A Lệ đập tay lên vai Nhất Tôn “Cậu cố gắng làm việc ở đây đi, cuộc sống không bằng ai nhưng rất an toàn. Nhẫn nhịn một xíu mọi chuyện sẽ qua thôi.”
Nhất Tôn “Nhẫn nhịn thì cuộc sống trước đây tôi cũng đã trải qua! Chẳng lẽ còn hơn?”
A Lệ “Ở đây muốn ăn muốn chơi đều có, những phần ngon nhất lại thuộc về những kẻ mạnh. Nên những kẻ yếu như chúng ta phải hiểu điều đó, bọn chúng cũng phải đối mặt nguy hiểm bên ngoài, nhịn chúng cũng chẳng làm sao. Nhiều kẻ bản tính côn đồ vẫn còn lưu lại sẽ mang chúng ta ra chơi đùa, ngươi nhẫn nhịn bọn chúng sẽ bỏ đi thôi, luật ở đây giết người của mình bị phạt rất nặng.”
Mải mê nói chuyện, Nhất Tôn không để ý có một nhóm người trước mặt mà va vào. A Lệ nhìn qua nhóm người này thì phát hiện huy hiệu trên tay họ, anh biết được “họ là chiến binh.”
Một tên trong nhóm người này chỉ tay vào Nhất Tôn với giọng hung dữ “Tên dơ bẩn kia, đi đứng kiểu gì đấy?”
A Lệ sợ Nhất Tôn mới tới không hiểu chuyện liền đứng bên nói “Anh em của tôi mới tới làm ngày đầu chưa biết đi đứng, mong các anh hùng bỏ qua.”
A Lệ kéo tay Nhất Tôn “A Tam mau xin lỗi mấy vị anh hùng này đi!”
Nhóm chiến binh này liền phá lên cười “Công nhận mấy tên này cũng hiểu chuyện gớm.”
Tên bị đụng chỉ tay vào Nhất Tôn “Ngươi mau nghe lời bạn của ngươi! Không lại đi bệnh viện nằm bây giờ.”
Nhất Tôn không muốn mọi chuyện đi quá xa vì anh còn chuyện quan trọng hơn phải làm, liền hơi cúi đầu tỏ ra biết lỗi, bất ngờ một quyền đánh tới của tên bị đụng chạm vào ngực anh. Quyền đánh tới chạm vào người Nhất Tôn, tạo cho anh cảm giác như đứa trẻ đang đánh vào cơ thể người trưởng thành. Mặc dù sức mạnh Nhất Tôn bị phong ấn, nhưng sự cứng cáp của cơ thể anh vẫn không thay đổi.
Tên bị đụng sau khi đấm một quyền cảm giác như đấm vào đá, những ngón tay hắn bắt đầu tê tê “cái gì vậy, một tên nô dịch sao cơ thể cứng cáp như vậy!”
Anh em của tên bị đụng bắt đầu chê cười.
Tên bị đụng tức giận đưa một cú đá khác vào người Nhất Tôn, Nhất Tôn vì không để bại lộ thân phân giả vờ bị cú đá bay xa ra sau.
Sau một màn đánh tay người khác, tên bị đụng suy nghĩ “chắc vừa ở chiến trường về nên sức lực chưa hồi phục, chứ làm sao tên kia lại đứng vững sau một quyền như vậy”. Hắn vẫy tay kêu anh em rời khỏi và ánh mắt vẫn nhìn vào Nhất Tôn.
Ở bên đường có một cô gái tên Mỹ Lệ thấy được điều này, cô cảm thấy tò mò chàng trai này nhưng cô có việc phải làm đành phải rời đi.
Lúc này A Lệ chạy tới đỡ “A Tam cậu không sao chứ?”
Nhất Tôn giả vờ đau “Em không sao hết, chỉ hơi đau xíu thôi!”
A Lệ quát Nhất Tôn “Lần sau cậu xin lỗi thật nhanh vào, may mắn tên đó ra tay không tàn độc, không cậu phải ăn cơm bệnh viện rồi haha”.
Nhất Tôn nghe được lời này chỉ cười nói “Cơ thể em có vài phần khoẻ mạnh nên khó chết lắm haha”.
…….
Nhất Tôn ngày hôm sau lại được phân công tới dọn dẹp nơi ở Trúc Thanh. Giống như trước ba người trong đó có Nhất Tôn tiến vào trong ngôi nhà, hai người kia chịu được một lúc liền chạy ra ngoài.
Khi chỉ còn Nhất Tôn, anh tiến vào phòng Trúc Thanh, anh gỡ nón ra để lộ khuôn mặt thân quen.
Trúc Thanh nhận ra Nhất Tôn liền bay tới ôm anh, trong mắt nàng có chút gì đó uất ức. Trúc Thanh lo lắng Nhất Tôn liền hỏi nhỏ “Sao sức mạnh của anh bị phong ấn vậy?”
Nhất Tôn giải thích “do quá trình tiến hoá sức mạnh của anh, nên mỗi lần đạt tới một ngưỡng sức mạnh là anh phải bị phong bế sức mạnh trong nhiều ngày.”
Trúc Thanh “sao trước đây chưa từng nghe anh nói qua chuyện này?”
Nhất Tôn “anh mới biết gần đây thôi, em sao rồi có bị tổn thương chỗ nào không?”
Trúc Thanh tức giận “tên Thanh Nam đang chuẩn bị ép em lấy hắn, hắn chuẩn bị tổ chức lễ cưới mấy ngày nữa, em đã cố trốn thoát nhiều lần nhưng đều bị chiếc vòng trên cổ này kiểm soát sức mạnh.”
Nhất Tôn lấy tay xem thật kỹ chiếc vòng trên cổ Trúc Thanh, khi anh đưa tay đang đeo món vũ khí mới của Tiểu Nham vừa tạo là “Vòng Tụ Năng Sa Trường” thì có sự rung lắc nhẹ từ chiếc vòng. Nhất Tôn hỏi “Em phá chiếc vòng này bao giờ chưa?”
Trúc Thanh nói “Em thử tự dùng sức lực bản thân phá nhưng không thể, nhưng vận động sức mạnh năng lượng để phá liền bị chiếc vòng này giật điện.”
Nhất Tôn suy nghĩ về sự rung nhẹ của chiếc vòng trên tay mình, anh nghĩ “có khi nào chiếc vòng tay này có thể phá huỷ chiếc vòng cổ của Trúc Thanh!”
Nhất Tôn tháo bao tay bảo hộ, lấy chiếc vòng đang rung nhẹ trong lớp áo ra; anh tháo và đeo chiếc vòng vào tay Trúc Thanh rồi nói “Em thử truyền sức mạnh ít một vào chiếc vòng trên tay em thử?”
Trúc Thanh làm theo và nàng từ từ truyền sức mạnh vào từng tí một nếu không sẽ bị giật điện.
Nhất Tôn gọi chiếc vòng tay này là “Vòng Tụ Năng Sa Trường”, anh bắt đầu kể uy lực của chiế vòng này tạo ra. Vòng tay tụ lực lại và bắn ra một tia siêu mỏng có sức công phá và đâm xuyên khủng bố, Nhất Tôn nghĩ chiếc vòng tay tụ lực hiệu quả phá chiếc vòng cổ trên người Trúc Thanh.
Bất ngờ, bên ngoài vọng vào âm thanh “Chào trưởng lão Thanh Nam!”
Nhất Tôn vội kêu Trúc Thanh cất chiếc vòng tay đang tụ lực vào nạp giới (Nhẫn không gian chứa đồ), anh vội đẹp bao tay và mũ bảo hiểm lại.
Thanh Nam đẩy cửa đi vào thấy Trúc Thanh đang ngồi, ánh mắt Thanh Nam đổ về phía người đang mặc đồ bảo hộ, hắn quát “Ngươi đang làm gì ở đây?”
Nhất Tôn bình tĩnh nói “Dạ, tôi đang dọn dẹp.”
Thanh Nam nghi ngờ vì chính bản thân hắn cũng tạo ra lớp năng lượng phòng thủ xung quanh chống lại cơn lạnh này, vậy một tên nô dịch với bộ đồ bảo hộ lại đứng trong phòng Trúc Thanh như vậy.
Thanh Nam hỏi Nhất Tôn “Ngươi không lạnh hả?”
Nhất Tôn “Dạ lạnh, tôi xin phép ra ngoài trước.”
Thanh Nam quát “Đứng lại!”
Trúc Thanh ngồi bên bắt đầu lo lắng, nàng không biết tên Thanh Nam này đã phát hiện ra điều gì.
Thanh Nam lấy ra một thiết bị cầm tay tiến tới gần Nhất Tôn, hắn quét hết cơ thể Nhất Tôn nhưng không phát hiện ra năng lượng bất ổn nào. Thiết bị vẫn báo năng lượng mục tiêu ở ngưỡng bình thường, hắn suy nghĩ trong đầu “tên này chịu lạnh tốt vậy sao.”
Thanh Nam “Ngươi mau ra ngoài làm việc đi!”
Nghe được lời này Trúc Thanh mới bớt được lo lắng.
Nhất Tôn bước ra ngoài nhưng anh vẫn ngõ lại phía sau, anh lo lắng không biết tên Thanh Nam sẽ làm gì trong đó.
Phía trong, tên Thanh Nam đang muốn tiến tới gần Trúc Thanh thì bị nàng đề phòng “ngươi muốn làm gì?”
Thanh Nam “Chúng ta sắp thành vợ chồng, nàng không cần xa cách như vậy?”
Trúc Thanh liền hét lớn “Ngươi mau ra ngoài cho ta!”
Thanh Nam “Vậy ta để nàng thêm thời gian, ta mang theo ít đồ dùng cho nàng. Nàng suy nghĩ kỹ không ai xứng đáng hơn ta đâu, ta đi đây!”
Ở bên ngoài, hai tên lính cánh nghe thấy tiếng hét liền lắc đầu “tình yêu sao ép buộc được!”, tên lính khác “ngươi đừng nói lung tung, cẩn thận cái miệng!”
Thanh Nam đẩy cửa bước ra, hắn lên xe rồi phóng vút đi.
Ở trong, Trúc Thanh bước quanh phòng xem xét mọi thứ đã ổn, nàng bắt đầu lấy chiếc vòng tay tiếp tục tụ lực truyền năng lượng cho nó.
……
Nhất Tôn tối hôm đó, anh bắt đầu xem xét qua trình tiến hoá của mình tới đâu rồi. Quá trình tiến hoá đã hơn 50%, hình dạng cơ bản của “Bình chứa” đã hình thành, nó bắt đầu bồi đắp phần thân cho kiên cố.
Cả nhóm được sử dẫn đầu của A Dịch tới một chỗ vui chơi duy nhất mà họ có thể đến trong nội địa thành.
Một người nói “Không ngờ chúng ta cũng có một chỗ vui chơi ở đây haha”
A Dịch nói thêm “Ở đâu có thể nhìn gần hết thành phố, phong cảnh rất đẹp, đồ ăn ngon nha anh em. Chi phí hơi cao, anh em đi phải chịu chi nha.”
Mọi người đồng thanh “Nhất trí! Đi nào”
Cả nhóm đi vào một ngõ sau của một toà nha, lúc này A Dịch lấy ra một thẻ bài đưa cho người canh cửa xem. Người canh của ngó một lượt rồi mở cửa cho mọi người vào, bước vào bên trong một người nữa bấm thang máy đưa tất cả lên tầng cao nhất.
Ở trong thang máy, Nhất Tôn nhìn số tầng đang lên tới hai con số, A Dịch đưa tiền cho thanh niên thang máy và báo “chúng tôi có 10 người”.
Tới nơi cửa thang máy mở ra, ở đây đèn đuốc rất ít chỉ đủ sáng để nhìn, mọi người được đưa tới một bàn gần của sổ có thể nhìn ra khắp thành phố.
Sau khi tất cả ngồi xuống, A Dịch nói “ở đây chỉ mở một ngày duy nhất trong một tuần, ngày còn lại là của các binh lính”
A Dịch chỉ tay qua các toà nhà đang sáng đèn và nhấp nháy “Chỗ đó dành cho tầng lớp chiến binh và cao hơn!”
Cảnh về đêm ở thành này, ánh đèn cũng giảm bớt tránh thu hút quái vật, anh đèn chỉ sáng ở tụ điểm vui chơi.
Một cô gái ngồi xuống mang theo đồ uống, một người trong nhóm bất ngờ nói “Woa không ngờ có người đẹp phục vụ!” (ý nói tầng lớp nô dịch không được những yêu đãi này)
A Dịch “Tí nữa còn tăng hai, tăng ba anh em cứ yên tâm haha”
Thời gian trôi qua từng tí một, ánh mắt của Nhất Tôn vẫn lâu lâu nhìn xa xăm ra những nơi sáng đèn, anh phát hiện ra một quảng trường đang có người làm việc. Nhất Tôn mất tập trung làm cho A Dịch phát hiện nói “Cậu nhìn gì chăm chú thế?”
Nhất Tôn chỉ tay về chỗ quảng trường có người đang làm việc ở đó, A Dịch nói “Ta cũng hơi hơi biết chuyện này thôi, nghe nói một vị trưởng lão nào đó sắp cưới.”
A Dịch nói thêm “Ở đây nắm nhiều thông tin nhất chắc có cô gái này thôi haha!”
A Dịch chỉ tay về phía cô gái phục vụ “Em nãy giờ chưa giới thiệu bản thân?”
Cô gái phục vụ “Em tên Mỹ Lệ, mấy anh chơi vui vẻ có gì hỗ trợ được em sẽ làm!”
Nhất Tôn “Em biết gì về đám cưới sắp diễn ra này không?”
Mỹ Lệ “Tưởng gì chứ vụ này đang được mọi người bàn tán nhiều lắm, chú rể là một vị trưởng lão tên Thanh Nam, còn cô dâu hình như bị bắt về từ lần rời thành trước, nghe nói là bạn cũ gì đó.”
Nhất Tôn “Em biết gì nữa không?”
Mỹ Lệ “Thấy anh muốn biết như vậy em nói luôn, thật ra em tới đây cũng vì tên Thanh Nam này, hắn chơi chán em rồi bỏ em ra nông nỗi này.”
Mỹ Lệ đứng lên di chuyển kế bên Nhất Tôn, anh em khác trong nhóm không hứng thú về câu chuyện trên nên để hai người họ nói chuyện riêng.
Mỹ Lệ kể “Cô trước sống ở thành khác, vì có ít nhan sắc nên khi thành bị phá huỷ đã được tên Thanh Nam mang về. Những ngày đầu tiên cô được hắn chăm sóc rất tốt, muốn gì được nấy. Thời gian sau này, hắn bắt đầu lật mặt ném cô qua một bên và bây giờ cô phải trở thành thế này. Nên tất cả thông tin về hắn em nắm rất kỹ.”
Mỹ Lệ “Sao anh quan tâm về tên đểu đó vậy?”
A Dịch nói xen vào “Cậu ta đang tìm một cô gái bị bắt vô đây đó em!”
Mỹ Lệ nhìn qua Nhất Tôn bên cạnh, trong ánh mắt của cô có một tia gì đó hâm mộ người đàn ông này. Mỹ Lệ biết trong thế giới biến đổi này tình cảm chân thật chỉ còn tồn tại ở trong tưởng tượng, cô muốn giúp người đàn ông này.
Mỹ Lệ liền nói “Đêm nay ở lại với em, anh sẽ giúp anh những gì có thể!”
Câu nói của Mỹ Lệ làm Nhất Tôn nãy giờ chưa để ý người con gái bên cạnh mình như thế nào, bây giờ anh mới nhìn rõ khuôn mặt khả ái này làm cho bất kỳ người đàn ông nào ở đây đều thèm muốn.
Những anh em trong nhóm cũng phải ngưng nói chuyện nhìn về phía Nhất Tôn để đợi chờ một câu trả lời. Đây là vận may hiếm có đối với các đồng nghiệp khác, thường những cô gái ở đây sẽ không hứng thú tình cảm với kiểu người như họ.
Nhất Tôn nhìn vào ánh mắt của Mỹ Lệ và suy nghĩ…..
Tác giả: Nguyễn Anh Tài 0906944340 (nguyenanhtai507@gmail.com)