CHÚNG TÔI TRỞ LẠI NƠI Derek biến hình lần đầu để tìm quần áo cho anh. Trong lúc anh loay hoay mặc đồ, tôi kiểm tra điện thoại di động của Liam. Xong xuôi, Derek đến gần phía sau và nhìn qua vai tôi:
“Hắn dùng chữ viết tắt thay cho tên. RRB. Nhưng mã vùng là 212. Đó là New York City, vậy khả năng Edison Group chưa bị loại. Chúng dùng số liên lạc trong vùng để tiện điều khiển việc này.”
“Ừm.”
“Anh có vẻ không quả quyết lắm nhỉ.”
Anh trầm ngâm nhìn ngôi nhà.
“Anh nghĩ một người trong số họ chủ mưu ư? Nhưng Liam đi theo hai tụi mình trước cả khi chúng ta đến chỗ chú Andrew cơ mà.”
“Lúc ấy chúng đã biết anh di chuyển. Vì vậy, chúng mới sai Liam lần theo tuyến xe buýt có tên anh trên đó.”
“Nhưng bằng cách nào? Vào thời điểm đó, chú Andrew đang bị Edison bắt giam. Chú ấy không biết tụi mình đến. Và như thế, nhóm của chú cũng không biết luôn.”
“Có thể chúng theo dõi nhà chú ấy. Khi thấy Simon và Tori, chúng đoán anh và em cũng đang trên đường đến. Chúng bèn gọi cho bến xe buýt, hỏi dò về hai thanh niên vừa rời bến Albany đêm hôm trước. Làm thế rất mất công. Nhưng…”
Anh nhún vai.
Tôi kiểm tra lại những chữ viết tắt tên những người có trong danh bạ điện thoại.
“Rất có khả năng. Anh có nhớ họ của ông Russell không? Ramon nói kẻ móc nối là thầy lang. Ông Russell là pháp sư. Theo kiểu ám chỉ mập mờ của Ramon thì đó là phù thủy.”
“Nam phù thủy không chữa bệnh, chỉ nữ phù thủy mới chữa bệnh thôi. Nhưng Ramon quả quyết kẻ ấy là nam giới. Vậy hắn là shaman, phù thủy kiêm thầy thuốc.”
Tôi giơ điện thoạt lên:
“Cần phải có bằng chứng. Em biết chúng ta tìm bằng chứng bằng cách nào rồi.”
Derek lắc đầu:
“Mạo hiểm lắm. Anh giả giọng người khác rất tệ.”
“Không cần phải nhọc công. Liam có dặn nếu muốn gì, gã kia chỉ cần nhắn tin cho hắn. Vậy nên, ngược lại, Liam cũng có thể nhắn tin cho ông chủ.”
Derek với tay giành điện thoại.
“Hay lắm. Anh sẽ bảo hắn là…”
Lấy lại điện thoại từ tay anh, tôi lườm anh hờn giận. Hiểu ý, Derek chỉ gãi cằm và gật đầu.
“Em làm đi.”
Lúc tôi nhập tin nhắn, anh cố gắng không ghé qua vai tôi nhìn trộm. Nhưng quả thực không dễ - một cách vô thức, Derek cứ nhao người, nghển cổ xem tôi nhắn. Tuy nhiên, anh rất biết kiềm chế nên không giật điện thoại trên tay tôi. Tôi rất cảm kích về điều đó.
Nội dung tin nhắn: Liam đã bắt được Derek và con bé đi cùng. Tuy có thể bắt sống, nhưng trong khi thực hiện kế hoạch, rất có thể hắn đã vuột cả hai. Vậy ông chủ muốn Liam và Ramon phải làm thế nào?
Dù có là ai, người ở đầu dây bên kia chắc phải trực sẵn bên điện thoại bởi chỉ mấy giây sau đó đã có câu trả lời. Ba từ. Khử trúng đi.
Tôi gửi thêm một tin nhắn nữa và tỏ ra rất rạch ròi: Nếu muốn Liam hủy hai cái xác, hắn phải trả thêm 10%. Một lần nữa, phản hồi đến rất nhanh. Lần này chỉ có hai từ: Đồng ý.
Nhìn sang, tôi thấy Derek trừng trừng ngó mẩu tin nhắn. Anh lặng người đi: hình như trước đó anh vẫn tin là Liam và Ramon chỉ dọa dẫm, rằng chúng chỉ nhận lệnh bắt giao anh cho The Pack, còn tôi được thả cho về.
“Anh sao vậy?”
Anh lắc đầu nhưng tôi biết Derek đang bàng hoàng. Mặt anh trắng bệch, mắt không rời màn hình điện thoại.
“Derek?”
Điện thoại bất ngờ rung mạnh. Lại một tin nhắn từ người gửi trước, nói rõ là 10% thêm là để hủy cả hai xác chết. Còn nếu chúng bắt sống được Derek thì tôi sẽ phải chết.
“Bởi nếu về được, em sẽ kể hết với chú Andrew. Thượng sách là xóa dấu vết của cả hai, làm như hai anh em mình rủ nhau trốn đi mất tích.”
Nói xong, tôi nhìn sang Derek. Mặt anh xanh như tàu lá, trông như anh sắp nôn vọt ra đến nơi.
Mãi sau, anh mới nói rất nhỏ:
“Xin lỗi em. Chúng muốn giết em bởi em ra ngoài này với anh. Để giúp anh. Chỉ tại anh cứ đòi em đi cùng.”
“Sao đó lại là lỗi của anh được?”
Dù không muốn gắt gỏng, nhưng người tôi nóng bừng. Tôi không giận Derek mà hận chúng – tôi hận bất cứ ai khiến anh mang mặc cảm như bây giờ. Trước khi tôi kịp nói câu xin lỗi, Derek đã chớp mắt lia lịa, cơn sốc biến mắt hẳn và tôi hiểu cơn giận của tôi có tác dụng hơn bất kỳ lời an ủi nào.
“Chúng nhắm vào anh bởi anh là người sói. Lý do chỉ có thế. Trước giờ anh chẳng làm gì sai, và sau này anh có làm gì thì cũng chẳng thay đổi được sự thật đó. Vậy thì chúng có tội, không phải anh.”
“Nhưng nếu đã biết đó là rắc rối, anh không nên kéo người khác vào vòng nguy hiểm.”
“Thế có nghĩa anh nên ra ngoài này một thôi ư? Thế…”
“Không chỉ có thế. Anh đẩy Simon và em vào vòng nguy hiểm chỉ bẳng…”
“Bằng việc đến đây ư? Anh còn cách nào khác đâu? Chẳng lẽ anh muốn lẳng lặng bỏ đi? Chẳng lẽ anh muốn buông xuôi, không đi thăm cha nữa? Hay anh muốn bỏ cả Simon?”
Anh chớp chớp mắt.
“Không. Anh không đi… Nhưng anh thấy…”
“Anh thấy cái gì?”
Derek lắc đầu, quay mặt đi. Tôi tiến sát mặt anh.
“Anh thấy thế nào? Anh nghĩ anh nên đi ư? Anh nghĩ nếu anh đi, tụi em sẽ bớt khổ hơn ư?”
Vai anh đưa lên trong cái nhún vai nửa chừng. Derek lại quay mặt nhìn sang chỗ khác. Tôi nói đúng. Chẳng qua anh không thích nghe tiếng nói của lí trí. Cảm giác của Derek bây giờ gần hơn với sự tủi thân.
“Nếu anh đi, chẳng ai đỡ khổ hơn đâu.”
Anh lẩm bẩm, vẻ không tin lắm.
“Ừ.”
“Simon cần anh.”
Anh gật đầu, vẫn đăm đăm nhìn về khu rừng tối đen.
Em cần anh. Tất nhiên, tôi không nói thế. Có cách nào cho tôi biểu đạt suy nghĩ ấy mà không thấy ngượng ngùng? Nhưng cảm giác đó không chịu biến mất. Dù tim tôi đập nhanh nhưng đó không phải cảm giác lãng mạn ngớ ngẩn, đại loại: em không thế sống thiếu anh. Xúc cảm này sâu sắc hơn, mãnh liệt hơn rất nhiều.
Khi nghĩ đến chuyện Derek bỏ đi, mặt đất chao đảo dưới chân tôi. Tôi cần bám víu một thứ gì đó, một thứ chắc chắn và có thực trong lúc cuộc đời xung quanh cứ quay cuồng, biến đổi không ngừng. Dù lắm lúc tưởng nếu không có Derek cuộc sống sẽ dễ chịu hơn, nghĩ anh vùi dập tôi tơi bời mỗi khi tôi mắc lỗi, tôi vẫn dựa dẫm vào cảm giác ấy – cảm gíác có người bắt buộc tôi phải tiếp tục suy nghĩ, khiến tôi phải nỗ lực để trở thành người tốt hơn, khiến tôi không như đà điểu chúi đầu trong cát nóng và chỉ biết thầm khấn trời biến mọi ước mơ thành sự thực.
Khi anh day mặt lại phía tôi, chắc chắn nét mặt tôi nói lên tất cả. Tôi cố che giấu thật nhanh nhưng không kịp, và khi anh nhìn tôi, ánh mắt anh khi ấy…
Nỗi kinh hoàng. Tôi cũng hoảng. Tự nhiên tôi chỉ muốn quay đầu cắm cổ bỏ đi, nhưng vì chẳng còn nơi nào để đi ngoài việc ở lại đây nên tôi muốn, muốn…
“Chloe em, anh sẽ không đi đâu hết (anh nhăn mặt với tay xoa vai như thể anh đang massage giảm căng thẳng). Anh không định làm mọi người…”
“Lo lắng?”
Anh cười khẽ:
“Ừ. Hồi nãy nãy anh cứ hay ngồi lo nghĩ. Thực ra anh thích hành động hơn.”
Tôi giơ điện thoại lên:
“Em hiểu mà. Có lẽ cái này sẽ giúp ta bắt đầu hành động. Anh sẵn sàng đến gặp chú Andrew nói chuyện chưa?”
Derek gật đầu. Chúng tôi trở về nhà.
Mãi đến khi về đến nơi, hai đứa mới thấm đòn tác động ghê gớm của những gì xảy ra hồi đêm. Ngoài kia có kẻ muốn Derek phải chết. Còn nữa, nếu thấy tôi chết, cũng chính kẻ đó sẽ thấy sung sướng khoanh tay đứng nhìn, bởi vì… theo tôi vì tôi có chết cũng không quan trọng. Tôi chẳng là gì cả. Tôi chỉ là vật cản trên đường dẫn đến mục tiêu của hắn.
Sao trên đời lại có người coi những trẻ em chưa làm gì sai là mối họa, chỉ có cách giết hết chúng mới là thượng sách? Người độc ác đến mức đó thì cũng chẳng hơn gì bọn Edison.
Có người muốn Derek chết bởi họ nghĩ anh là ác thú. Nhưng khi lỡ tay làm Liam chết, Derek đau khổ vô cùng. Và Derek sẽ đau khổ mãi dù việc anh làm có đúng đắn đến đâu.
Vậy suy cho cùng, ai mới là ác thú?
Căn nhà im lặng như tờ. Thế này thì lạ thật. Giống như tụi tôi vừa tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, giờ chỉ cần lên giường chui vào chăn ấm như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Tôi chờ Derek đi gọi chú Andrew.
Hai chú cháu đến bàn ăn trong bếp bắt gặp tôi. Derek mở lời:
“Chúng cháu có việc định nói với chú.”
Trông sắc mặt chú, chắc chú nghĩ rằng Derek sắp thú nhận rằng anh trót làm tôi có bầu. Sau khi biết sự thật thì ngay cả việc tụi tôi vừa bị bọn người sói truy sát cũng khiến chú nhẹ nhõm hẳn, hoặc ít nhất cho đến khi chú biết bọn người ấy không phải do Hội Edison phái đến. Ngay khi chú thấy đoạn tin nhắn trên điện thoại của Liam và xác minh đó là số của lão Russell, tình thế thay đổi hẳn: cuối cùng, chú Andrew cũng xứng với sự kỳ vọng và trông đợi của chúng tôi.
Chú giận dữ, đi lại trong bếp và thề nếu không trả thù thì ít nhất cũng phải trả đũa vụ việc này. Và phải giữ an toàn nữa. Chú hứa sẽ không bao giờ có chuyện tương tự xảy ra với tụi tôi, ngay cả khi muốn làm thế, chú phải tách tụi tôi ra khỏi nhóm của chú và một mình chống lại cả Hội Edison.
Chú gọi cho bà Margaret, bảo bà đến ngay. Dù lúc đó mới bốn giờ sáng, chú cũng mặc và không thể chờ cho đến khi trời sáng hẳn. Dù không thể liên lạc trực tiếp với chị Gwen, chú cũng để lại tin nhắn tương tự vào diện thoại di động của chị ấy.
Sau đó, tụi tôi gọi Simon và Tori dậy, tôi nói chuyện với Tori, còn Derek kể cho Simon chuyện vừa xảy ra. Tôi thực bụng mừng vì chưa phải giáp mặt Simon ngay.
Tôi kể cho Tori mọi chuyện. Hay nói đúng hơn là một phiên bản khác của sự thật: vừa truyền tải sự nghiêm trọng của mối đe dọa ngoài kia đồng thời không làm nó sợ đến mất tinh thần. Anh Derek và tôi cũng không kể hết với chú Andrew bởi tụi tôi không muốn làm chú hoảng sợ. Tụi tôi chỉ bảo Derek chưa Biến Hình hết. Mọi người đã đủ lo về Derek rồi, nên tụi tôi chưa thể thú nhận giờ anh là một người sói hoàn chỉnh, rằng Derek đã ‘hạ’ hắn, rằng Ramon đến giảng hòa và mang xác hắn đi.
Derek muốn cả bốn đứa tôi gói gém quần áo, chuẩn bị hành trang và chạy trốn. Tôi biết anh muốn thế vì tôi cũng muốn thế. Tụi tôi không còn cách nào khác. Ít nhất là cho đến lúc này.
Tối nay chẳng có gì hơn là việc mở ra một cửa sổ mới về hướng hiểm họa đang rình mò quanh mấy bức tường của tòa lâu đài chở che tụi tôi. Nói rằng tụi tôi đang bị bao vây nghe hơi quá, nhưng đúng là ai cũng có cảm giác như vậy.
Nếu là trong một cảnh phim, tụi tôi sẽ lên đường ngay, bất chấp Ramon, hay Russell hay bọn giết thuê của Hội Edison. Những ai từ chối rời khỏi lâu đài này sẽ bị chụp mũ là đớn hèn, nhát chết. Nhưng người trong phim hành động ngô nghê không phải không có lý do – chẳng có khán giả nào bỏ tiền ra xem một đám trẻ con hoảng hốt, lồng lộn trong phòng, gân cổ cãi nhau vặt chờ người lớn lên kế hoạch định đoạt đời chúng. Bản thân tụi tôi cũng chán ‘kịch bản’ đó, thế nên thà cứ kẹt ở đây lại hơn.