Chương 35: Chương 35

LIZ ĐỨNG ĐÓ, tươi cười hớn hở: “Tớ thành công rồi.”

Tôi bật cười, kiểu cười “sau khi khóc hai giây”. Hai đầu gối muốn khuỵu xuống vì nỗi mừng thoát nạn.

Cô bạn bước đến bên: “Này, gã đểu ấy chắc cũng là bán yêu, biết làm đồ vật bay lơ lửng như tớ. Cũng là ‘đầu ra’ của thí nghiệm ư?”

Tôi gật.

“Nhưng tớ không phải họ hàng của hắn chứ?”

“Chắc không đâu.”

“Mừng quá, bởi cây phả hệ nhà tớ đã quá đủ người tâm thần rồi. Lại nói đến chuyện tâm thần, hình như cậu có rada dò ra họ phải không?”

“Hình như vậy.”

“Nó có tác dụng với tớ, dù mức độ tâm thần của tớ chưa đủ cao, bởi tớ tìm mãi mới thấy cậu. Tớ có nghe cậu gọi, nhưng đáp trả lại là chuyện khác.”

“Cảm ơn cậu.”

Giọng tôi run rẩy. Liz vội đến bên quàng tay ôm vai tôi. Tuy không cảm thấy sự tiếp xúc của cánh tay bạn, nhưng tôi có thể hình dung ra nó.

“Chàng vệ sĩ yêu tinh của cậu đã phục hồi sức chiến đấu rồi đấy. Nhưng chỉ cần hai đứa mình cũng đủ xử lý các loại ma to xác đáng sợ. Tớ dần chúng nhừ tử rồi cậu tống cổ chúng đi (cô toét miệng cười). Này, vui thật cậu nhỉ.”

Tôi cười: “Ừ.”

“Nhân nói về chuyện to xác và đáng sợ, tớ đoán cậu sẽ còn vào rừng cùng Derek, giúp anh chàng Biến Hình thành sói. Cậu nên bám riết lấy Derek vì trong rừng này, ngoài bọn đểu cáng chỉ biết ném gậy gộc và gạch đá, còn nhiều mối nguy lớn hơn đấy. Ngoài này còn có lũ tệ hại biết dùng bùa chú và súng ống nữa kìa (nó nhìn tôi chăm chú). Mà này, sao cậu không khen tin của tớ sốt dẻo đi.”

Tôi cố gắng giải thích càng ngắn gọn càng tốt cho bạn nghe.

Liz nhận xét: “Người tên Andrew nói thật đấy. Trong rừng có bốn người lận, mặc toàn đồ đen nhé. Chúng có máy bộ đàm này, súng ống này. Nghe có vẻ chẳng có gì ghê gớm, nhưng chúng còn mang theo nhiều đồ công nghệ cao - loại bình thường có, loại dị thường cũng có. Chúng dựng hàng rào bảo vệ với đủ loại thiết bị laze nhạy cảm với tia hồng ngoại. Tớ còn nghe chúng bàn về một thứ có tên là ‘thần chú chu vi’ nữa.”

“Nếu thế tụi mình nên quay lại, rồi…”

“Xuỵt. Có người đang đến đấy.”

Tôi co rúm người.

Liz thì thào bên tai tôi: “Hình như không phải anh bạn yêu tinh của cậu đâu, nhưng cứ chờ ở đây. Để tớ kiểm tra xem sao.”

Cô bạn lướt đi. Tôi ngồi thụp xuống, cố gắng càng cúi thấp càng tốt. Khi một bóng to lù lù lừ đừ tiến đến trước mặt, tôi buột miệng kêu ré lên. Cái bóng nhảy bổ về phía tôi.

Sau đó là giọng nói thân quen:

“Anh đây mà.”

“Der…”

‘Bụp’, anh loạng choạng. Đứng ngay sau anh là Liz tay giơ cao cây gỗ cứng như thép.

“Liz à, đây là…”

Cô bạn quật thêm cái nữa. Cây gậy vụt trúng điểm giữa hai vai. “Ối!”, Derek khuỵu xuống kêu trời. Hoặc nhận ra giọng nói, hoặc nghe câu chửi quá quen, Liz ngó sát vào mặt Derek.

“Bé cái lầm.”

“Cho đáng đời. Ai bảo Derek suốt ngày lén theo dõi người ta (Simon xuất hiện ở phía Derek vừa đi tới. Cậu nhìn anh). Chào Liz…”

Tôi chỉ và cậu ấy quay về hướng có bóng ma cô bạn.

“Chào Simon.”

Tôi ‘tiếp âm’ câu chào trong lúc Derek vừa lẩm bẩm, vừa từ từ đứng dậy.

“Nghe nói Liz đang ở đây phải không?”

Tori bước thấp bước cao vạch rừng tiến đến.

Khi tôi chỉ về phía Liz, chưa bao giờ Tori cười tươi đến thế, kể từ hồi… thôi bỏ đi, vì tôi chẳng nhớ từ hồi nào nữa. Lúc còn ở Nhà Lyle, Liz đã kết thân với Tori. Giờ họ đang tay bắt mặt mừng, tôi đành làm nhiệm vụ của người trung gian vậy.

Tôi hỏi mọi người vừa đến: “Mọi người kéo nhau ra đây làm gì thế?”

Tori giải thích: “Tụi tớ vừa chính thức thành lập biệt đội kiếm tìm cậu đấy. Có tên mật thám kia, quả xứng với tên gọi.”

Tori phẩy tay về phía Derek. Anh đang phủi phủi ống quần jeans.

Tôi bảo anh: “Em có viết giấy để lại, trong đó có nói em đi đâu và làm gì rồi mà.”

Simon chêm vào: “Derek có xem. Nhưng chẳng thay đổi được gì.”

Derek nghiêm mặt: “Em tưởng cứ viết giấy để lại là xong ư, trong khi em đi làm cái việc…”

Tôi cảnh cáo: “Đừng đụng đến từ ‘ngu ngốc’ đấy.”

“Sợ gì mà không nói chứ? Việc làm của em là ngu ngốc.”

Simon nhăn mặt bảo nhỏ: “Bình tĩnh nào, đại ca.”

Tôi nói đỡ: “Không sao đâu. Tớ quen rồi.”

Ngẩng cao đầu, tôi nhìn thẳng vào anh. Derek thoáng bối rối, nhưng lập tức làm mặt ngầu và khoanh tay trước ngực.

“Việc em ra đây vừa ngốc, vừa mạo hiểm và nguy hiểm nữa. Bọn chúng có thể ôm súng đứng ngoài này…”

“Quả có thế thật (tôi quay sang Simon và Tori). Liz thấy chúng rồi. Andrew đã khai thật. Ta cần trở vào trong trước khi bọn chúng nghe tiếng chúng ta cãi cọ, bất hòa.”

Trên đường quay lại, ai nấy đều im lặng. Đến cửa hậu, Liz dừng lại. Cô ấy giơ bàn tay xòe rộng ra trước, làm động tác như đang chạm vào một tấm kính.

Tôi giải thích: “Chắc có bùa chú ngăn không cho ma vào, giống như ở Nhà Lyle. Cậu có thể vào tầng hầm hay gác xép, giống như cậu từng làm ở nhà Lyle. Mấy hồn ma khác cũng làm vậy. Tớ sẽ đi…”

“Chloe à, tớ ở ngoài này được rồi. Cậu cứ đi làm việc của mình đi.”

Tôi tần ngần, không muốn đi.

Liz mỉm cười: “Thật mà, tớ sẽ ở đây, không đi đâu hết. Hễ khi nào cần, cậu cứ ra đây tìm tớ nhé?”

Vừa bước qua ngưỡng cửa, tôi lập tức ước giá được ở ngoài với Liz.

Derek sấn tới, hằm hằm nhìn xuống tôi: “Anh mới lên mái ngồi, em đã tức đến thế cơ à?”

“Vậy nên em mới ra ngoài để chọc giận anh ư?”

“Đương nhiên không phải vậy. Nhưng thấy anh mạo hiểm thì em cáu. Vậy nên, em cũng gây nguy hiểm để chứng tỏ cái tôi của mình.”

“Derek này, em không thí mạng mình để ganh đua với anh. Với lại, em không cáu anh. Lo lắng ư, có đấy. Nghĩ ngợi ư, chắc chắn rồi. Nhưng nếu giờ em tưởng anh coi trọng quan điểm của em, thì chính anh là người làm em tỉnh mộng nhanh nhất đấy.”

Derek sững người: “Anh…”

“Em vào rừng không ngoài mục đích đã viết trong thư nhắn. Người thích hợp nhất để ra ngoài tìm lời giải đáp băn khoăn cho các bạn chính là em.”

“Phù hợp nhất ư? Em có nhìn xuyên đêm tối được không? Em có sức mạnh siêu nhiên không? Em có giác quan bén nhạy hơn người thường không?”

“Em không có. Nhưng người có tất cả những thứ anh vừa kể lại ở lỳ trên mái nhà. Thế nên, lựa chọn hoàn hảo kế tiếp phải là người không có tất cả những thứ ấy. Người mà chúng cho rằng vô hại.”

Simon tiến đến gần hai anh em từ phía sau. Cậu nói nhỏ: “Chloe có lý đấy. Dù không thích việc Chloe vừa làm, nhưng anh thừa biết là: không làm thế không được.”

“Nếu thế, em phải bàn trước với cả nhóm chứ.”

“Nhưng liệu anh có chịu nghe không đã?”

Derek làm thinh.

Tôi chưa nói hết: “Em không thể bàn với anh, bởi thể nào anh cũng không cho. Em không bàn với Tori, vì anh sẽ buộc tội nó sao lại để em đi. Em không thể bàn với Simon vì cậu ấy biết thế nào anh cũng trách cậu ấy, vì thế cậu ấy sẽ cản em. Em không thích lẻn ra ngoài làm gì, nhưng chính tại anh nên em không còn cách nào khác. Với anh, bao giờ cũng chỉ có ‘trắng hoặc đen’. Nếu Simon hoặc em có mạo hiểm, thể nào cũng bị anh mắng là bất cẩn và ngu ngốc. Còn nếu chính anh mạo hiểm, anh sẽ bảo tụi em là: ‘ngốc thế, lo làm gì’.”

“Này, anh chưa bao giờ nói thế đâu nhé.”

“Thế lúc ở trên mái nhà, anh có chịu nghe em không?”

“Anh đã bảo anh sẽ vào còn gì.”

“Khi nào anh định vào? Hai mươi phút sau em ra đi, Simon vẫn còn trên đó thuyết phục anh đi xuống (tôi lắc đầu). Nói thế đủ rồi. Không có thời gian cãi vặt đâu. Mình cần lên kế hoạch ngay.”