Chương 29: Chương 29

TORI TIẾP TỤC TÌM KIẾM. Thông tin thêm không có nhiều - chỉ đủ khẳng định những gì tụi tôi vừa phát hiện. Andrew là một phần của âm mưu giao nộp Derek cho tên Pack. Và hắn chưa từng bị ai bắt làm con tin cả.

Tori phân vân: “Vậy ra Andrew là người của Hội Edison ư? Sao vô lý thế nhỉ?”

“Không vô lý đâu (tôi đẩy laptop lùi xa và ngồi lên bàn). Lúc còn trong khu thí nghiệm, cậu từng ở với mình. Tụi mình từng thấy mặt nhiều nhân viên. Thế trong đêm đó, cậu có thấy ai trong số họ ở nhà Andrew không?”

“Họ là nhân viên an ninh mà. Trước đó, tụi mình làm gì có cơ hội được giáp mặt.”

“Có chứ. Trong đêm trốn khỏi Nhà Lyle, Derek, Simon và tớ có thấy. Lúc trốn khỏi Hội Edison, cậu và tớ cũng thấy còn gì. Cả hai lần, tụi tớ đều thấy toàn nhân viên. Còn bảo vệ thì chỉ có hai người thôi. Nếu có đội cảnh giới cực mạnh, chúng phải triệu tập họ trong hai đêm ấy chứ.”

“Có thể cả nhân viên lẫn bảo vệ đều là nhân viên an ninh đặc biệt. Trang phục của chúng… (Tori trợn mắt quay sang tôi). Trên mũ chúng có nhiều thứ rủ xuống che cả mặt. Lúc ở nhà kho, chúng có đội mũ ấy để đuổi theo tụi mình đâu.”

“Trong đêm Derek và tớ trốn khỏi nhà Lyle cũng thế. Tại sao chúng phải che mặt nếu tụi mình đã biết mặt chúng? (tôi nhớ lại đêm đó). Không chỉ tớ và cậu được bọn chúng dễ dàng tha cho đi.”

“Ý cậu là cả Andrew nữa.”

“Không chỉ có hắn. Lúc đó tớ trèo lên cây nấp. Một mụ ở đó nhìn thấy. Tôi bèn nhảy xuống người mụ. Làm thế thật khờ, nhưng lại có hiệu quả - mụ ta bất tỉnh lập tức. Hoặc tớ chỉ giàu trí tưởng bở.”

“Thấy chưa? Cả hai đứa mình đều giỏi quá còn gì.”

“Rõ ràng là mơ hão.”

Hai đứa nhìn nhau cười như mếu.

Tôi nhớ lại: “Hội Edison không lần theo dấu tụi mình để đến nhà Andrew. Mẹ tớ đã cố nhắc tớ điều đó.”

Tiếng Derek ồm ồm ngoài cửa: “Nếu muốn bàn chuyện ấy, hai em nên lên mái nhà. Hoặc nói be bé chứ. Anh nghe rõ mồn một từ hành lang dưới nhà đấy.”

Tori vặc lại: “Bởi anh bẩm sinh anh đã thính tai rồi.”

Tôi chưa kịp mở lời thì Derek đã lên tiếng: “Simon phải đi gặp chú Andrew nói chuyện. Theo anh chắc em nên… (anh khó chịu liếc Tori, làm như nó đang nghe trộm không bằng). Hình như trên gác xép có hồ sơ cũ đấy. Em có muốn lên xem không? Biết đâu ta sẽ có thêm thông tin về Dr. Banks.”

Tôi khó nhọc kiềm chế để không buột miệng: “Muốn chứ”. Nhưng ngộ nhỡ tụi tôi phát hiện ra rằng: những người hiện đang cho tụi tôi ‘tị nạn’ lại là đồng bọn với bè lũ định giết hại tụi tôi cách đây ba ngày thì sao? Nhưng thử tình cảm Derek dành cho tôi còn quan trọng hơn.

“Em không đi được. Tụi em…”

Anh cắt ngang: “Thì thôi vậy.”

Và dợm bỏ đi.

Tôi bước lên ngăn anh lại: “Em cũng muốn đi lắm. Nhưng…”

Tori đỡ lời: “Nhưng tối nay Chloe không ra ngoài được. Cậu ấy đang giúp em vạch trần một âm mưu ghê gớm. Có liên quan đến sự sống hay cái chết của cả nhóm ta.”

Tôi giải thích: “Hội Edison không tấn công tụi mình lúc ở nhà Andrew. Chính Andrew là thủ phạm. Hắn và nhiều người khác nữa.”

Tôi kể anh nghe toàn bộ thông tin vừa tìm được. Tôi hi vọng, dù chỉ một lần anh thú nhận: anh sai rồi; cách suy tính theo logic của anh có chỗ không hoàn hảo. Không chỉ mình anh biết giải thích hợp lý.

Nhưng nghe tôi nói xong, anh chỉ chửi thề. Sau đó, anh lồng lộn trong phòng, văng tục thêm vài câu, cho đến khi anh dừng lại và vuốt mạnh tóc ra sau.

Tôi mớm lời: “Tụi em sai rồi. Em đã phân tích thông số và tình huống sai lạc, đúng chưa nào?”

“Không, em không sai.”

Đến lượt tôi buột miệng chửi thề khiến Tori nhướn mày ngạc nhiên.

Derek phân trần: “Anh giận chính mình. Anh có tính đến khả năng ấy. Anh hay tự hỏi trong đêm ở nhà Andrew, có phải tụi mình đã thoát quá dễ dàng chăng? Anh phân vân tại sao chúng bắn đạn thật vào tụi mình dù trước đó chỉ dùng tên tẩm thuốc mê. Anh thắc mắc tại sao chúng che hết mặt mũi. Chỉ có điều anh không bao giờ nghi Andrew có nhúng tay vào. Tuy nhiên, anh có nghi hắn đứng đằng sau vụ bắt cóc không thành tối qua.”

“Nhưng anh vừa bảo…”

“Anh quá tin hắn. Đúng vậy. Nhưng bởi hắn cho rằng anh nên ở chung với những người giống như mình nên anh muốn xem phản ứng của hắn ra sao. Chính vì thế, anh mới tưởng Andrew không dính líu vào âm mưu này. Hóa ra toàn tưởng hão.”

Tôi nói đỡ: “Tối qua hắn có vẻ ngạc nhiên thực sự. Thậm chí còn bất bình tột độ nữa.”

Tori nhận xét: “Hắn đóng kịch cực giỏi. Thôi được, chẳng lẽ chỉ băn khoăn tại sao chúng phải nhọc công giả đò Hội Edison tấn công trong khi tụi mình tự đến nhà Andrew?”

Derek đáp: “Đến không có nghĩa sẽ ở lại.”

“Gì cơ?”

Tôi giải thích: “Chưa chắc chúng ta đã ở lại nhà Andrew. Nếu mọi việc không thuận theo ý. Em từng chạy trốn hai lần rồi mà.”

“Vậy nếu chúng làm anh tin Hội Edison luôn truy đuổi, phục kích, sẵn sàng bắn đạn thật để giết…”

“Niềm tin ấy giữ chúng ta mãi trong bẫy, hiệu quả hơn chó nghiệp vụ và hàng rào dây kẽm gai.”

Tôi liếc vội ra cửa: “Anh nói Simon đang…”

Derek kêu trời: “Ờ nhỉ. Nó đang ở chỗ Andrew. Dù ở đây có âm mưu gì thì làm hại Simon không nằm trong kế hoạch. Nhưng cứ để anh đi gọi nó về. Anh sẽ nhắc nó đến giờ ăn nhẹ rồi. Simon cần hai bữa ăn nhẹ vào buổi sáng và buổi chiều để cung cấp đủ đường máu, vậy nên cớ ấy sẽ không gây nghi ngờ.”

Tôi gật đầu: “Từ giờ ta phải cẩn thận.”

Tori bực tôi: “Cẩn thận cái gì! Tớ đi ngay bây giờ đây.”

Derek và tôi trố mắt nhìn nó: “Tớ nói thật đấy. Chỉ cần có người đi cùng là tớ ra khỏi nhà ngay bây giờ.”

Hai anh em vẫn nhìn nó chằm chằm.

Tori thở dài: “Đành vậy. Nhưng nếu sau này mọi việc có xấu đi, nhớ là tớ sẽ bắt đền đấy. Bởi tớ từng muốn bỏ đi ngay nhưng không ai ủng hộ.”

Derek an ủi: “Ta sẽ đi ngay sau khi khám phá thêm về âm mưu của chúng. Em mới nói kia là máy tính xách tay của Margaret, không phải của Andrew?”

Tôi gật đầu: “Nhưng em có cách lấy máy của Andrew, nếu anh muốn Tori tìm thông tin trên đó.”

“Tốt. Cứ thế mà làm. Anh muốn biết chính xác mọi toan tính của chúng.”