Chương 20: Cô gái đó là ai

Giản Thất thích Kiều ảnh đế trong vòng này đã không phải còn là bí mật, dù sao thì lúc trước Giản Thất đạt được giải thưởng người mới, đã ở trước đêm trao thưởng nói thần tượng của mình là Kiều Bách.

Hơn nữa rất nhiều phim điện ảnh của Kiều Bách được phát sóng, Giản Thất đều sẽ tuyên truyền lên weibo của bản thân.

Bộ phim truyền hình này là lần đầu tiên Kiều Bách trở lại đóng phim sau nhiều năm rời xa màn ảnh nhỏ, nghe nói là vì đây là bộ phim được tạo ra cho anh ta.

Coco nhìn theo ánh mắt của Giản Thất nhìn chằm chằm vào Kiều Bách, càng thêm chắc chắn rằng Giản Thất lựa chọn bộ phim này là bởi vì Kiều Bách!

Nói cho cùng cũng là ‘lão làng’ trà trộn vào giới giải trí nhiều năm như vậy, sao có thể học người con gái người ta theo đuổi thần tượng được chứ?

“Bảo bối, em chú ý hình tượng của mình chút đi!” Coco không nhịn được thấp giọng nhắc nhở.

Giản Thất câu môi, đương nhiên biết Coco hiểu sai ý, cũng không giải thích nhưng nụ cười trêи khóe miệng lại càng sâu.

Đường Cận Ngự ở phía đối diện cảm thấy ánh mắt như thiêu đốt bắn tới, ngước mắt đón nhận, thấy Giản Thất nhìn chằm chằm anh, mày chau chặt lại như không thể nhìn thấy.

Sắc mặt của Đường Cận Ngự lạnh lùng, nhìn cô cảnh cáo.

Giản Thất cười xấu xa, trực tiếp giơ tay vẫy anh: “Hi…”

Sắc mặt Đường Cận Ngự chìm xuống, vừa định ngắt lời cô, ánh mắt của Giản Thất lại nhìn về phía Kiều Bách bên cạnh, rất xán lại: “Kiều ảnh đế…”

Kiều Bách lạnh lùng gật đầu như một ra hiệu chào hỏi.

Ngồi xuống chỗ của mình, Kiều Bách cau mày hỏi người đại diện bên cạnh: “Cô gái kia là ai?”

“Nghệ sĩ dưới trưởng của Dật Tinh, hình như là fan của anh.” Người đại diện nói.

Kiều Bách lạnh lùng có tiếng trong giới, có rất ít người dám chủ động chào hỏi anh, cho nên khi nhìn thấy Giản Thất chào hỏi, mọi người đều mang theo biểu cảm vui sướиɠ khi người ta gặp họa.

Quả nhiên sau khi thấy Kiều Bách chỉ lạnh lùng gật đầu rồi chạy lấy người, ánh mắt mọi người nhìn Giản Thất đều trở nên mỉa mai.

Coco vừa định an ủi Giản Thất, nhưng nhìn dáng vẻ bình tĩnh của ai đó, anh lại cảm thấy mình sai rồi!

Bộ dáng cười đến sung sướиɠ làm gì có biểu cảm khổ sở đâu.

“Em chú ý hình tượng bản thân một chút.” Coco nhắc nhở: “Đi, đi trang điểm trước đã!”

Vừa bước vào phòng trang điểm, đã thấy Nhậm Nhiễm Nhiễm đang ngồi trong đó, quả thật có cảm giác oan gia ngõ hẹp.

Nhậm Nhiễm Nhiễm gần đây trở nên nổi tiếng, người cũng nổi gió, nói chuyện càng ngày càng ngạo mạn: “Có một số người ấy à, vừa bước vào không khí đã trở nên thối hoắc.”

Vừa nói cô ta vừa đưa tay lấy lọ nước hoa bên cạnh xịt khắp nơi, nhìn thấy Giản Thất ngồi bên tay phải, càng phun về phía Giản Thất.

Coco không vui đứng che ở bên cạnh Giản Thất: “Nhậm Nhiễm Nhiễm, đừng quá đáng!”

“Tôi quá đáng thế nào? Tôi xịt nước hoa thì làm sao? Đây là phòng trang điểm riêng của các người à?” Nhậm Nhiễm Nhiễm nói đầy khiêu khích.

Giả vờ như đang xịt nước hoa.

Giản Thất cong môi, khóe môi nở một nụ cười xấu xa, nếu nhìn kỹ có thể thấy được sự lạnh lùng trong đáy mắt.

Cô duỗi tay lấy bật lửa ra, sau đó lấy tăm bông trêи bàn trang điểm châm lửa, nhìn ngọn lửa đang bùng cháy, nụ cười trêи khóe miệng có thêm phần khát máu quyến rũ.

“Cô Giản, chúng ta bắt đầu thôi.” Chuyên viên trang điểm bước đến.

Giản Thất gật đầu, ném chiếc tăm bông vẫn còn cháy trêи tay sang bên cạnh, lúc này Nhậm Nhiễm Nhiễm còn đang khoe khoang xịt nước hoa.

Một ngọn lửa bùng lên trước mặt, khiến Nhậm Nhiễm Nhiễm sợ hãi lùi lại, trực tiếp ngã từ trêи ghế xuống đất.

Những người xung quanh hiển nhiên vô cùng kinh hãi, đồng loạt đứng lên dập lửa.

Mồi lửa thật ra không lớn nên không gây nguy hiểm cho những nơi khác nhưng bộ tóc giả trước mặt Nhậm Nhiễm Nhiễm đã cháy rụi.

Mọi người dập lửa, Nhậm Nhiễm Nhiễm chật vật ngồi dưới đất, cả người có vẻ hơi hoảng sợ.