Chương 21: Chương 21

NHƯNG CHÚNG TÔI ĐANG CHẠY TRỐN ai mới được? Từng xem quá nhiều phim kinh dị, tôi đủ biết chỉ có sói mới hú lên như vậy. Trong khi đó New York từ lâu không còn chó sói. Như vậy có nghĩa đó là người sói.

Liam và Ramon, hai người hôm trước định bắt Derek từng nói New York thuộc phạm vi của Pack, nhóm chuyên săn lùng và giết hại bất cứ người sói nào dám bén mảng đến địa phận của họ. Rõ ràng, họ có bỏ sót nên Derek mới sống được đến ngày hôm nay. Liệu có phải đến cuối cùng họ cũng đã tìm ra anh rồi chăng?

Nếu đó không phải nhóm Pack thì người vừa huýt sáo là ai? Theo lời chú Andrew, Edison không tuyển mộ người sói. Hay chú ấy nhầm? Nếu họ muốn săn lùng vật thí nghiệm chạy lạc, người sói sẽ là chó săn có năng lực siêu nhiên và thiện nghệ nhất.

Ngay lúc này chuyện đó không quan trọng. Derek biết người vừa thổi sáo và dù anh không thể nói với tôi người đó là ai, hành động của anh cho thấy tụi tôi đang nguy hiểm tới nơi. Chúng tôi chỉ hi vọng có thể chạy thật nhanh để thoát khỏi hắn.

“Đằng kia có lạch nước,” tôi chỉ tay. “Nếu chúng ta định trốn người sói, thì nước sẽ giúp xóa dấu vết đúng không?”

Derek trả lời bằng cách quay về hướng đó.

Lạch nước này bé xíu, không hơn dòng chảy nhỏ giọt là mấy, nhưng nó cũng đủ xóa đi mọi dấu vết của hai đứa. Chúng tôi chạy ngược lên, càng chạy lòng suối càng ăn sâu xuống, hai bờ cỏ đá nhọn và nhỏ dâng cao. Nếu cứ tiếp tục chạy, tôi với Derek sẽ bị kẹt dưới suối, không lên bờ được mất.

Derek vượt trước, quơ quào đá bên bờ để leo lên. Tôi làm theo, đôi giày đế mềm ướt sũng trượt trên đất lúc tôi túm rễ cây đu người lên. Tôi cố không gây tiếng động vì biết rằng mọi người sói đều thính tai như Derek.

Chúng tôi chạy dọc theo bờ kè đá cho đến khi gặp một cánh rừng rậm. Derek dẫn tôi chạy vào khoảng đất trống giữa khu rừng ấy. Derek chúi đầu, hai tai cụp xuống, hai chân trước sải dài bò vào giữa khoảng đất. Anh cố biến hình trở lại thành người. Sau vài phút nhăn nhó, anh gầm gừ bỏ cuộc.

“Chúng ta cứ ở đây đi. Nếu đó là người sói…”

Anh gầm gừ như công nhận tôi vừa nói đúng.

“Thì thế nào nó cũng tìm được chúng ta. Khu rừng này nhỏ mà.”

Lại gầm gừ. Anh biết.

“Hình như nhà chúng ta ở hướng này thì phải.”

Derek lắc đầu, hất mồm chỉ sang hướng lệch về bên trái một chút.

“Thế thì tốt. Vậy em chỉ cần…”

Derek lại đứng im phăng phắc, mặt ngẩng cao, mũi hít hà, hai tai vểnh. Tôi lom khom nép sát vào anh. Vừa hít hít, Derek vừa hừ hừ trong cổ, như thể anh vừa ngửi được mùi nãy giờ không ngửi thấy. Sau rồi, anh huých tôi đến rìa khoảng trống, miệng phát ra âm thanh như muốn nói “chạy đi”. Nhưng khi tôi co giò định chạy, Derek lại đớp gấu áo khoác của tôi.

“Chạy chậm thôi?” Tôi thì thầm. “Khe khẽ thôi phải không?”

Gầm gừ. Đúng vậy.

Luồn lên trước mặt tôi. Derek dấn lên một bước. Rồi một bước nữa. Một đám mây thình lình che ngang mặt trăng, khu rừng chìm vào bóng tối. Tôi dừng lại. Có tiếng cành khô gãy bên cạnh. Derek quay ngoắt lại nhanh đến nỗi va vào tôi, lúc tôi bật ngã dúi dụi. Derek đớp mạnh, như trách tôi sao không chạy nhanh hơn.

Khi tôi đến khoảng trống, tôi căng mắt nhìn xuyên bóng đêm để tìm chỗ tiếp giáp với rừng. Khi nghe thêm một tiếng cành khô gãy, Derek húc vào sau bụng tôi, vừa ủi vừa huých cho đến khi tôi đến rìa bên kia của khoảng đất. Sau đó, anh đẩy tôi trốn sau một bụi cây rậm rạp.

Tôi nói sẽ sàng. “Em không thể…”

Derek đớp mạnh và gừ gừ. Được, em làm được mà.

Tôi quỳ xuống bò vào bụi cây, tay huơ huơ rẽ lối. Mới đi chừng dăm bước, tôi đụng một gốc cây. Cây bụi rậm rạp che kín hai bên. Tôi quay lại định bảo Derek rằng mình không bò tiếp được, nhưng anh ấy chỉ đứng ngoài lỗ hổng tôi vừa chui qua và xoay lưng lại làm lá chắn lấp kín lối vào.

Khi màn mây che mặt trăng mỏng dần, một bóng đen hiện ra trên đường mòn. Đó là một con sói đen trũi như Derek. Bóng đen trườn về phía hai đứa, lặng lẽ như sương mù. Nó di chuyển chậm nhưng kiên định về phía chúng tôi.

Mãi rồi mây cũng rời mặt trăng bay đi nhưng từ mũi đến mắt con sói vẫn đen ngòm như màn đêm. Tôi nhìn thấy một bên sườn nó có mấy vệt lông nhạt màu. Nheo mắt nhìn kỹ hơn, tôi thấy đó là một dải da trụi lông. Phần da lộ ra ngoài hồng nhạt và dúm dó như vết sẹo mới. Tôi vừa nhìn thấy vết sẹo ấy cách đây mấy ngày.

Tôi lẩm bẩm, “Là Ramon.”

Derek quắc mắt, lông dựng đứng, đuôi xù lên, nhe nanh ra loang loáng. Con sói kia vẫn cứ lừ lừ tiến tới. Cuối cùng, Derek gầm lên, nhảy chồm về phía hắn.

Ramon dừng bước nhưng không lùi lại. Thậm chí hắn không gầm gừ một tiếng, chỉ đứng yên tại chỗ. Cho đến khi Derek gần chồm lên người hắn, Ramon mới né sang bên, chạy thẳng về phía tôi.

Derek cố trì lại, nhưng do dồn hết sức lao vào đối thủ, anh bị mất đà, trượt vào bụi rậm.

Trong lúc Ramon lao tới, tôi cuống cuồng tìm cách thoát thân, nhưng bụi cây này quá rậm rạp. May thay, vì bụi cây này quá rậm rạp nên hắn không vào được. Như Derek, Ramon không thể tiến sâu hơn, có điều hắn ở gần đến nỗi tôi có thể ngửi thấy hơi thở hôi thối của hắn trong lúc hắn huých vai cố chui sâu hơn vào bụi rậm.

Thình lình hắn kêu oai oái và bật ngửa bởi răng Derek vừa phập vào vai hắn. Hất mạnh người, Ramon thoát được và đâm bổ vào anh, Derek khom người, vọt ngang qua mặt Ramon và đứng chắn trước lối vào chỗ tôi đang trốn.

Trong một thoáng, tôi chỉ thấy mỗi đuôi Derek. Sau đó, tôi thoáng thấy Ramon dạt qua một bên và lùi lại, nghiêng ngó nhìn Derek như thể đang đánh giá tình hình.

Thế rồi hắn chồm sang trái. Derek đâm bổ theo, vừa đớp vừa nhe nanh. Ramon né sang phải. Derek chắn ngay lối hắn. Lại sang trái tiếp. Lại bị chắn nữa. Trò này giống hệt tối hôm trước ở sân chơi. Liam vờ chộp lấy tôi để trêu Derek và cười khanh khách sau mỗi phản ứng của anh.

“Hắn trêu anh đấy,” tôi khẽ mách nước. “Hắn định làm anh phí sức đến mệt nhoài. Đừng mắc mưu hắn.”

Derek gầm gừ. Anh căng thẳng như thể đang cố gắng ghì chân xuống đất. Nhưng chỉ hoài công vô ích. Mỗi khi Ramon nhào về phía tôi, Derek lại nhảy lên, nhe nanh, gầm gừ.

Cuối cùng, chờn vờn mãi cũng chán, Ramon lao thẳng vào Derek. Cả hai va vào nhau mạnh đến nỗi xương có thể gãy rắc trước khi ngã nhào. Họ vừa cắn, vừa gầm, vừa kêu ăng ẳng khi răng nanh phập vào da thịt.

Tôi nắm chặt con dao bấm trong tay. Không thể ngồi yên được. Phải lao thẳng vào cuộc ẩu đả thôi. Phải bảo vệ Derek. Nhưng tôi không thể. Hôm trước, khi thấy Derek và Liam đánh nhau trong vóc dáng người, tôi không thể can vì họ di chuyển quá nhanh. Nhưng so với cuộc ẩu đả hôm nay, buổi đọ sức hôm nay chỉ như một thước quay phim chậm. Hai người sói quyện vào đánh nhau thành một quả banh lông khổng lồ điên cuồng lăn khắp khu đất trống và không thể phân biệt ai với ai, chỉ có răng nanh lóe lên và máu văng tung tóe.

Tôi phải ra tay, bởi Derek có một điểm bất lợi: chính là tôi. Hình như anh ấy không thể quên sự có mặt của tôi. Mỗi lần Ramon tiến về phía tôi, Derek lại ngừng ra đòn, lao vào chắn giữa tôi và hắn.

Tôi chỉ muốn bảo anh ấy cứ mặc kệ. Tôi ổn, đang chui sâu trong bụi, lại có vũ khí. Với lại tôi không thấy bóng dáng Liam, đồng bọn của Ramon đâu cả. Nhưng tôi biết có nói ra cũng chẳng được gì. Bản năng bảo vệ của Derek đã lấn át cả lí trí mất rồi.

Tôi đứng dậy, cố rướn người với tay lên cao nhất có thể và bíu vào cành dưới cùng của cái cây sau lưng mình. Cánh tay bị thương nhằng nhịt vết khâu đau thốn, nhưng tôi mặc kệ. Tôi đu người lên. Trèo cây dễ lắm. Cái khó là đừng nhìn xuống mỗi lần nghe tiếng gầm gừ hoặc kêu ăng ẳng.

Cuối cùng, tôi leo cao đến độ Ramon không thể với tới được. Tôi gọi to, báo cho Derek biết là tôi đã an toàn. Tất nhiên, anh ấy vẫn muốn kiểm tra xem có thật hay không. Nhưng một khi đã biết chỗ tôi đang nấp, Derek dồn hết sức tập trung vào cuộc chiến.

Dù cao lớn, Derek vẫn không phải là đối thủ của người sói trưởng thành, dày dặn kinh nghiệm. Khi phải đấu với Liam, Derek bỏ chạy theo hướng ngược lại và thú nhận anh không giỏi bằng hắn. Derek có thể hơi cao ngạo, nhưng anh không bao giờ ra vẻ ta đây can đảm. Nếu biết đánh không thắng đối thủ, anh sẽ chạy thoát ngay không ngần ngừ.

Tuy nhiên, lần này anh không chạy được.

Ngồi cheo leo trên cành cây với dao bấm lăm lăm trong tay, tôi tìm cách lần ra xa cho đến khi ngồi ngay phía trên hai con sói đang ẩu đả.

Nhân nói đến chuyện ra vẻ ta đây can đảm…

Tôi dừng tay, cảm thấy mình có lỗi khi dự định hành động ngu xuẩn đến vậy. Nếu tôi nhảy xuống chỗ họ bây giờ, Derek phải chết để bảo vệ tôi là may lắm rồi.

Tôi ghét nhất phải ngồi thu lu ở đây như một nữ anh hùng vô dụng. Thế nhưng, trong cuộc chiến chống lại Ramon, đúng là tôi vô dụng thật. Tôi không khỏe như siêu nhân, không có giác quan đặc biệt giống như siêu nhân, cũng không có răng nanh, móng vuốt hay pháp thuật gì cả.

Đừng rên rỉ vì những gì mày không có nữa. Chẳng phải não mày vẫn còn hoạt động đó ư?

Trong những lúc thế này, ngay cả điều đó tôi cũng không dám chắc.

Dùng cái đầu đi chứ. Nghĩ đi.

Nghệt mặt nhìn hai người đánh nhau phía trước, tôi cố tìm một kế sách. Quan sát một lúc, tôi có thể phân biệt họ nhờ những vết sẹo của Ramon. Nếu tôi có thể…

Sẹo mới!

Tôi cố hết sức kéo thâp xuống.

“Derek! Bên sườn hắn! Chỗ hắn bị sẹo…”

Tôi cố tìm cách giải thích sao cho Ramon không đoán ra, tuy nhiên, tôi không phải nói thêm lời nào hết. Derek lập tức vặn người, ngoạm vào sườn Ramon.Không có lớp lông bảo vệ, răng nhanh Derek dễ dàng lún sâu vào da thịt hắn. Ramon tru lên, Derek giật mạnh đầu ra sau, rứt theo một mảnh lớn thịt trên mạng sườn đối thủ.

Máu phun phì phì. Derek nhảy lùi ra xa, nhổ tảng thịt sói xuống đất. Ramon nhảy xổ tới, rủi thay hắn bị hụt chân sau. Derek lượn quanh đối thủ và cắn vào mạng sườn hắn lần nữa.

Rú lên vì đau và cay cú, Ramon guồng chân giãy giụa, cố thoát khỏi hàm răng của Derek. Vì vội oằn người quá nhanh nên máu ở vết thương văng khắp nơi. Hắn nhảy lên cắn vào gáy Derek. Cả hai ngã lăn, Derek lăn lộn và cào cấu một hồi cho đến khi vuốt của anh chọc vào mạng sườn hở hoác của Ramon. Hắn kêu ăng ẳng và buông ngay Derek. Anh đi giật lùi về phía bờ suối. Lòng suối cách mặt đất gần bốn, năm mét nên tôi gào to. Tuy nhiên, anh ấy vẫn tiếp tục lùi lại.

Lông dựng đứng, nanh nhe ra dữ tợn, Ramon nhảy bổ tới. Bất chợt có tiếng huýt gió khiến hắn dừng ngay lại. Liam đến. Bỏ dở cuộc chiến, hắn ngửa đầu hú lên từng chặp. Derek nhảy vào hắn. Đang hú dài, hắn ngưng bặt và gạt Derek ra. Sau đó, hắn từ từ tiến đến gần anh, dồn anh đi giật lùi về phía…

“Derek! Coi chừng bờ đá!”

Lần này, Derek ngẩng lên, đón ánh mắt tôi. Thế nhưng anh ấy không dừng lại. Vừa lùi tiếp, Derek vừa nhìn chòng chọc vào mắt Ramon.

Đến phút cuối, Derek xoay trái, lượn vòng và đánh thẳng vào mạng sườn bị thương của đối thủ. Ramon ngã bổ chửng. Derek vồ lên người hắn. Răng nanh của anh cắn ngay vào vết thương hở. Ramon bật lên tiếng hú dài đau đớn.

Cố lắm hắn mới loạng choạng đứng dậy được, lưng xoay về bờ đá. Derek chạy xô tới. Ramon lùi lại. Đến phút cuối, hắn thấy lòng sông sâu loang loáng phía dưới nên định nghiêng người tránh. Nhưng Derek đã húc mạnh vào mạng sườn bị thương khiến hắn bay qua bờ suối và ngã lộn nhào xuống đất.

Trèo từ trên cây xuống, tôi chạy đến cạnh Derek đang đứng trên bờ ngó xuống Ramon. Tên này vẫn tỉnh, đang lồm cồm bò dậy, một chân trước gãy gặp oằn lại trông dị thường.

Tiếng huýt sáo lại vang vang. Quay ngoắt người, Derek hất mạnh chân tôi, dùng mõm hất tôi, bảo tôi chạy ngay đi.

“Có phải Liam đến không?” Tôi hỏi.

Derek chúc mõm xuống thay cho cái gật đầu.

Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao Liam trở lại hình người nhanh như vậy. Hắn vẫn là mối họa lớn. Lợi thế duy nhất là hắn không còn là sói nên tốc độ truy lùng nhóm chúng tôi có giảm sút.

Vừa chạy cùng Derek tôi vừa thì thào, “Tiếng huýt gió ở gần nhà. Chúng ta nên chạy ra đường thì hơn. Anh có biết ở đâu…?”

Derek trả lời bằng cách chạy vượt lên trước. Trong mấy phút tiếp theo, tôi liên tục tụt lại. Derek phải vòng lại chạy đằng sau.

“Xin lỗi,” tôi thì thào. “Em không thấy đường, với lại cứ vấp mãi…”

Anh ấy ngắt lời bằng tiếng gầm gừ. Anh biết. Cứ đi tiếp đi.

Tôi chạy trước. Hễ thấy tôi chệch đường, Derek lại chạm vào chân nhắc nhở. Cuối cùng, tôi cũng thấy ánh đèn thấp thoáng qua rặng cây.

“Thằng ranh kia, làm loạn thế chưa đủ hả?” Giọng lè nhè mang âm hưởng vùng Texas của Liam vang vọng khắp khu rừng.

Derek xô tôi ngã sõng soài. Ngã vật xuống đất, cằm tôi đập xuống đất cứng, bụi bay vào đầy mồm. Tôi định ngồi dậy, nhưng Derek đứng che phía trên. Rà lưỡi quanh miệng, tôi kiểm tra xem có bị rụng cái răng nào không.

Derek thở phì phì và gí gáy tôi xuống. Tôi tưởng đó là câu xin lỗi, hóa ra không phải.

“Ra đi, có trốn ở đâu thì cũng ra đi chứ.” Giọng Liam lên bổng xuống trầm.

Derek huých tôi vào một bụi cây nhỏ đến nỗi trong lúc ngồi sát vào anh, tôi há miệng thở và hít đầy một miếng lông. Thấy tôi cố nhích vào trong nhường chỗ, Derek gừ lên bảo tôi ngồi im. Tôi ngồi xuống, còn anh nép sát vào, giấu trọn thân hình to lớn trong bụi cây nhỏ cho đến khi anh ngồi hẳn vào lòng tôi.

Derek ngửa đầu hít mùi bay theo gió. Mùi ấy bay lại từ hướng có giọng Liam ban nãy. Thế có nghĩa hắn không đánh hơi thấy chúng tôi.

Nhắm mắt, tôi cố nghe cho rõ hơn. Tim Derek đập dồn. Chắc chắn tim tôi đập nhanh không kém nên anh ấy huých cánh tay tôi cho đến khi tôi mở mắt, bắt gặp ánh mắt anh tối sầm vì lo lắng.

“Em không sao,” tôi nói nhỏ.

Derek nhích người, tránh không đè lên chân tôi. Lúc anh ấy nhúc nhích, tay tôi sượt qua mảng lông ướt. Rụt tay về, tôi thấy mấy ngón tay dinh dính máu.

“Anh bị…”

Derek hừ lên ngắt lời. Anh không sao. Giờ hẵng im lặng đã.

Tôi nghiêng ngó xem anh bị thương có nặng không nhưng Derek lại chuyển tư thế. Lần này, anh nhất định không cho tôi nhìn.

“Hắn đi chưa?” Tôi hỏi khẽ.

Derek gật.

Tôi ngồi yên. Với con sói nặng gần trăm ký trong lòng, có muốn lo cho mạng sống của tôi cũng khó. Có điều lạ là tôi thấy dễ chịu. Ngồi trong hơi ấm từ cơ thể Derek, sờ thấy lớp lông dày mềm mại trên người anh, nghe nhịp đập trái tim anh, tôi phải chớp mắt lia lịa mới tỉnh ngủ.

“Hắn đi hẳn chưa?”

Derek lắc đầu.

“Chúng ta nên ở lại đây bao lâu?”

Derek ngây người. Tôi nhìn xuyên qua màn đêm rồi quay sang Derek, nhưng không thấy anh ngửa mặt lên hít ngửi gì cả. Đầu cúi gằm, hai mắt mở lớn, Derek ngồi im phăng phắc.

Bất chợt tôi chợt hiểu. Các cơ của anh co giật.

“Anh ấy sắp biến hình trở lại kìa,” tôi nói khẽ.

Derek gầm gừ, toàn thân căng thẳng, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng.

“Đừng lo. Từ lúc có dấu hiệu đầu tiên đến lúc biến hình thật sự cũng khá lâu. Chúng ta vẫn còn kịp quay về nhà. Anh sẽ biến hình ở đó…”

Derek co giật, hai chân trổ giò, dài vọt ra. Anh ấy ngã xuống, người lật nghiêng, bốn chân cứng đơ, đầu bật ngửa, hai mắt đảo lia lịa.

“Không sao đâu mà. Thế lại hóa hay. Chỉ cần để mặc nó là được.”

Có vẻ như anh ấy không có quyền lựa chọn. Tôi bò qua người anh, tránh bốn chân móng vuốt huơ lên loạn xạ. Ngồi chúi sau lưng Derek, tôi vừa xoa vai vừa an ủi anh rằng anh sẽ không sao, rồi mọi việc sẽ đâu vào đấy.

Derek cúi đầu rồi ngẩng phắt, bật mạnh đầu ra sau tường như gãy xương đến nơi. Derek kêu ăng ẳng, miệng gầm gừ dù anh ấy cố im lặng. Dù vậy, sau mỗi lần cơ thể đón một cơn co giật mới, tiếng rên rỉ lại thoát ra. Những cơn co cơ kéo đến ngày một nhanh hơn, mãnh liệt hơn. Cuối cùng, khi chuỗi co giật kết thúc, xung quanh hai đứa vắng lặng như tờ. Nhưng tôi biết Liam có nghe thấy.

Cúi xuống Derek, tôi vừa thủ thỉ động viên, vừa cố át tiếng động từ phía Liam cho anh bớt sợ. Tuy nhiên, chỉ giây lát sau, thấy Derek ngẩng phắt đầu dậy, tôi biết Liam đang đến.

Derek sắp biến hình xong, mõm ngắn lại, hai tai chuyển ra sau đầu, tóc mọc dài còn lông ngắn dần. Tôi cúi sát tai anh.

“Anh cứ tiếp tục nhé? Để đó em lo cho.”

Anh ngây người, miệng phát ra một tiếng và tôi biết Derek muốn nói ‘đừng’. Tôi đứng dậy, Derek định làm theo, đúng lúc cơn co giật mới quật anh ngã xuống.

“Sẽ ổn mà,” tôi rút dao ra. “Em không làm gì ngốc nghếch đâu. Anh sắp xong rồi. Em sẽ đánh lạc hướng để anh biến hình nốt.”

“Đừng,” âm hầu của Derek thật khó nghe.

Tôi xoay người bước đi. Derek nắm chân tôi, nhưng tay anh vẫn còn giống chân chó sói nên tôi dễ dàng dứt ra được. Không ngoái đầu nhìn lại, tôi chạy vọt từ bụi cây ra ngoài.