Gần như không suy nghĩ anh bấm gọi đi ngay. Đợi hồi lâu mới có người bốc máy. Tiếng “Hello” xa xăm khiến anh phát khóc, Tô Nhất Minh cảm thấy mình dạo này vô cùng yếu đuối. Có quá nhiều sự việc ập đến, tưởng chừng như không gánh nổi...
“Cưng ơi!” Anh cố kìm nén tâm trạng phức tạp đang gào thét trong lòng, chỉ mở miệng nói được hai chữ.
Trong điện thoại Trình Vũ Phi im lặng.
“Em... khỏe không?” Tô Nhất Minh hít một hơi thật sâu. Sau khi biết cô xuất ngoại, anh luôn lo lắng. Cá tính của cô hướng nội, không có sở trường giao tiếp với người khác, lại thêm rào cản ngôn ngữ, chắc là sẽ cô đơn, không thích nghi được với môi trường mới. Nhớ đến những năm lăn lộn ở nước ngoài không ai giúp đỡ, anh hận là mình không thể xé xác Chung Viễn ra thành trăm mảnh.
“Rất khỏe.” Câu trả lời của cô vẫn dứt khoát và gãy gọn như trước.
“…” Cô ấy sống rất tốt? Tô Nhất Minh thấy hụt hẫng vô cùng.
Trình Vũ Phi ở đầu dây bên kia tiếp tục im lặng.
“Không hỏi anh khỏe hay không à?”
“Ừm, anh khỏe không?”
“Không khỏe.”
“Sao thế?”
“Công ty có chút phiền phức. Khủng hoảng kinh tế ảnh hưởng đến Trung Quốc lớn hơn nhiều so với tưởng tượng, rất nhiều đại gia tài sản đã bị thu hẹp lại, trái đất cũng bị thu hẹp lại thành quả bóng bàn rổi, huống hồ gì anh vốn chỉ là một hạt đậu xanh, làm không tốt thì sẽ biến mất khỏi thế gian này. Bây giờ đến tiền mua một bát mì anh cũng không có...”
Nói rồi anh thở dài tự giễu mình, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, những doanh nghiệp mà anh biết có mấy nơi đã phá sản. Sau khi từ Bắc Kinh trở về, anh cũng bận rộn với việc làm ăn với Vu Tuy Văn. Nguyên liệu do anh tìm đủ mọi cách uốn ba tấc lưỡi mới có được, chuyến hàng đầu tiên cuối cùng cũng giao đúng hẹn, ông chủ rất hài lòng. Tô Nhất Minh trong điện thoại cũng nghe ra sự vui mừng của Vu Tuy Văn, tính cách điềm đạm thường ngày của cậu ta cũng không che giấu được. Cho nên anh khua chiêng gõ trống chuẩn bị chuyến hàng thứ hai. Nhưng nguyên liệu là cả một vấn đề, anh không nhận được một chút tiền mặt nào, hóa đơn lần trước còn chưa thanh toán, người ta cũng không cho anh nợ thêm nữa. Anh rất lo lắng, vì vấn đề vốn mà không thể giao chuyến hàng thứ hai đúng kỳ hạn, có lỗi với người anh em.
Tô Nhất Minh cảm thấy mình hiện giờ giống như một con thú đang chui đầu vào rọ, không có đường lui, dùng cái thân thể rệu rã, mệt nhoài khổ sở nghĩ cách thoát khỏi vòng vây. Anh thật sự quá mệt mỏi, mà không tìm được người giúp đỡ, không chừng chẳng mấy chốc bại vong. Anh rất bi quan.
Trình Vũ Phi vẫn giữ thái độ im lặng. Tô Nhất Minh cảm thấy chẳng chút hứng thú, không chịu được hỏi, “Vũ Phi, gần hai tháng không gặp nhau, không muốn nói gì với anh à?”
Người ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng nói một câu, “Anh có thể đừng gọi điện thoại lúc nửa đêm được không?”
Nửa đêm? Tô Nhất Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, gió thổi vù vù, bầu trời u ám, nhưng rõ ràng là ban ngày, nhìn đồng hồ, cũng sắp mười hai giờ trưa. Anh bỗng sực tỉnh ra, chênh lệch múi giờ, giữa họ đã có chênh lệch múi giờ rồi cơ đấy! Lặng lẽ cúp điện thoại, Tô Nhất Minh bất động hồi lâu. Đau lòng quá, cô ấy hình như không còn quan tâm đến mình nữa.
Chuông điện thoại reo, anh không nhúc nhích. Tiếng chuông vẫn cứng đầu vang lên không ngừng. Tô Nhất Minh cuối cùng không chịu được nhấc ống nghe lên, uể oải nói: “A lô?”
Giọng nói Trình Vũ Phi trong điện thoại có chút gấp gáp: “Nhất Minh, anh mở ngăn kéo ở đầu giường bên trái ra đi!”
Tô Nhất Minh ngớ ra nhưng vẫn làm theo mở ngăn kéo tủ đầu giường bên trái, một vật đập vào mắt anh, là một ví tiền, chính là cái ví mình tặng cô ấy. Anh luôn cho rằng cô lúc nào cũng trân trọng cất giữ bên mình. Chiếc ví này là do anh thuê người làm thủ công, phía trên còn khắc dòng chữ Tô Nhất Minh yêu Trình Vũ Phi theo ý của anh. Lúc đó cũng có chút ý định tán tỉnh thế thôi nhưng sau này lại thành thật... Vậy mà cô lại trả lại cho anh.
“Bên trong có thẻ ngân hàng anh cho em, tiền trong đó em chưa hề đụng tới một xu… Anh xem thử, có thể đủ mua một bát mì không…” Trình Vũ Phi nói một cách vô cùng thận trọng. Trong bệnh viện trời yên biển lặng, mưa thuận gió hòa, cô nào biết khủng hoảng kinh tế toàn cầu đã làm mưa làm gió ngoài kia. Lúc nãy khi Tô Nhất Minh cúp điện thoại cô không yên tâm lên mạng lướt web, hoảng hốt phát hiện sóng thần khủng hoảng đang nuốt chửng cả thế giới, càn quét tất cả các lục địa. Một số triệu phú quẫn bách đến mức tự tử. Cô nhớ trước khi chia tay hay thấy Tô Nhất Minh mệt mỏi vò đầu bứt tóc, cô biết công việc làm ăn của anh gặp phiền phức lớn rồi.
Lúc đó cô lên đường sang Mỹ mà không nói một lời từ biệt với anh là vì muốn quên hẳn người đàn ông này, ai ngờ khoảng cách càng lớn thì nỗi nhớ càng dày vò. Chưa đầy một ngày cô đã nhớ anh. May mà lí trí giúp cô kiềm chế bản thân không tìm anh. Trong đêm, cuộc điện thoại không hẹn trước ấy lại khiến lý trí của cô bị đập vỡ tan tành. Cô bỗng vô cùng lo lắng cho Tô Nhất Minh.
Tô Nhất Minh tiếp tục lục lọi, phát hiện trong ngăn kéo còn một số thứ khác. Dây chuyền, nhẫn đá, ngọc bội... tất cả những thứ anh tặng không thiếu thứ gì. Cô ấy thật tuyệt tình! Tô Nhất Minh nhức nhối, cả anh lẫn tiền của anh đều bị cô xem thường...
Nhưng anh không muốn bỏ lỡ tình cảm này, thế là ngập ngừng hồi lâu anh nói với cô, “Vũ Phi, mấy tháng nay anh suy nghĩ rất nhiều, chúng ta bắt đầu hơi vội vàng, động cơ của anh không được trong sạch cho lắm, có ý đùa giỡn, làm tổn thương em. Sau đó anh phát hiện ra mình thật sự yêu em, toàn tâm toàn ý chiều chuộng em. Tiếc là con người anh bảo thủ cố chấp, gia trưởng độc đoán, khiến chuyện tốt trở thành chuyện xấu, lại làm tổn thương em… Sự xa cách mấy hôm nay đã dạy cho anh một bài học đau đớn chưa từng có. Nếu đó là sự trừng phạt thì sự trừng phạt có thời hạn không? Nếu đó là quyết định sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh hy vọng chúng ta có thể bĩnh tĩnh suy nghĩ thêm một lần nữa, anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội bắt đầu lại từ đầu, anh sẽ trân trọng cơ hội này, không phạm sai lầm như vậy nữa.”
Không dám nghe câu trả lời của cô, anh vội vàng cúp máy, cầm thẻ đi đến ngân hàng, bây giờ không phải là lúc để tự ái vặt vãnh. Phải cứu công ty thoát khỏi khó khăn, rồi sẽ sang Mỹ đón bác sĩ bảo bối về.
Trong thẻ còn gần ba triệu tệ, rõ ràng là không chỉ để mua mì. Từ trước đến nay, anh luôn hào phóng với người phụ nữ của mình, một mặt để chứng tỏ ta đây, mặt khác đó là sự bù đắp khi anh không có nhiều thời gian ở bên cạnh họ. Tận đáy lòng anh cũng xem thường mình, nhưng phải gọi cho phòng tài vụ của công ty cái đã, để họ lập tức chuyển số tiền này vào tài khoản công ty, rồi gọi cho xưởng cung cấp nguyên liệu, gấp rút lo liệu kế hoạch sản xuất.
Nhưng thất bại lần này khiến Tô Nhất Minh ngã quỵ không đứng dậy được! Tình hình kinh tế trong nước ngày càng xuống dốc, hàng loạt nhà máy phải đóng cửa. Việc kinh doanh của Tô Nhất Minh xuống dốc không phanh. Lúc này anh không thể không thừa nhận Nghiêm Hoa có con mắt tinh tường hơn mình, những thiệt hại của lần khủng hoảng kinh tế này lớn hơn tưởng tượng nhiều. Hai lần hợp nhất trước của anh đã được thực tế chứng minh là hành động tự sát, nguồn vốn lưu động của công ty vì đó mà giảm xuống. Món nợ ngân hàng năm ngoái đã đáo hạn, lại thêm Tô Nhất Minh lần trước mua lại công ty của La Vĩnh Đinh, món nợ thứ hai cũng đến kỳ phải trả, anh quả thật đã hết đường xoay sở.
Phản ứng của anh cũng coi như nhanh lẹ, khi tình hình tài chính của công ty vừa ló ra một chút khó khăn, anh đã lập tức rao bán căn biệt thự ở ngoại ô của mình với giá thấp bằng một nửa giá thị trường, đóng cửa một số xưởng sản xuất, cho công nhân nghỉ dài hạn không lương, thậm chí đánh tiếng chuyển nhượng hai phân xưởng. Nhưng thị trường bất động sản cũng rất ảm đạm, căn biệt thự của anh rao bán mấy tháng trời mà chẳng ai ngó ngàng, đến cả hai phân xưởng kia, trong lúc tình hình kinh tế rối ren thế này chắc cũng khó mà bán tháo được.
Tô Nhất Minh thương lượng với luật sư về món nợ của La Vĩnh Đình, tìm trong hợp đồng hai điều kiện ngặt nghèo, mượn cớ anh ta không thực hiện lời hứa để kéo dài thời gian nợ. Lão La tức giận chửi Tô Nhất Minh là lưu manh, chỉ muốn thuê người băm anh ra làm trăm mảnh. Tô Nhất Minh chẳng thèm để ý đến những lời độc mồm ấy, mặc âu phục vào anh là quý ông lịch lãm, cởi âu phục ra anh là một gã lưu manh chính hiệu, trên giường dưới giường đều như thế, hơn nữa đối thủ của anh nhận thức điều này sâu sắc hơn những người phụ nữ của anh, điểm này anh chưa bao giờ giấu giếm. Nếu giở trò lưu manh mà được ôm mỹ nhân, có nhiều tài lộc, anh cũng không để ý đến việc người khác nghĩ gì về anh.
Tiếc là ở ngân hàng anh không dám giở trò lưu manh, bởi vì ngân hàng lưu manh gấp mấy lần anh. Nếu anh không trả tiền đúng hẹn, ngân hàng sẽ đến niêm phong, phát mãi công ty, phân xưởng, nhà cửa của anh, họ chỉ cần lấy được khoản nợ của anh là được. Hơn nữa, điều này còn để lại những hậu quả liên hoàn khác. Có một danh nhân nào đó nói rằng, ngân hàng cho bạn mượn ô lúc trời quang mây tạnh, lúc trời mưa thì hung hãn đòi ô lại. Anh mượn ngân hàng không chỉ một khoản, khi có một khoản anh trả không nổi, mất uy tín, không chừng tất cả chủ nợ của anh sẽ ùn ùn kéo đến như ong vỡ tổ ném đá lên đầu anh. Anh không dám tưởng tượng đến viễn cảnh đó, đi một nước sai không chừng sẽ bị ngân hàng tuyên bố phá sản một cách oan ức.
Tô Nhất Minh quả thật trong một thời gian ngắn không kiếm đâu ra số tiền lớn như vậy, đành lấy chỗ này đắp vào chỗ kia, mất không biết bao nhiêu công sức, tận dụng tất cả các mối quan hệ, chạy vạy khắp nơi năn nỉ ông này bà nọ cho mượn tiền. Tiếc là những tình cảm xã giao này mỏng chẳng khác gì một tờ giấy Tuyên Thành, còn tiền thì lại là một dòng nước mà nó không đụng tới được, vừa đụng đến đã mềm nhũn không đáng một xu, đặc biệt đây lại là thời điểm mà ai cũng phải thủ thân cứu mình. Bây giờ người ta quan tâm đến tiền hơn là tình nghĩa.
Tô Nhất Minh quay mòng mòng mấy tháng trời, thời hạn trả nợ đã gần kề, xem ra chắc chắn không trả nổi rồi. Tô Nhất Minh rầu rĩ, anh cảm thấy mình hệt như một con kiến bị rơi xuống nước, một cọng rơm cứu mạng cũng không có, mắt mở trừng trừng nhìn tâm huyết bao năm gây dựng của mình tan biến như bong bóng xà phòng, tình cảnh trước nay chưa hề xảy ra.
Tình cảm nhạt như nước ốc của bạn bè khiến anh đau lòng, dù rằng lăn lộn trên thương trường nhiều năm anh hiểu quy luật khắc nghiệt của nó. Người nịnh bợ thì nhiều, người sẵn lòng giúp đỡ lúc hoạn nạn thì chẳng có. Kinh nghiệm bao nhiêu năm anh biết có rất nhiều đại gia trở nên khánh kiệt, bỗng chốc biến mất, không tăm tích, cũng chẳng ai buồn nhắc đến. Vậy mà giờ đây lại đến lượt mình, anh vẫn chưa thể thích ứng được.
Bỗng chốc từ một người được săn đón trọng vọng biến thành một kẻ ai cũng muốn xa lánh. Sự biến đổi về tâm lý này Tô Nhất Minh nhất thời khó chấp nhận. Đêm đến, anh đứng trước cửa sổ lớn nhà mình, nhón chân cúi nhìn thành phố đèn điện sáng rực, cảm thấy vô cùng mỏi mệt. Anh từng cao ngạo cho rằng cả thành phố này nằm dưới chân anh, bây giờ nghĩ lại, mình chẳng qua chỉ là người khách qua đường vội vã, đến đến đi đi giống như một cơn gió nhẹ, chẳng ai nhớ đến.
Đối với công ty, những gì Tô Nhất Minh thấy có thể làm được gì thì đều làm cả rồi, còn kết quả thế nào vượt ngoài tầm kiểm soát của anh. Tuy nhiên, điều khiến lòng anh đau đớn nhất, tan nát nhất chính là người phụ nữ của anh, bác sĩ bảo bối của anh, anh không biết phải cư xử thế nào với cô. Cô đã bỏ đi, nhưng anh chưa từng cảm thấy anh thật sự mất cô, anh tin mình có thể thuyết phục cô quay lại. Nhưng bây giờ anh xuống dốc như vậy thì dựa vào cái gì đế thuyết phục cô? Sao có thể thuyết phục cô về chịu khổ cùng anh chứ?