"Đưa tôi chìa khóa, tôi sẽ tự lái xe về.” Kiều Bách cười nhạt, không hỏi Đường Cận Ngự đi đâu làm gì.
Đường Cận Ngự sửng sốt, hơi nhướng mày, anh ta biết cái gì?
Trước sự dò xét của Đường Cận Ngự, Kiều Bách nhếch môi: "Rất lâu trước đây, tôi có nhìn thấy bức ảnh của anh và cô ấy trong ví của cô ấy."
Cô ấy là ai, không cần phải nói!
"Mấy ngày nay mới nhớ ra, xem ra sau đêm nay tôi phải tìm trợ lý một lần nữa." Kiều Bách cười.
Đường Cận Ngự câu môi, đưa cho Kiều Bách chìa khóa, không nói lời nào xoay người rời đi.
Người đại diện rất nhanh đã lên xe, trực tiếp rút chìa khóa khởi động xe, nhưng vừa khởi động xe, cửa lái bị mở ra, Đường Cận Ngự ngồi vào.
"Sao anh lại ở đây, còn có chuyện gì à?" Người đại diện cau mày nhìn Đường Cận Ngự, vẻ mặt có chút không vui: "Có chuyện gì để ngày mai nói, hiện tại tôi đang rất vội!"
“Lái xe đi, tôi đi với anh Châu.” Đường Cận Ngự nhẹ giọng nói nhưng đem theo sự ra lệnh không cần nghi ngờ.
"Đi xuống đi, tôi không có thời gian đùa giỡn với anh!"
Đường Cận Ngự cười lạnh: "Tôi không đùa giỡn với anh!"
Vừa nói, khẩu súng trong tay đã nhắm vào đầu người đại diện.
Sắc mặt người đại diện lập tức tái nhợt: "Anh… anh là ai?"
"Là ai không quan trọng, lái xe đi!” Đường Cận Ngự nói, khí thế toàn thân lập tức thay đổi, cực kì áp bách.
Người đại diện không nhúc nhích, nhìn trái nhìn phải, duỗi tay muốn mở cửa, trên trán bị đầu súng ấn mạnh.
"Đừng trách tôi không cảnh cáo anh, hoặc là bây giờ lái xe, hoặc là tôi một phát bắn chết anh!" Khí thế Đường Cận Ngự đầy áp bức, khí thế mạnh mẽ khiến người đại diện không dám nghi ngờ lời nói của anh là thật hay giả.
Trong nháy mắt, người đại diện phản ứng lại: "Anh sẽ không, nếu tôi đoán không sai, anh là người trong quân đội!"
Đường Cận Ngự cười lạnh, không phủ nhận thân phận, đem theo vài phần giễu cợt: "Mệnh lệnh của cấp trên, một khi thủ phạm phản kháng trực tiếp giết chết. Cho nên anh nghĩ rằng tôi dám hay không?"
Lời nói của Đường Cận Ngự khiến sắc mặt của người đại diện có chút khó coi, cuối cùng anh ta không còn cách nào khác đành phải lái xe.
Hơn mười phút lộ trình xe đến nơi giao dịch.
Người đại diện còn đang tìm cách trốn thoát, Đường Cận Ngự đã trực tiếp giơ tay đánh ngất xỉu, nói với thuộc hạ ở đầu dây bên kia: "Đúng là ở đây, mọi người đề phòng, một khi giao dịch bắt đầu, trực tiếp bắt giữ!"
Đường Cận Ngự nhanh chóng thay quần áo của người đại diện, trên giới hạn hình thể khôi phục thành người đại diện.
Đội mũ đeo khẩu trang, trong bóng tối không nhìn rõ mặt người.
Đường Cận Ngự bước tới, thủ hạ chỉ nhìn biển số xe và trang phục của anh ta, cho rằng người đại diện không có gì bất thường nên trực tiếp để anh ta đi.
Lúc này Đường Cận Ngự đã lên tàu.
Người ẩn nấp trong bóng tối không nhúc nhích chờ Đường Cận Ngự lên tàu.
Khi vừa lên tàu, bên trong cabin hiển nhiên sáng sủa hơn rất nhiều.
Đường Cận Ngự liếc nhìn nhóm người đang giao dịch, thứ đã đến có lẽ đều ở đây.
“Anh là ai?” Một vệ sĩ ở cửa nhận thấy sự hiện diện của Đường Cận Ngự.
Câu nói này trực tiếp khiến tất cả mọi người nhìn Đường Cận Ngự.
"Hành động!” Đường Cận Ngự nói xong vươn tay trực tiếp kéo người bên cạnh quăng về phía nhóm người đối diện.
Tiếng súng liên tục vang lên, những người ẩn nấp dưới biển lập tức lên nhảy thuyền bắt người.
Hai tên cầm đầu dưới sự yểm hộ của thủ hạ vội vàng nhảy sang một con tàu cano bên cạnh đang chất đầy hàng hóa.
Đường Cận Ngự cau mày, lạnh lùng nói: "Ngăn lại!"
Vừa ra lệnh, Đường Cận Ngự nhanh chóng nhảy xuống tàu cano bên cạnh đuổi theo.