyên là sau khi rời khỏi sự an toàn trong bốn bức tường của chúng tôi, các người hãy cao chạy xa bay: nhớ là xa nhất có thể và nhanh nhất có thể nhé.”
Khi mẹ Tori dẫn mụ Margaret và lão Russell đi, tôi hỏi thăm tin tức về Simon. Dù không muốn gã tiến sĩ Davidoff được khoái trá nghe giọng run rẩy của tôi, tôi không thể không hỏi.
“Ta đang đưa các cháu đi gặp cậu ấy đây.”
Tôi biết thừa cái giọng vờ vui vẻ nhưng rất trịnh thượng của hắn. “Nhìn xem tụi ta đối xử với các người tốt biết mấy. Và mở mắt mà trông các người đáp trả tấm thịnh tình ấy ra sao. Tụi ta chỉ muốn giúp thôi mà.” Móng tay tôi bấu chặt lên chỗ để tay hai bên thành xe lăn.
Tiến sĩ Davidoff bươn bả bước lên mở cửa. Sau khi xe lăn trói tụi tôi được đẩy lên dốc, Tori và tôi vào giữa phòng quan sát trông sang phòng phẫu thuật. Nhìn bàn mổ bằng thép sáng bóng và mấy khay đựng dụng cụ y tế bằng kim loại, tay tôi lại bấu chặt hơn vào thành ghế.
Trong phòng mổ có một người đàn bà đứng khuất vào một bên cửa sổ quan sát nên tôi chỉ thấy một cánh tay gầy guộc xỏ trong áo choàng vô trùng.
Cửa phòng mổ bật mở. Một bà tóc bạc tiến vào. Đó là Sue, nữ y tá tôi từng gặp trong lần gần nhất tôi đến đây. Bà này đẩy theo một chiếc băng ca. Simon nằm trên băng ca, tay chân bị trói chặt.
Quên bản thân đang bị trói tứ chi, tôi nhào tới: “Đừng!”
Gã tiến sĩ chép miệng: “Chloe này, ta thật không muốn đoán cháu đang nghĩ gì trong đầu. Các chú mang Simon vào đó là để truyền nước biển vào tĩnh mạch cho cậu ấy. Do bị tiểu đường nên Simon dễ bị mất nước sau khi ói. Chúng ta không muốn có bất kỳ sự cố nào, nhất là khi thuốc mê vẫn còn làm cho dạ dày Simon nôn nao.”
Không nói không rằng, tôi chỉ trân trối nhìn Simon. Tim tôi đập thình thịch.
“Chloe à, chỉ tại chúng ta muốn cẩn thận thôi. Những gì cháu đang nhìn thấy đơn giản chỉ là phòng y tế. Phải, đúng là nó được trang bị như phòng mổ là bởi vì nó được dùng như một phòng đa chức năng (gã cúi xuống thì thào). Nếu nhìn kỹ, ta cá là cháu còn nhìn thấy bụi phủ trên những dụng cụ giải phẫu kia.”
Gã nháy mắt ra vẻ ông chú tốt bụng trêu cô cháu gái bé bỏng ngốc nghếch. Tôi chỉ muốn… tôi không biết chính bản thân muốn gì nhưng trông mặt tôi lúc ấy phải như thế nào đó khiến gã thoáng nao núng. Dáng vẻ ông chú tốt bụng biến mất. Tôi không còn là bé Chloe ngoan ngoãn trong trí nhớ của gã. Dù biết sẽ được yên thân hơn nếu vẫn là bé ngoan của ngày xưa, nhưng tôi không thể giả vờ mãi được.
Gã hắng giọng và đứng thẳng dậy: “Còn bây giờ, nếu nhìn xuống lần nữa, chắc cháu sẽ còn nhận ra một người quen khác.”
Tôi quay sang Simon vẫn còn nằm trên băng ca. Mặt cậu trắng bệch như tấm khăn trắng đắp trên người. Cậu đang nghe người phụ nữ mặc áo khoác vô trùng trong phòng mổ dặn dò, nhưng tôi chỉ thấy lưng bà ta. Người này tóc vàng, dáng mảnh khảnh, và có chiều cao dưới trung bình. Chính mái tóc xõa lúc bà cúi xuống cạnh Simon khiến tim tôi như ngừng đập.
Tiến sĩ Davidoff gõ vào cửa sổ. Nữ bác sĩ nhìn lên.
Đó là dì Lauren.
Dì khum tay che mắt như thể dì không nhìn thấy gì qua lớp kính màu. Sau đó, dì quay lại với Simon, và tiếp tục nói trong lúc cậu gật gật đầu.
“Dì cháu đã phạm sai lầm. Lúc chúng ta mới đưa cháu đến đây, cũng tại cháu cứ làm mọi chuyện rối tung khiến Lauren hoảng sợ. Vốn đã bị căng thẳng quá mức, nên dì cháu đi đến nhiều quyết định sai trái. Giờ cô ta đã tỉnh ngộ. Chúng ta thấu hiểu và tha thứ hết. Cô ấy lại được cả đội dang tay đón nhận. Như cháu cũng thấy, Lauren đã quay lại làm việc trong tình trạng khỏe mạnh và vui vẻ. Lauren không hề bị cùm trong địa lao hay bất cứ số phận rùng rợn nào do trí tưởng tượng của cháu vẽ nên.”
Gã nhìn xuống tôi: “Chloe à, chúng ta đâu phải ác thú.”
“Nếu vậy, Rae đâu? (giọng Tori làm tôi giật bắn. Tôi quên bẵng cô bạn bị trói ngồi ngay bên cạnh). Mong là Rae sẽ là người kế tiếp tụi cháu được gặp trong chuyến hội ngộ của những người bạn đang tràn trề hạnh phúc!”
Khi thấy gã tiến sĩ lặng thinh, Tori nhếch mép cười khinh bỉ.
Tôi hỏi: “Rae đ… đâu rồi? B… bạn ấy vẫn ở đây chứ?”
“Cô bé được chuyển rồi.”
“C… huyển ư?”
Hắn cố giả giọng hoan hỉ: “Ừ. Khu thí nghiệm không phải là chỗ ở thích hợp cho một cô bé 16 tuổi. Đây chỉ là nơi ở tạm thời. Nếu lúc trước cháu chịu ở đây lâu hơn, tụi ta đã có cơ hội giải thích cho cháu hiểu rồi. Rachelle chuyển đến – hắn tặc lưỡi – khó có thể gọi đó là nhà ở cho nhóm bạn bởi vì ta đảm bảo nơi đó hơn Nhà Lyle nhiều. Nó giống trường học nội trú hơn. Một trường nội trú rất đặc biệt, chỉ dành cho người có khả năng phi thường.”
Tori mỉa mai: “Để cháu đoán nhé: ta chỉ có thể đến đó bằng đoàn tàu thần tiên. Ông tưởng tụi tôi ngu cỡ nào chứ?”
“Chúng ta không hề nghĩ các cháu ngu dốt. Đối với ta, các cháu rất đặc biệt. Như các cháu đã biết, có một số người coi đặc biệt là nguy hiểm. Chính vì thế, chúng ta mới thiết kế một ngôi trường cho các cháu học hành, đồng thời vừa để bảo vệ các cháu.”
Tôi chợt nhớ: “Trường Xavier’s dành cho các thiếu niên tài năng.”
Không thấy sự phẫn nộ thể hiện trong giọng nói của tôi, gã nhìn tôi cười cười: “Chính xác.”
Tori xoay hẳn người lại để nhìn gã: “Nếu cực kỳ, cực kỳ ngoan ngoãn, tụi ta sẽ được đến đó và sống chung với Rae này, Liz này, và cả Brady nữa. Amber cũng ở đó phải không?”
“Thực ra thì…”
“Dối trá!”
Giọng uất ức của Tori khiến gã nhăn mặt. Mấy chiếc ghế trống gần đó tự nhiên rung lên khiến mấy tên lính gác liếc nhanh sang và bất giác đưa tay lên hông. Tôi không để ý mấy bởi trong đầu chỉ nghĩ được mỗi một câu: Rae. Đừng, xin đừng là Rae.
Tori dõng dạc: “Liz đã chết. Tụi ta đã gặp hồn ma bạn ấy – tận mắt chứng kiến Liz điều khiển đồ vật bay trong không trung bằng cách sử dụng khả năng siêu nhiên. Ngay cả mẹ ta cũng tận mắt thấy cảnh đó. Bà ấy biết đó là Liz. Chẳng lẽ mẹ ta chưa kể chuyện ấy với ông?”
Gỡ tờ giấy khỏi tập hồ sơ, gã tiến sĩ nhấn chuông, gọi mẹ Tori tới. Trong lúc câu giờ, hắn cố khoác vẻ mặt thích hợp với hoàn cảnh: hối hận và buồn rầu.
Gã thận trọng tìm từ: “Hóa ra các cháu đã biết chuyện về Liz. Phải, ta nhận lỗi. Một tai nạn xảy ra trong đêm đưa Liz ra khỏi Nhà Lyle. Sở dĩ chúng ta chưa cho các cháu hay là bởi giờ cả ba cháu còn yếu quá…”
Tori vặc lại: “Trông tôi hom hem lắm sao?”
“Phải, Victoria. Cháu đang yếu mệt. Cháu vừa tức giận, quẫn trí, vừa dễ bị tổn thương. Điều đó hoàn toàn dễ hiểu nếu cháu cho rằng tụi ta giết bạn cháu. Nhưng sự thật không phải thế.”
Tôi hỏi gã: “Thế còn Brady thì sao?”
Tori tố cáo: “Chloe cũng gặp hồn ma bạn ấy rồi. Ngay tại đây. Trong khu thí nghiệm này. Brady bảo có người đưa cậu ấy vào để nói chuyện với ông, gặp dì Lauren, và rồi ‘bùm’: trò chơi kết thúc.”
Hết nhìn tôi lại nhìn Tori, gã tiến sĩ thầm đoán xem liệu Tori cũng có bằng chứng về cái chết của Brady chăng.
Gã thủng thẳng: “Vừa chịu tác dụng phụ của thuốc mê, Chloe đồng thời phải dùng thuốc giúp bạn ấy khỏi nhìn thấy ma. Có thể một trong hai loại dược liệu ấy khiến cô bé bị ảo giác.”
“Sao trong cơn ảo giác, Chloe có thể gặp hồn ma của người bạn ấy chưa từng gặp trước đây? Ông có muốn nghe Chloe tả lại cho nghe không, bởi tôi thấy con ma ấy cực kỳ giống Brady.”
“Ta chắc chắn Chloe từng thấy ảnh Brady, dù cô bé có nhớ hay không. Brady chơi thân với Rachelle. Chắc chắn cô bé đã tả cho Chloe nghe…”
Tori chưa chịu thôi.
“Chuyện gì ông cũng nói được phải không? Thôi được, vậy là Brady, Rae và Amber hiện đang vui vầy bên nhau trong trường nội trú cực kỳ đặc biệt. Ông muốn tụi tôi bình tĩnh chứ gì? Gọi điện cho họ, bảo họ nói chuyện với chúng tôi đi. Hay tốt hơn: tổ chức một cuộc họp qua mạng. Đừng nói ông không làm được bởi mẹ tôi có đầy đủ thiết bị đấy.”
“Có chứ. Các chú sẽ cho các cháu tâm sự với bạn ngay sau khi…”
Tori gầm lên: “Làm ngay bây giờ đi.”
Đầu ngón tay nó tóe lửa. Mấy chiếc ghế trống chao đảo. Một cái đổ kềnh ra sau. Tên lính gác đứng cạnh nó vội rút súng đeo bên hông ra.
“Tôi muốn gặp họ lập tức. Cả Rae, Brady và Amber…”
“Cô Victoria, cô muốn bao nhiêu thì tùy, nhưng giờ điều cô muốn chẳng quan trọng với ai nữa rồi (cửa bật mở. Mẹ Tori bước vào). Khi bỏ trốn, cô đã tự tước quyền đòi gì có nấy của tôi rồi.”
“Hóa ra mẹ vẫn còn nhận ra con ư? May quá đi mất. Thiết tưởng con thay đổi nhiều đến độ khiến mẹ quên cả con chứ.”
“Ấy, sao tôi không thể nhận ra cô được, Victoria? Cô vẫn là công chúa hư thân mất nết vừa chạy trốn tuần trước, và chối bỏ trách nhiệm của tôi.”
“Trách nhiệm ư?”
Tori vừa nắm chặt hai tay, băng dây trói quanh người nó bật tung. Tên bảo vệ tôi xông đến, nhưng tiến sĩ Davidoff phẩy bảo hắn lùi lại, đồng thời ra hiệu cho tên kia cất súng đi.
Tori lừ lừ đứng dậy. Tóc nó tua tủa, dựng đứng và tóe lửa.
Mụ Enright la lối: “Chích thuốc mê cho con bé ngay. Nếu nó còn chưa biết điều…”
Gã tiến sĩ vội can: “Đừng Diane. Ta cần học cách đối phó với Tori mà không phải viện đến thuốc thang. Còn Tori nghe này, chú biết cháu đang bực chú…”
Tori quay ngoắt lại: “Thế ư? Có thật ông biết không? Ông giam tôi trong Nhà Lyle, lại còn bảo tôi rằng tôi bị bệnh tâm thần. Ông nhét thuốc xuống họng bắt tôi phải nuốt. Ông giết hại bạn tôi. Biến tôi thành thứ quái thai biến đổi gen xong, ông lại bảo tất cả là do lỗi tôi ư?”
Nó đập hai tay nắm chặt bên mình. Những tia lửa nhỏ xíu văng ra khiến tên bảo vệ đi theo nó sấn đến.
“Chưa chi đã lo rồi à? Thế chưa là gì đâu.”
Nó giơ hai tay lên. Một quả cầu năng lượng vụt hiện giữa hai bàn tay Tori, thoạt đầu chỉ bé bằng hạt đậu, sau lớn dần, to lên mãi…
Gã tiến sĩ bảo: “Đủ rồi đấy, Victoria. Chúng ta đều biết cháu rất giỏi…”
“Ông chưa biết tôi giỏi cỡ nào đâu (nó tung quả cầu lên không. Trái cầu xoay vòng, phụt ra những tia lửa đỏ). Nhưng tôi sẽ mở mắt cho ông.”
Đứng sau con gái, mẹ Tori lẩn vào chỗ không ai nhìn thấy bởi mọi con mắt đều đổ dồn về phía Tori. Môi mụ động đậy: mụ đang gieo thần chú. Tôi vừa mở miệng định báo động cho Tori thì một tia chớp phóng vụt từ đầu ngón tay mẹ nó, sượt qua Tori, phóng thẳng vào ngực tên lính gác vừa xông đến.
Tên bảo vệ ngã lăn. Tiến sĩ Davidoff, mụ Enright và tên lính canh còn lại vội chạy đến bên người vừa nằm xuống.
Tên lính canh sợ hãi ngước nhìn gã tiến sĩ: “Anh ta không thở kìa. Anh ấy tắt thở rồi.”
Mụ Enright từ từ quay lại nhìn Tori: “Lạy Chúa lòng lành! Con đã làm cái gì thế hả?”
Tori hốt hoảng nhảy dựng lên: “Con không…”
“Gọi tiến sĩ Fellow ngay (gã tiến sĩ quát vào mặt tên bảo vệ). Nhanh lên!”
Tori khổ sở: “Không phải tôi. Tôi không…”
Mẹ nó lẩm bẩm: “Con bé nhỡ tay.”
“Không, không phải do con đâu. Thề có Chúa chứng giám…”
“Tori nói thật đấy (ai nấy đều lập tức ngẩng lên nhìn tôi. Tôi quay sang nhìn thẳng vào mặt mụ Enright). Tori không ra bùa chú ấy. Mà chính là bà. Chính mắt tôi thấy bà…”
Một lực mạnh quật vào ngực, giống một bàn tay vô hình vừa ra đòn hiểm vào giữa ức tôi, mạnh đến nỗi chiếc xe đẩy lăn ra sau. Máu mũi tôi tuôn chảy.
Mụ Enright quát: “Tori! Dừng tay!”
“Con đâu có…”
Tori đứng sững vì vừa trúng bùa trói.
Mụ Enright quay sang tiến sĩ Davidoff: “Giờ ông đã hiểu tôi rồi chứ? Không thể kiểm soát nổi con bé này nữa rồi. Tấn công cả đối thủ lẫn bạn bè xong, nó còn không biết mình vừa làm gì cơ mà.”
“Giam nó lại. Còn tôi sẽ đưa Chloe về phòng biệt giam.”