Chương 4: Đánh cắp thân phận

Một câu " Được thôi " của hắn làm nàng cảm thấy nhẹ nhàng phần nào.

Chỉ là, không giống như Bích Kiều nghĩ.

1 tên Đình Long Huyên khác bị trói chặt ném ra góc phòng.

Nàng ngây ra.

- Vợ à...em giỏi lắm !

Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai nàng.

Mái tóc ngả màu trắng cùng đôi mắt đỏ quỷ dị khiến nàng bất ngờ.

~ Hắc Minh?

Giọng nàng run run.

- Ừ...

Hắc Minh mặc trên người quần áo tân lang, khẽ gật đầu.

Cảm giác quen thuộc, mùi hương cùng thanh âm này mãi in trong đầu nàng, không thể nhầm lẫn được.

Bích Kiều nhào tới, ôm lấy hắn, run run.

~ Chồng....

Khóe mi trào lệ, nàng không kìm nổi cảm xúc của mình nữa.

- Ừm...vợ yêu...

~ Chồng...

Nàng quấn chặt lấy hắn, nhìn bờ môi rỉ máu của hắn lại xót xa, ngọc thủ ôm lấy cổ hắn, bờ môi mọng nước ngậm lấy, đầu lưỡi xoa nhẹ vết thương.

Hắc Minh lột sạch y phục trên người nàng, Bích Kiều ôn nhu gỡ hỉ phục trên người hắn.

- Vợ, xem này !!!

Hắn ôm lấy bầu ngực nàng, dương vật mò mẫm nơi cửa mình ướt đẫm của nàng.

Đình Long Huyên thực sự trợn trừng mắt nhìn 2 người.

Bích Kiều e thẹn, chẳng dám nhìn.

- Vợ, hắn nhìn vợ chồng chúng ta này....

Hắc Minh xoay nàng dựa lưng vào ngực hắn, dương vật cọ xát nơi cửa mình nàng.

- Vợ à....

Hắc Minh khẽ cười, liếm lấy vành tai nàng.

Bích Kiều ánh mắt ủy khuất nhìn hắn, nhưng cũng không từ chối hắn. Ngọc thủ vuốt nhẹ dương vật , nàng hơi tách ra 2 chân ,ngọc thủ chỉnh dương vật tiến vào âm đạo nàng.

Có kẻ khác nhìn khiến nàng kích thích tột cùng , từng thớ thịt siết lấy dương vật ấm nóng của hắn.

Hắc Minh thúc nhẹ, nâng đỡ thân thể nàng.

Giường, bàn , ghế , trong phòng nơi nào cũng là chiến trường của 2 người.

Đình Long Huyên trợn trừng, dương vật cộm lên nhìn Bích Kiều vui vẻ cùng Hắc Minh.

Mây mưa thỏa mãn, Hắc Minh mới đưa cho nàng 1 cây kiếm.

- Vợ...

~ Em sẽ tự làm nó !

Nàng cầm thanh kiếm sắc bén , đi tới chỗ Đình Long Huyên.

Lưỡi kiếm sắc ngọt, không chút do dự chém đầu gã xuống !

Hắc Minh liền tước lấy kiếm trong tay nàng, lau đi ngọc thủ cho nàng.

Cái xác bị ngọn lửa đen thiêu cháy không còn 1 chút dấu tích, như chưa từng có ở đó vậy.

Hắc Minh ôm lấy eo của nàng, dọn dẹp một chút, bế nàng tới bên giường, ôm lấy bầu sữa của nàng, thỏa thích âu yếm.

Hắc Minh cũng lấy ra chiếc đàn mà Bích Kiều yêu cầu. Nàng bật khóc, ôm chặt lấy hắn.

Hắc Minh ôm lấy nàng trong lòng, Bích Kiều lại để dương vật lấp đầy âm đạo mình, ấm áp, nàng đặt chiếc đàn lên đùi thon, ngọc thủ vung lên, nhẹ tấu thành 1 bản nhạc.

Buồn rồi vui, nhẹ nhàng, thanh thoát.

Chỉ là Hắc Minh hắn thích tạo độ khó cho nàng , ôm eo thon của nàng, khẽ nhấp .

Tiếng đàn đứt đoạn, rời rạc rồi ngừng hẳn. Sau đó chỉ còn là tiếng rên rỉ và thở dốc suốt đêm mà thôi.

~ Chồng....anh làm gì vậy ?

Hắc Minh lại biến về bộ dạng của Đình Long Huyên.

- Hửm, tất nhiên là phải quẩy tanh bành cái chỗ này rồi...

~ Anh thật là...

Hắc Minh khẽ cười, ôm lấy eo nàng.

Hắc Minh ôm lấy Bích Kiều ra ngoài, 2 người thân mật vô cùng, khiến nhiều người kinh ngạc.

- Chuẩn bị những gì ngon nhất, bổ nhất cho vợ bổn thiếu ăn , mau lên !

Kinh ngạc thì kinh ngạc, mà Đình Long Huyên vẫn phách lối như vậy, sợ rằng thân mật cũng chẳng được bao lâu đi.

Có điều, bọn họ đâu biết được thiếu gia thực sự đã ngỏm rồi.

Bích Kiều ngồi trong lòng hắn, khẽ cười.

~ Anh thực sự rất giống ah !

- He he...vợ quá khen, có cái thân phận này chơi cũng vui , tại sao lại không dùng chứ !

Hắn bóp nhẹ bờ mông đẫy đà của nàng. Bích Kiều hơi nhíu, hẳn là có chút động chạm, nàng vẫn còn chưa hoàn toàn quen với chuyện này.

Hắc Minh xoa nhẹ, Bích Kiều bật cười khanh khách, ánh mắt nhu tình nhìn hắn, mê đắm.

Thành này là 1 phần địa bàn của Thanh Thủy gia tộc, mà hắn là thiếu gia độc nhất của gia chủ, tất nhiên là toàn quyền phá phách rồi.

Cơ mà hẳn là ' có vợ vào ai rồi cũng khác ' , Đình Long Huyên có vẻ bớt hoạt náo đi, nhưng sủng vợ thì tăng lên kinh ngạc !

~ Thiếu gia, có tin tức từ vương đô đến.

Đứa trẻ truyền tin được dẫn vào.

- Hoàng đế cho triệu kiến ngài , thiếu gia, gia chủ cũng nhắc nhở ngài nên thu liễm lại.

- Hoàng đế ? Triệu kiến ta làm gì ?

- Tiểu nhân cũng không biết .

Hắc Minh để đứa trẻ lui ra.

~ Chồng ? Có chuyện gì sao ?

- Ạch...hình như cái tên này...trước đó có trêu chọc con gái lão hoàng đế thì phải...

Trước đó Hắc Minh đã cướp đoạt những kí ức của tên Đình Long Huyên này nhằm muốn chiếm chút lợi ích, cơ mà cái thân phận này cũng lắm tai nhiều tiếng ah.

- Không sao, anh cũng muốn xem thử có gì thú vị, vợ, đi với anh nha ?

~ Ân, anh đi đâu, em liền theo đó !

- Ừm...

Phi thuyền ma pháp, những cái thuyền buồm không chỉ dùng đi lại trên mặt nước mà còn có thể bay !

Một chiếc phi thuyền sang trọng với lính hộ vệ hộ tống 2 người.

Hắc Minh cùng Bích Kiều bước lên phi thuyền.

- Mở toàn bộ tốc lực phóng về vương đô coi !

Hắn ngồi trên ghế ở mui thuyền,nhìn quanh rồi ra lệnh.

Phi thuyền mở toàn bộ năng lực của nó, lấy tốc độ nhanh nhất phóng bạt mạng hướng về phía vương đô đi tới.

Hắc Minh trải nghiệm, cảm thấy hứng thú, tốc độ gấp 2 như vậy không biết hắn có bật ra khỏi phi thuyền không nữa.

Chỉ mất 1 ngày đêm liền có thể tới nơi.

Lúc tới vương đô thì trời cũng đã nhá nhem tối.

Thay vì về nơi ở đã được sắp xếp, Bích Kiều dẫn hắn đi thăm thú nơi này, dù sao Hắc Minh hắn giả dạng sao bằng Bích Kiều rõ ràng.

~ Danh tiếng của Đình Long Huyên quả thực không tốt chút nào...

Bích Kiều khẽ cười, ôm lấy 1 tay hắn.

- Không sao, em cũng đâu phải vì Đình Long Huyên nhỉ ?

~ Ân...

Bích Kiều gật đầu.

Dẫn hắn tới nhưng nơi đông vui nhộn nhịp.

Người nào nhận ra Đình Long Huyên thì đều phải tránh xa một chút, sợ rằng sẽ đắc tội phải tên tiểu bá vương này.

Bọn họ cũng có nghe tin đồn Đình Long Huyên cưới vợ, còn rất mực ' nghe lời ' mĩ nhân...

Có vẻ thì nó như thế thật !!!

Thật khiến người ta bất ngờ !

Vừa trở lại phòng, hắn đã ôm lấy Bích Kiều mơn trớn.

Những phút giây thăng hoa bị ngắt bởi tiếng cửa đánh cái rầm !

- Mẹ .... Ạch....có chuyệ gì...

Hắc Minh trong vai Đình Long Huyên ôm lấy Bích Kiều trong lòng, lạnh nhạt.

~ Đến vương đô rồi sao không trở về nhà ?

- Không thích !

Hắc Minh đáp.

Mối quan hệ của Đình Long Huyên và nàng từ trước nay đều không tốt, có lẽ do nàng chẳng phải mẹ ruột của gã nên dù nàng có tốt thế nào thì hắn cũng chẳng quan tâm.

~ Cha con nói dẫn vợ mới cưới về ra mắt ....

- Để sau đi, lão hoàng đế gọi tới , là có chuyện gì ?

Hắc Minh đổi chủ đề.

Nàng có chút buồn phiền :" Nghĩa vụ vinh quang "

- Là cái gì ?

~ Con cháu của những gia tộc sẽ được đưa tới những vùng chiến sự diễn ra để rèn luyện...

- Hoặc là loại trừ...

Hắc Minh nói thêm 1 phần của nó. Chết trên chiến trường thì ai có thể nói được gì ?

~ Mẹ có thể xin cho con miễn đi...

- Không, không cần...

~ Nhưng ....

Ánh mắt nàng lộ rõ vẻ lo lắng.

Hắc Minh có chút phiền muộn, nếu tiếp tục yếu đuối thế này thì tên Đình Long Huyên này, cũng là hắn bây giờ khốn nạn quá.

- Không sao !

Hắc Minh tràn ngập tự tin nhìn nàng. Nàng bất ngờ , chăm chú nhìn hắn không nói gì nữa.

~ Vậy mẹ sẽ đi chuẩn bị cho con..

Hắc Minh theo nàng bước ra ngoài.

~ Con...có thể ôm mẹ...dù chỉ 1 lần , được không ?

Nàng tự hỏi, xong lại tự lắc đầu.

Chỉ là ,vòng tay hắn đã ôm trọn bộ ngực sung mãn của nàng, thân thể áp sát ,dán lên lưng nàng.

Gương mặt hồng hào hơn hẳn. Dương vật của đứa con trai chọc vào mông nàng thấy rõ, nhưng nàng chẳng tránh né hay đẩy hắn ra.

Hắc Minh tự giác lùi lại, nàng cảm thấy mất mát, hắn cúi đầu, nàng xoay người, thân thể vũ mị dán chặt lên người hắn, ngực sữa ép lên ngực hắn, bảo kiếm chọc chọc vào nơi khe đùi nàng, nàng vẫn ôm lấy hắn.

Nếu có thể kéo gần khoảng cách hơn, nàng sẽ không từ bỏ.

~ Hi vọng chúng ta sẽ có thể nói chuyện riêng với nhau...

Nàng buông hắn ra, liếc nhìn xuống dưới, khẽ cười.

- Được...

Hắc Minh đáp lời.

Kèo này, hắn trúng lớn rồi !!!

Vốn chỉ muốn thử nàng một chút, hắn muốn nàng nghĩ rằng vì quan hệ mẹ - con nên sẽ không thể tiến gần, nhưng đổi sang mẹ con ' đặc biệt ' thì chưa biết chừng ! Và câu trả lời là có thể ! Vậy nên phải xem lần gặp tiếp theo.

Tên Đình Long Huyên chết cũng đáng ah, nhường lại 1 đại mĩ nhân như vậy cũng tốt !!!

Hắc Minh đi vào phòng , hai mắt rực lửa nhìn Bích Kiều .

Tiếng rên la lại vang vọng khắp căn phòng.

...

- Vợ à, em biết thân phận của nàng chứ ?

Hắc Minh có chút phân vân, thằng cha này cái gì liên quan đến nàng đều không có chút tin tức ngoại trừ cái thái độ lồi lõm với nàng.

~ Ah... Thanh Dương công chúa, là 1 trong 3 công chúa, em gái của hoàng đế, cũng là người được yêu thương nhất.Nàng cũng là 1 pháp sư rất mạnh ah, nghe nói không thua hoàng đế bao nhiêu.

~ Chồng thực sự muốn thực hiện nó sao ? Nghĩa vụ đó...

- Ừm, muốn xem thử, cái này có gì thú vị ! Vợ à...trong khi đó, anh cần em làm một số việc...

Bàn chuyện xong với Bích Kiều, nàng mới khẽ nói.

~ Nam nhân như anh...thật đào hoa...có điều, không sao, chỉ cần anh nhớ tới em là đủ rồi...

Hắc Minh nhìn nàng, không nói.

- Có thể sẽ có nhiều người, nhưng sẽ mãi mãi không quên một ai !

Hắn ôm lấy nàng, hạ thân khẽ động.

~ Ưm.... Anh...thật là...

Bích Kiều mắng yêu, lại cùng Hắc Minh hòa nhập, tiếng rên rỉ yêu kiều của nàng lại ngân vang mê người...