Chương 67: Chapter 67: Xâm nhập thành La Sát

Sáng hôm sau, anh bị một người lính đánh thức, hắn mặc bộ giáp lính dùng một cây thương đâm nhẹ vào hông Nhất Tôn và miệng quát lớn “tên kia mau thức dậy làm việc, lại một đêm rượu chè quá chén rồi nằm đây ngủ nữa. Nhìn mấy cái thùng ngươi làm bể coi, không chịu dậy ta cho ngươi vào tù ngục bây giờ.”

Tên lính coi Nhất Tôn là một người nô dịch của thành; ở Thành La Sát này, nô dịch chiếm một phần lớn dân số và là nguồn lực quan trọng lao động tay chân bình thường.

Nhất Tôn còn mê man hỏi một câu ngớ ngẩn “Xin hỏi đây là đâu?”

Tên lính liền quát lớn “Ngươi say quá ngu luôn rồi à, đây là Thành La Sát, ở đây kẻ có làm mới có ăn, mau theo ta đi làm việc.”

Nhất Tôn chấn tỉnh bản thân lại, anh kiểm tra lại sức mạnh của anh thì đang bị phong bế. Mặc dù mất đi sức mạnh nhưng Nhất Tôn cảm nhận tung tích của Trúc Thanh gần đây, anh cố gắng xác định vị trí cụ thể mà không được.

Lúc này tên lính bên cạnh Nhất Tôn luôn thôi thúc, anh phải làm theo tên lính này trước rồi thăm dò thông tin Trúc Thanh ở thành trì sau. Nhất Tôn phải cẩn thận vì trước đây anh đã đánh chết người của chúng.

Nhất Tôn đi theo tên lính thì phát hiện rất nhiều người giống như anh “kẻ say rượu, người nằm lê lết khắp đường đi”, anh đi những ngóc ngách thì người giống như anh lại càng nhiều hơn “khuôn mặt họ hiện lên biểu cảm vô hồn”.

Nhất Tôn cũng vì vậy mà hiểu rằng “tên lính kia tưởng anh giống mấy người này nên không phát hiện ra sự khác lạ!”.

Nhất Tôn biết hôm nay phải đi thu gom vật liệu và chiến tích ngoài chiến trường, anh được sắp xếp với một nhóm người ngồi lên xe và anh bị đưa tới một bãi chiến trường, người ngồi kế bên anh hỏi “Người mới hả? Tôi tên A Nô!”

Nhất Tôn quay qua nhìn người đàn ông khuôn mặt hiện lên một nét buồn buồn “Tôi tên A Tam, tôi đoán anh cũng ở đây lâu rồi mới biết tôi là người mới?”

A Nô nhẹ nhàng nói “Cũng không lâu lắm, đầu sự kiện thứ ba khi thành tôi bị phá huỷ. Anh nhìn qua mấy người đàn ông trung niên kia đi, có người từ đầu sự kiện 1 và 2. Anh thấy họ như xác sống không?”

Nhất Tôn cau mày hỏi “Xác sống là sao?”

A Nô cười đểu một cái “Vậy để tôi kể cho anh nghe, những người đàn ông đó trước không như vậy đâu, cũng tại vì ai cũng mất đi người thân trong gia đình. Mà quan trọng nhất không phải một mà là hai lần, lần một là ngày tàn đầu tiên tới họ đã mất đi một vài người thân gia đình và nương tựa vào thành họ sống, lần hai là khi thành họ phá huỷ thì mục đích sống đã vụt tắt.

Ví dụ, người đàn ông mặc áo xanh ở giữa, lần 1 là vợ con ông ta đều biến mất, lần 2 ông ta được cứu khi tìm được một người phụ nữ cũng giống ông ta mất đi người thân. Và rồi bùm, thành trì thất thủ, vợ mới ông ta cũng chết nên bây giờ ông ta sống như xác sống là vậy.

Tôi còn may mắn hơn ông ta mất đi một người từng gắn bó. Haha”

Nhất Tôn cảm nhận được giọng cười của anh ta có pha chút gì đó không hoàn toàn đúng.

A Nô nhìn qua Nhất Tôn hỏi “Sao anh lại tới đây?”

Nhất Tôn “Tôi đi tìm vợ..”

A Nô “Vậy anh còn may mắn, còn mục tiêu để sống. Mà nghe nói đợt này họ mang về nhiều cô gái lắm, đặc biệt là một cô gái hệ Băng làm thành chủ của một thành.

Mà anh cũng nhanh nhanh kiếm vợ mình đi chứ để lâu ở thành này, họ sẽ không còn thuộc về anh nữa!”

Nhất Tôn vui mừng “Anh biết bọn họ ở đâu không?”

A Nô thấy biểu cảm của Nhất Tôn liền cười “Haha, đúng người có mục tiêu, nghe tin là muốn làm liền. Ngươi yên tâm đi, những côn gái bị bắt về sống sung sướng không như lũ đàn ông đâu. Mà người muốn tiền vào phía trong trung tâm thành thì khó lắm, thấy người yếu như vầy chắc tới cửa đã bị bắt.”

Nhất Tôn đang muốn hỏi cụ thể hơn thì chiếc xe dừng lại và một tên lính ra lệnh cho mọi người xuống xe làm việc.

Bước xuống xe, Nhất Tôn nhận ra nơi đây vừa trải qua một cuộc chiến khốc liệt, máu của quái vật lẫn con người lẫn vào nhau khắp nơi, cảnh quan thì còn hiện rõ chiêu thức nằm trên đó.

A Nô vỗ lên vai Nhất Tôn “Còn nhìn gì nữa, theo ta hướng dẫn cho!”

A Nô tiến tới xác của một con quái vật kéo nó lên xe một chiếc xe chuyên chở, anh ta nói “đợt này bọn chúng nặng thật, trước gặp một vài con lớn có mấy chiến binh đi cùng phân nhỏ nó ra để chúng tôi làm. Nào tới đây giúp tôi cùng ta kéo nó lên xe nào!”

Thế là cả hai cùng làm cùng nói chuyện, xung quanh đều có lính canh gác và lập tức nhắc nhở với những kẻ không chịu làm việc. Trong quá trình làm việc, Nhất Tôn biết được nếu may mắn kiếm được một viên tăng thuộc tính trong xác, thì người đó có thể sống sướng trong vòng một tháng. Ở trong thành này, loại hình vui chơi nào cũng có quan trọng bạn có đủ tiền hay không? Còn tiền thì những người nô dịch này kiếm được từ công việc mỗi ngày đến cuối ngày họ sẽ được phát lương. Có rất nhiều loại công việc khác nhau từ dọn dẹp chiến trường, xây trường thành, dọn dẹp vệ sinh….

Nhất Tôn nghe vậy liền hỏi “Dọn dẹp vệ sinh có trong phần trung tâm thành không?”

A Nô liền nói “Ngươi muốn vô đó tìm người à! Dọn dẹp ở đó thì sướng lắm, nên ít ai chịu quay lại. Khi đi thường ở trong đó luôn, lâu lâu lại có đợt tuyển vào phía trong đó. Khó lắm đó nha.”

Nhất Tôn vừa làm việc vừa suy nghĩ, anh cũng kiểm tra quá trình tiến hoá của anh.

Chiếc bình trong cơ thể anh đang từ từ định hình lại, chiếc bình mới này to hơn trước và có vẻ cứng cáp hơn trước nhiều.

Nhất Tôn cố gắng đánh thức vẫn động sức mạnh, nhưng không được vì quá trình này không cho bất kỳ nguồn năng lượng nào thoát ra.

(Năng lượng bây giờ mà thoát ra, chiếc Bình Chứa mới trong cơ thể sẽ không chịu nổi lập tức phá huỷ cơ thể.)

Cả hai cùng làm việc đến lúc ánh sáng mặt trời sắp xuống, họ được những người lính triệu tập trở về. Ngồi trên xe, người lính phát cho mỗi người một số tiền, đó là số tiền hôm nay họ làm việc.

A Nô quay qua Nhất Tôn nói “Hôm nay anh cảm thấy thế nào, có mệt mỏi gì không?”

Nhất Tôn lắc đầu, bởi vì cơ thể anh được tô luyện trong nguồn năng lượng lớn nên cứng cáp hơn người thường, anh chỉ khác các chiến binh không dùng được năng lượng.

A Nô vui cười lớn “Anh khoẻ đấy, mấy người mới đã tìm một chỗ nằm rồi. Hôm nay, theo tôi làm một bữa nha!”

Sau khi về tới thành, Nhất Tôn được A Nô dẫn tới một nhà tắm công cộng quần áo thì được đặt vào một thiết bị, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì quần áo của anh cũng giặt và làm khô xong.

A Nô khoác vai Nhất Tôn dẫn cậu tới một một quán rượu.

Nhất Tôn nhìn quán xá ở đây không khác gì hình ảnh nhộn nhịp khi xưa, ngồi xuống bàn hai người. A Nô liền hô lớn “Chủ quán, như cũ!”

Nhất Tôn nhận thấy A Nô này đã rất quen với chủ quán nơi này, xung quanh cũng hầu hết con người giống anh, ăn uống nói chuyện vui đùa với nhau.

Trong suốt bữa ăn nhậu, A Nô nói về cuộc đời đầy chán nản của mình và nói “anh đã quen với cuộc sống ở đây!”

Khi Nhất Tôn đang nói chuyện A Nô xem có cách vào được phía trung tâm thành không thì bàn bên nói “Có vẻ như vị huynh đệ này muốn vào khu vực trung tâm hưởng lợi, ta có thể giúp huynh vào phía trong đó. Nhưng ta nói trước chỗ huynh làm việc có hàn khí cực kỳ nặng, nhiều người mới vô làm đã bị hàn khí nó làm trọng thương tới giờ vẫn chưa tỉnh.”

Nhất Tôn liền quay qua người đó hỏi “Vậy khi nào chúng ta có thể đi?”

Người đó liền nói “Nhanh thôi, mai chúng ta vào! May mắn nhóm chúng ta thiếu đúng một người!”

Nhất Tôn quay qua A Nô thì anh ta liền quơ tay nói “Ngươi cứ đi đi, ta ở đây quen rồi, không muốn thay đổi chỗ nào khác!”

Nhất Tôn từ giới thiệu với nhóm người đó “Đệ tên A Tam, chào các huynh!”, cả hai bàn cùng nhập vào nhau ngồi nói chuyện trên trời dưới đất.

Qua tối hôm qua, Nhất Tôn phát hiện trong nhóm tiến vào trung tâm gồm 9 người kể cả anh, trong đó có 2 người tối hôm qua ngồi với anh là A Dịch và A Lệ đã từng ở trong trung tâm thành, lần này họ ra là muốn tìm thêm người do những người cũ đã bị thương.

Tất cả hẹn nhau gần lối vào, đúng như giờ hẹn, tất cả đã đến và chuẩn bị tiến vào phía trong. Nhất Tôn chợt để ý chiếc máy nhìn như máy quét người ở sân bay, anh chợt lo lắng không biết đi qua có vấn đề gì không.

Nhất Tôn quay qua hỏi A Dịch “Chiếc máy kia là???”

A Dịch “Máy đo sức mạnh thôi, thường những người thuộc lớp chiến binh thì chiếc máy đó sẽ nhận ra sức mạnh của họ và báo hiệu, những kẻ đó sẽ bị giữ lại hỏi thăm. Còn lớp lao động nô dịch như chúng ta, sức mạnh thấp thì có lý do chính đáng sẽ qua dễ dàng thôi.”

Nhất Tôn gật đầu “Vâng huynh!”, anh vẫn lo nghĩ “có khi nào chiếc máy nhận ra năng lượng phong bế của mình không?”

Khi đi qua máy đo sức mạnh, có nhiều nhóm người đi trước, Nhất Tôn là người đi đầu tiên trong nhóm của mình. Vừa tiến tới gần chiếc máy đã reo lên tiếng chuông, tiếng chuông làm cho Nhất Tôn giật mình.

Những tên lính bắt đầu tụ lại chỗ Nhất Tôn, một tên có vẻ như lớn nhất trong đám lính hét lên “Tất cả đứng yên!”, hắn và binh lính khác cầm thương hướng về chỗ Nhất Tôn.

Nhất Tôn tay nắm quyền như muốn phản kháng, thì tên kế bên trên anh nhảy ra và động thủ với đám binh lính. Hắn đả thương một vài binh lính tính quay đầu chạy chốn thì ở đâu một tên tốc độ kinh khủng đưa một trưởng làm hắn phun máu nằm tại chỗ.

A Tôn đứng bên nói “Dạo này có rất nhiều thiết bị nguỵ trang cấp, nên mới kiểm tra nghiêm ngặt như vậy…”

Những tên binh lính cúi chào “Chào trưởng lão Thanh Nam!”

Nhất Tôn nghe cái tên này liền biết hắn là người đã bắt Trúc Thanh, anh chắc chắn bây giờ cô ấy ở đây.

Tên Thanh Nam đưa tay lên phủi phủi rồi ra hiệu cho bọn lính vô chỗ làm việc.

Lúc Nhất Tôn đang tập trung nhìn tên Thanh Nam kia, một tên lính tới “Mau bước qua! Hâm mộ quá cũng không bằng người được đâu, mấy người sau bị ngươi cản kìa!”.

Tác giả: Nguyễn Anh Tài 0906944340 (nguyenanhtai507@gmail.com)