Chương 9: Nghi Ngờ

Người đăng: chuabietyeu

“ Tuyết công tử “ Hai thị vệ canh cổng của phủ Tể Tướng vội ôm quyền, cúi đầu khi thấy Vũ Văn Tuyết xuống kiệu, bước vào cửa

Vũ Văn Tuyết cũng khẽ gật đầu đáp lại, phong khinh vân đạm bước vào trong

“Công tử nhà các ngươi ở đâu hả “ Vũ Văn Tuyết hỏi một gia nô đang tải cây cảnh

Gia nô vội ôm quyền, cúi thấp đầu nói “ Bẩm Tuyết công tử, công tử nhà ta đang ở sau vườn luyện công

Vũ Văn Tuyết gật đầu, bước tiếp về phía sau vườn

Vườn sau của Tể Tướng Phủ là một rừng cây có quy mô nhỏ, ở đây trồng đủ các loại cây ăn trái có bóng mát như là khế, táo, cây nho thân gỗ cho đến các loại cây hiếm có như Điệp Liên Mộc, Bàng Vĩ Mộc ,….

“ Di, bộ pháp này thật quỷ dị đi, đây là công pháp địa cấp trở lên à” Vũ Văn tuyết trầm ngâm nhìn theo quỹ đại di chuyển của Cao Phúc Nguyên trầm ngâm hỏi

Cao Phúc Nguyên giật mình nói :” Vũ Văn huynh quá lời đây chỉ là một môn công pháp di chuyển cổ xưa mà thôi, theo tiểu đệ nghĩ thì nó tối đa cũng chỉ liền là huyền cấp”

“Ngươi dạo này có chút thay đổi khiến ta nhận không ra” Vũ Văn Tuyết nói với chất giọng chứa đậm sự nghi ngờ” Từ khi nào mà Cao đệ lại chăm chỉ luyện công và có đột phá nhanh đến như vậy “

Việc Vũ Văn Tuyết dùng từ “Cao đệ” chứ không dùng từ “Nguyên đệ” đã chứng tỏ rằng Vũ Văn Tuyết đang nghi ngờ về thân phận thực sự của Cao Phúc Nguyên

“ Ngươi không phải là người của Tà Thiên Giáo giả trang Cao Phúc Nguyên chứ hả “ Vũ Văn Tuyết trực tiếp đi thẳng vào vấn đề

“Ha hả, ta và ngươi lớn lên cùng thời, thiết nghĩ tuy không phải là an hem ruột, nhưng cũng là gắn bó keo sơn, bây giờ chỉ đơn giản là ta có chí quật khởi, muốn gầy dựng lên một phen sự nghiệp cho mình, muốn đền ơn trả nghĩa cho Cao gia đã nuôi nấn ta mười bảy năm nay, huynh sẽ không vì đó mà nghi ngờ ta chứ?” Cao Phúc Nguyên từ chất giọng sản khoái chuyển sang dần nghiêm trọng , đặc biệt khi đang nhắc đến cụm từ “ một phen sự nghiệp”

“Cũng là ta quá đa nghi ‘ Vũ Văn Tuyết thở dài “Đệ còn nhớ hồi xưa đi trộm táo , bị Huyết ca bắt được và đem đánh đòn cả hai chứ hả ?”

Cao Phúc Nguyên cười :” Huynh nhớ lầm, lần đó là chúng ta đi trộm lê, đi giữa đường về nhà thì bị Quyết ca bắt, còn lúc đó Huyết ca của huynh đã được gửi cho sư thầy ở Hộ Quốc Tự rồi “

“A, là ta nhớ nhầm “ Vũ Văn Tuyết nhẹ nhõm trong lòng tựa như cất đi được tản đá nặng “ Đúng rồi “ Vũ Văn Tuyết tinh thần phấn chấn hẳn lên “ Ở chỗ này ta đem bán hết hai bộ da, hai cặp nanh, mười bảy đốt xương sườn và hơn bốn mươi cân thịt Dạ Ma Lang được tổng cộng hơn 11000 Đông Vực Tệ, đệ xe thử có đúng không “ Vũ Văn Tuyết vừa nói vừa đưa ra
“ Được, vầy đi, chỗ này tiền ta phân ra ta 6000, huynh 5000 còn lại số tiền dư thì huynh hãy giữ hai tuần nữa cần số tiền đó để tiếp tục kế hoạch của chúng ta” Cao Phúc Nguyên cười nói

“ Được rồi, ta không nhiều lời, cáo từ trước, Vũ Văn Tuyết hai tay ôm quyền nói
~~~~~~~~~
“Lão gia, có người của Tu Đạo Quán tới nói rằng muốn giao đồ” Cao Vỹ đang ngồi đọc sách thì có gia nhân chạy vào bẩm báo

“ Giao đồ cho ai ?” Cao Vỹ hỏi

“ Họ cũng không biết, họ chỉ biết là phải đem đồ đến Phủ Tể Tướng để giao đồ cho một vị công tử !” gia nhân đáp

“Hả, gọi Cao Phúc Nguyên lên cho ta “ Cao Vỹ nói

“Con đặt mua những thứ này làm gì ?” Cao Vỹ hỏi ngay khi Cao Phúc Nguyên chạy vừa ngồi xuống, vừa hỏi tay vừa chỉ về bốn cái túi đặt ở trên bàn

“Bẩm phụ thân, hài nhi đang có hứng thú về dược tính nên đặt mua hai loại thảo được khác nhau để về nghiên cứu,” Cao Phúc Nguyên nói tiếp “ Còn hai loại Ngân Sắc Châm và Hoàng Phong Châm nghe nói là ngoài việc chứa độc tính ra thì còn có thể giúp người khác tu luyện ở luyện thể cảnh đệ nhất trọng, nên con đặt mua luôn “
Cao Phúc Nguyên rành mạch nói

“Tựa hồ ta chưa nghe thấy hai loại châm đó có thể giúp cho người ta luyện bì ?” Cao Vỹ nói

Sự thật là Cao Vỹ đang nghi ngờ chính Cao Phúc Nguyên, vì kể từ khi khai mở huyết mạch, hắn tựa hồ nhìn không thấu nổi con trai mình . Đành rằng hắn có chí muốn quật khởi nên tập võ thì không nói gì đi, đằng này hắn còn có hứng với Y Dược, đây thực sự là một đề tài mà trước đây con trai hắn chưa hề quan tâm đến !

“Thiên hạ rộng lớn, không thiếu việc lạ “ Cao Phúc Nguyên đáp

“ Đúng rồi, ta già rồi, thiên hạ là của tuổi trẻ các con vẫy vùng “ Giọng Cao Vỹ bỗng đượm buồn nói, lát sau thần thái của Cao Vỹ có đôi chút sáng lên :” Còn nhớ hồi con 9 tuổi, lúc đó hãy còn bé lắm, ta dẫn con đi một chuyến dự tiệc ở Phủ Đô Đốc, con học được bao nhiêu điều mới lạ, đúng là đi một ngày đàng, học một sàng khôn “

“ Nếu con nhớ không lầm thì lần đó là đi Thiết Kỵ Phủ, lần đó con học được cách cưỡi ngựa do Đồ thúc thúc dạy cho con” Cao Phúc Nguyên nhe răng cười

“ A, ta già thật rồi, thôi con về phòng đi, đem theo mấy thứ này về mà nghiêng cứu, ta đã trả nốt tiền Hoàng Phong Châm rồi !” Cao Vỹ nói, tuy trong lòng đã nhẹ nhõm đi phần nào nhưng y nguyên chưa thể cởi bỏ trong lòng sự nghi ngờ với con trai mình !

“Con xin về phòng “Cao Phúc Nguyên nói đoạn tay đem bốn cái túi, xách về phòng mình