Vừa nói cô vừa trực tiếp nắm chặt bàn tay đấm về phía Sở Vũ Hàm, đằng đằng sát khí.
Sở Vũ Hàm sợ tới mức lùi lại thật nhanh.
Giản Thất thu tay, lạnh lùng nhìn cô ta: "Tránh xa tôi ra!"
Nói xong Giản Thất cầm sách trên tay bỏ đi.
Nhìn bóng lưng của Giản Thất, bàn tay Sở Vũ Hàm nắm chặt thành quyền.
Lần trước bị đánh, mặc dù cảnh sát đưa Trương tổng đi nhưng cô cũng không dám kiện Trương tổng, dù sao Trương tổng sớm sẽ được bảo lãnh ra.
Thế lực ông ta lớn như vậy, còn mình mới chỉ là một học sinh, dù có đóng mấy bộ phim cũng chỉ là vai phụ nhỏ, nếu như bị Trương tổng trấn áp, tương lai cô chắc chắn sẽ không thể đi tiếp trong làng giải trí.
Cô ta đã chọn cách hòa giải nhưng bên Trương tổng kia muốn cô giải quyết Giản Thất bằng bất cứ cách nào!
Mấy ngày nay Giản Thất đều ở trong đoàn làm phim, cuối cùng bây giờ cũng quay lại, vốn dĩ nghĩ chỉ cần thấy người là có thể dễ dàng giải quyết.
Không ngờ Giản Thất của hiện tại đã hoàn toàn khác trước, đứng trước mặt cô ta, cô luôn cảm thấy bản thân bị khí thế kia đè chết.
Không có khả năng chống trả.
Giản Thất trở lại phòng học, vốn dĩ ngồi ở vị trí chính giữa nhưng mấy ngày nay không đến lớp nên bàn của cô được chuyển thẳng đến góc dãy cuối cùng.
Ngồi chỗ nào cô cũng không quan tâm lắm.
Thuận theo tiếng chuông vào lớp vang lên, mọi người đi vào.
Sở Vũ Hàm ngồi vị trí phía trước - chỗ ngồi ban đầu của cô khiêu khích nhìn cô.
Giản Thất lười để ý kiểu hành vi ngu ngốc này.
Liên tiếp trong một tuần, việc đi học của Giản Thất diễn ra khá bình thường, không xin nghỉ phép nữa.
Vào tối thứ sáu Coco đã gửi một tin nhắn cho cô, rủ cô cùng đi ăn tối và xem buổi ra mắt của "Thương Vương", dù sao thì cũng là vai phụ, cô còn có hai cảnh vào tối nay.
Coco kích động như vậy, Giản Thất đương nhiên biết anh nghĩ như thế nào.
Chẳng qua muốn xem phản ứng của bộ phim tối nay, nếu nó tốt sẽ khuyên cô tiếp tục làm tiếp, không rời đi.
Giản Thất ngồi trên thảm, trước mặt là đống tài liệu sách giáo khoa cấp ba và bài kiểm tra, cả người cực kỳ nghiêm túc.
"Bảo bối à, anh bị em làm cảm động rồi, chưa bao giờ anh thấy em học hành quên ăn quên ngủ như thế này!” Coco không khỏi chậc chậc hai tiếng.
Lúc trước tuy rằng khi Giản Thất không có việc gì cũng đọc sách nhưng không giống như bây giờ, rất có tư thế làm trạng nguyên trong kỳ thi đại học!
Giản Thất cầm bút chọc tóc trên trán, khóe miệng cười ngạo nghễ tự tin: "Hoặc là đừng làm, hoặc là làm tốt nhất, dù sao tôi vẫn phải chói mù mắt người nào đó!"
Người nào đó?
“Ai?” Coco ngửi thấy mùi bát quái: "Bảo bối, em đang yêu à?"
"Coco đại nhân, tôi vẫn còn là một đứa trẻ.” Giản Thất mỉm cười nhìn anh.
Coco hiển nhiên là không tin, sau khi nghĩ, không khỏi nhíu mày: "Đừng nói với anh, em vẫn còn qua lại với trợ lý trước kia của Kiều ảnh đế?"
“Không có!” Giản Thất nói.
Ngay khi Coco thở phào nhẹ nhõm, giọng nói của Giản Thất tiếp tục vang lên: "Tuy nhiên, tôi rất mong chói mù mắt anh ấy!"
Đối với những lời nói, hành động thần bí của Giản Thất, Coco giờ càng không hiểu.
"Bảo bối, em không thi học viện điện ảnh mà từ bỏ diễn xuất, vậy em con muốn thi trường nào?"
Giản Thất cong môi, nở nụ cười mê hoặc, đem theo vài phần chắc chắn, chỉ thấy cô cầm máy tính lên gõ vài lần, trên trang web hiện lên một bức ảnh và một đoạn giới thiệu ngắn gọn.
"Đây, cái này..."
Ánh mắt của Coco bất giác quay đi, anh sững người trong giây lát.