Chương 1: Chương 1

SAU BỐN ĐÊM vất vả chạy thoát thân, cuối cùng tôi cũng được an toàn. Vùi trong chăn ấm nệm êm, tôi tận hưởng giấc ngủ say, không mộng mị về người chết...cho đến khi họ quyết định nên dựng tôi dậy thì hơn. Rắc rối bắt đầu từ một giọng cười len vào giấc ngủ, kéo tôi ra khỏi giấc mộng êm đềm. Tôi vừa chống khuỷu tay nhỏm dậy, chớp mắt cố nhớ xem mình đang ở đâu thì có tiếng thì thào quanh người tôi, từ ngữ cứ mơ mơ hồ hồ, không rõ ràng.

Tôi dụi mắt và ngáp dài. Luồng ánh sáng tù mù xuyên qua màn cửa. Căn phòng im lìm, tĩnh lặng. Tạ ơn Chúa là không có con ma nào xuất hiện. Số hồn ma tôi gặp trong vài tuần qua là quá đủ cho tôi từ đây đến tận cuối đời.

Một tiếng cào nhẹ ngoài cửa sổ khiến tôi giật bắn. Dạo gần đây, mỗi khi nghe cành cây quệt vào cửa kính, tôi lại tưởng mình nghe tiếng một thây ma do tôi làm sống dậy đang cào cấu lên cửa đòi vào nhà.

Đến bên cửa sổ, tôi mở toang mấy bức màn che. Chúng tôi đến căn nhà này lúc trời sắp hửng sáng, nên tôi biết giờ ít nhất cũng đã gần trưa. Tuy nhiên, màn sương mù bên ngoài dày đặc, đến độ tôi chẳng nhìn thấy gì cả. Tôi bèn ghé sát lại, gí mũi vào tấm kính lạnh buốt.

Một con bọ bất ngờ lao “bộp” vào cửa kính khiến tôi nhảy dựng lên. Lập tức phía sau vang lên tiếng cười giễu cợt.

Tôi xoay người lại, Tori vẫn ở yên trên giường, miệng rên nho nhỏ trong cơn mộng mị. Cô ta hất chăn từ hồi đêm nên giờ nằm co ro, mái tóc đen xõa khắp mặt gối.

Tiếng cười khẽ lại bật lên ngay sau lưng tôi. Dứt khoát là tiếng cười của con trai. Nhưng trong phòng nào có lấy một bóng người. Không, đấy mới là điều cần phải nói rõ: Chỉ là tôi không nhìn thấy ai mà thôi. Đối với một người gọi hồn, “không nhìn thấy” không có nghĩa là chẳng có ai ở đó.

“Cô đồng nhỏ định tìm ai thế?”

Tôi quay phắt lại. “Ai đó?"

Đáp lại tôi chỉ có tiếng cười khẩy - kiểu cười mà mọi cô bé mười lăm tuổi đều nghe không biết bao nhiêu lần khi giáp mặt với bọn con trai hư đốn.

“Nếu muốn nói chuyện với tôi thì anh xuất hiện đi,” tôi nói.

“Nói chuyện với cô em ư?” Thái độ người kia ngạo mạn y hệt một tay tiền vệ trong đội bóng bầu dục ở trường trung học.

“Thiết nghĩ người cần nói chuyện với anh chính là cô em đấy.”

Tôi hừ mũi và quay về giường ngủ.

“Không cần à?” Giọng anh ta lướt qua bên người tôi.

“Hừm. Anh tưởng cô em đang muốn tìm hiểu thêm về Hội Edison, về những thí nghiệm trong chương trình Genesis, về tiến sĩ Davidoff...”

Tôi đứng khựng lại.

Anh ta cười to. “Biết ngay mà.”

Nhóm bốn người chúng tôi - gồm Tori, Derek, Simon và tôi - đang chạy trốn khỏi Hội Edison sau khi phát hiện ra bọn tôi là đối tượng thí nghiệm trong dự án Genesis, một cuộc thí nghiệm cho phép biến đổi gien những người có khả năng siêu nhiên. Dì Lauren của tôi từng cùng nhiều người khác tham gia phát triển dự án, nhưng để giúp bọn tôi chạy trốn, dì đã phản bội đồng nghiệp. Giờ dì đang bị bọn họ giam giữ. Hoặc tôi hy vọng thế. Đêm qua, khi người của Hội Edison lần được dấu vết của nhóm, một hồn ma đã cố giúp tôi... hồn ma ấy trông rất giống dì Lauren.

Chúng tôi đang ở một nơi được coi là an toàn. Ngôi nhà này thuộc về nhóm người phản đối loạt thí nghiệm trên. Vậy mà giờ, một hồn ma thanh thiếu niên tự nhận có biết về dự án lại bất ngờ tìm đến? Tôi sẽ không đuổi anh ta đi, dù trong lòng rất muốn.

“Anh ra mặt đi,” tôi bảo.

“Một người gọi hồn trẻ tuổi hách dịch đấy chứ nhỉ?” Giọng anh ta lượn ra phía sau tôi.

“Cô em nóng lòng muốn biết liệu anh có quyến rũ như giọng nói của anh không chứ gì.”

Tôi nhắm mắt, hình dung ra trong đầu một dáng người mơ hồ, thầm kéo mạnh anh ta một cái. Hồn ma dần hiện hình – một tên con trai tóc sẫm màu chừng mười sáu, mười bảy tuổi, không có gì đặc biệt ngoại trừ nụ cười xun xoe mà anh ta tưởng như thể là rất quyến rũ. Tôi vẫn nhìn xuyên qua được anh ta, giống như anh ta là một hình ảnh không gian ba chiều, vậy nên tôi nhắm mắt, lôi mạnh thêm cái nữa.

“Chà chà,” anh ta nói.

“Nếu em muốn biết nhiều hơn, trước hết ta phải hiểu nhau thêm chút nữa.” Dứt lời, anh ta lại biến mất.

“Anh muốn gì đây?” Tôi hỏi.

Anh ta thì thào sát tai tôi. “Thì anh đã nói rồi đấy thôi, anh muốn tìm hiểu em. Tuy nhiên, không phải ở đây. Em sẽ đánh thức bạn em dậy mất. Con bé xinh đấy, nhưng không hẳn là kiểu anh thích.”

Giọng anh ta hướng về phía cửa. “Anh biết một nơi có thể nói chuyện riêng.”

Ra vậy. Anh ta tưởng tôi chỉ mới tiếp xúc với ma hôm qua thôi chắc? Ừ thì cũng gần như thế: chính xác là cách đây hai tuần. Nhưng tôi cũng đã gặp ma đủ để phân biệt được rằng, trong khi có những hồn ma muốn tìm sự giúp đỡ và một số khác đơn thuần là muốn bắt chuyện, thì cũng có lắm hồn ma thích gây chút rắc rối nhằm “hâm nóng” đời sống thế giới bên kia của họ. Hồn ma này chắc chắn thuộc loại sau cùng.

Tuy nhiên, nếu anh ta từng là đối tượng thí nghiệm của Hội Edison, người có lẽ đã bỏ mạng trong ngôi nhà này, tôi phải biết chuyện gì đã xảy đến với anh ta. Nhưng tôi cần người hỗ trợ. Tori không có kinh nghiệm giúp tôi đối phó với ma. Còn nữa, dù hai đứa đang khá hòa thuận, tôi vẫn không thể trông cậy là cô ta sẽ yểm trợ cho mình.

Thế nên khi lẽo đẽo theo con ma ra hành lang, đến trước cửa phòng Derek và Simon, tôi cố tình nán lại.

“Này này “ hồn ma bảo tôi. “Em không cần rủ một tên đi cùng đâu.”

“Họ cũng có chuyện muốn nói với anh.” Vừa cố tình nói lớn, tôi vừa cầu trời Derek sẽ nghe thấy. Bình thường, một tiếng động nhỏ cũng đủ làm anh ấy tỉnh giấc - người sói có thính giác siêu nhạy. Ấy thế mà tôi chỉ nghe ra tiếng ngáy của Simon. Ngoài anh em Derek, tầng này không còn ai khác. Chú Andrew, người đưa nhóm chúng tôi đến đây, đã chọn phòng ngủ dưới nhà.

“Đi nào cô đồng nhỏ. Kẻo anh đổi ý bây giờ.”

Mày thừa biết anh ta có âm mưu mờ ám mà Chloe.

Đúng vậy, nhưng tôi cũng muốn biết liệu bọn tôi ở đây có gặp nguy hiểm gì chăng. Tôi quyết định bước tiếp và phải hết sức thận trọng. Khi giọng nói trong tiềm thức không lên tiếng tranh cãi, tôi cho đó là một dấu hiệu tốt.

Tôi đi tiếp.

Đêm qua, vừa đến nơi chúng tôi đã leo lên giường ngủ, vậy nên tôi chưa tham quan hết mọi ngóc ngách của nơi ở mới. Tôi chỉ biết nhà rất rộng – một tòa kiến trúc bệ rạc xây từ thời nữ hoàng Victoria, được bê ra từ một bộ phim kinh dị theo phong cách Gothic.

Khi theo giọng nói đi dọc hành lang, tôi có cảm giác kỳ cục rằng mình đang tham gia một bộ phim trong số đó. Tôi bị kẹt trong một hành lang hẹp dài vô tận, đi hết cánh cửa này đến cánh cửa khác đóng im ỉm, đích cuối là một chân cầu thang… dẫn lên cao.

Lúc đi lên trên, từ những gì quan sát được, tôi biết ngôi nhà này có ba tầng. Dãy phòng ngủ ở tầng hai. Chú Andrew từng bảo tầng ba là tầng gác mái.

Hồn ma đang dẫn tôi lên căn gác tối tăm, ghê rợn à? Hóa ra trên đời không chỉ có tôi trót xem quá nhiều phim kinh dị.

Tôi theo anh ta đi lên nữa, đích đến là đầu cầu thang với hai cánh cửa. Tôi đứng lại giây lát. Một bàn tay xuyên qua cánh cửa trước mặt tôi, vẫy vẫy ra hiệu. Tôi dành một giây tự trấn tĩnh. Vẫn biết ở đây rất tối, nhưng tôi không thể để anh ta biết mình đang sợ.

Khi đã sẵn sàng, tôi cầm tay nắm cửa và...

Cửa đóng chặt. Tôi xoay chốt cửa và nó kẹt mở. Hít thở sâu lần nữa, thêm một giây để chuẩn bị tinh thần, tôi giật tung cánh cửa, bước vào...

Một đợt không khí lạnh lẽo thốc tới, đẩy tôi bật ra sau. Tôi chớp chớp mắt. Trước mặt tôi, chỉ có màn sương mù cuồn cuộn.

Chốt cài trên cửa vào gác xép ư, Chloe?

Không, tôi đang đứng trên mái nhà.